Công Tước

Chương 1338: Huấn luyện khắc nghiệt (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô bé biết mình không giỏi nhất, nhưng cô bé biết làm thế nào để làm được tốt nhất, nếu như không làm được tốt nhất, có thể cô bé sẽ bị đuổ3i về

Mặc dù cô bé sợ hãi tất cả những thứ trong rừng rậm trong đêm tối, nhưng cô bé biết tất cả sự sợ hãi đều đến từ nội tâm của c2ô, chỉ cần khắc phục được chướng ngại tâm lý thì chuyện gì cũng giải quyết được.

Đói bụng là một chuyện đáng sợ hơn cả chết, cô bé5 vĩnh viễn không muốn mình quay lại quãng thời gian như vậy nữa

Thật ra huấn luyện viên lễ nghi không hề dạy quy chuẩn, bài bản, n4hưng trong lời nói và việc làm bình thường của cô ta luôn luôn hoàn mỹ, khoan thai

Lam Anh cũng biết, hóa ra bản lĩnh của huấn luy0ện viên lễ nghi chính là tài liệu giảng dạy sống

Bọn họ phải quan sát và tính toán từ việc ăn uống, làm việc, đi lại, ăn mặc, mà không phải là huấn luyện viên nói cho bọn họ từng điều một.

Mỗi ngày huấn luyện viên lễ nghi đều sẽ mặc quần áo với phong cách khác nhau, mỗi ngày đều sẽ cho người ta cảm nhận khác nhau, mà bốn cô gái cũng tự tìm được cách ăn mặc mình thích qua những ngày tháng góp nhặt này

Bọn họ bắt đầu biết cách thưởng thức rượu vang, cắt bò bít tết, phân biệt châu báu, phối hợp quần áo, đặc biệt biết cách sống có chất lượng và nói chuyện khéo léo

Lam Anh bắt đầu đọc hiểu được các câu chuyện, từ câu chuyện ghép vần ban đầu, sau đó đến truyện chữ, từ tiếng địa phương ban đầu, sau đó đến ngôn ngữ chuẩn mực

Cô bắt đầu biết thế giới bên ngoài rốt cuộc là như thế nào, bắt đầu biết thông qua con đường nào để biết những tin tức ở nơi khác trên thế giới, thậm chí cô còn thông qua internet tra được tin tức của cô nhi viện kia.

Vào trưa hôm cô rời đi, nhà trẻ đó bị cấm hoạt động, viện trưởng mà Lam Anh tưởng là người mẹ hiền đáng tin cậy hóa ra lại là một kẻ xấu

Bà ta bị bắt vì tội ngược đãi trẻ em, bán lao động trẻ em phi pháp, và bán trẻ em cho tổ chức gái gọi...

Từ tám tuổi cô bắt đầu học chữ cái, ngày nào cô cũng chỉ ngủ bốn tiếng

Cô dùng thời gian một năm để từ người không biết một chữ gì để có thể tự lập đọc sách, từ không biết thịt bò là cái gì đến thuộc nằm lòng làm thế nào để làm ra được bò bít tết tươi non ngon miệng

Tất cả thời gian ban ngày của cô đều dùng để học, vùi đầu vào sách vở như kẻ đói khát.

Đến buổi tối, cô lại hóa thân từ cô gái điềm đạm nho nhã trong sách vở thành người chinh phục đêm tối.

Cô gái đã từng gây yếu đến nỗi không đứng thẳng nổi đó trải qua một năm thay đổi, trên mặt trên người cuối cùng cũng có da có thịt, xương gò má trơ ra cũng tròn trịa mịn màng hơn, gương mặt cũng xinh xắn hơn.

Dưới cái nhìn chằm chủ của mọi người, cô gái nhỏ dáng dấp kỳ quái dùng tốc độ kinh người lột xác, năm sau xuất chúng hơn năm trước, năm sau xinh đẹp hơn năm trước

Cuối cùng con vịt con xấu xí cũng đã trút bỏ bộ lông màu xám, phát triển thành hình dáng thiên nga.

Đến buổi tối, cô lại hóa thân từ cô gái điềm đạm nho nhã trong sách vở thành người chinh phục đêm tối.

Cô gái đã từng gây yếu đến nỗi không đứng thẳng nổi đó trải qua một năm thay đổi, trên mặt trên người cuối cùng cũng có da có thịt, xương gò má trơ ra cũng tròn trịa mịn màng hơn, gương mặt cũng xinh xắn hơn.

Dưới cái nhìn chằm chủ của mọi người, cô gái nhỏ dáng dấp kỳ quái dùng tốc độ kinh người lột xác, năm sau xuất chúng hơn năm trước, năm sau xinh đẹp hơn năm trước

Cuối cùng con vịt con xấu xí cũng đã trút bỏ bộ lông màu xám, phát triển thành hình dáng thiên nga.

Huấn luyện viên lễ nghi bắt đầu yêu cầu bọn họ để tóc dài, sẽ liên tục có người cắt tóc cho bọn họ, cho đến vị trí huấn luyện viên lễ nghi hài lòng

Lam Anh dùng ba năm hoàn thành chương trình tiểu học

Năm mười hai tuổi, cô được sắp xếp vào trường trung học cơ sở gần đó, chính thức bắt đầu tiến vào con đường học tập đầu tiên.

Cô ngồi ở trong lớp học mới lạ, nhìn xung quanh toàn là các bé trai và bé gái xêm xêm tuổi với cô

Bọn họ vui vẻ cười đùa nói chuyện với nhau về ba mẹ, anh chị em rồi bạn thân của mình..

Rất nhiều thứ bọn họ nói đều là lần đầu tiên cô được nghe

Hóa ra cuộc sống của bọn họ mới là cuộc sống thật sự hoàn mỹ, cuộc sống của bọn họ mới là cuộc sống bình thường

Hóa ra một người sống, trừ mình ra còn có người thân, bạn bè, người yêu

Lam Anh mười hai tuổi bị tất cả trước mắt làm rung động

Cuối cùng cô cũng hiểu được câu huấn luyện viên lễ nghi nói năm đó, cô được chọn trúng đến nơi đó là may mắn, Cô thật sự cảm ơn tất cả những gì huấn luyện viên lễ nghi đã giảng dạy cho mình, để cô ngồi ở chỗ này, không đến nỗi tỏ ra không hòa nhập được

Cô chưa từng đến nơi những đứa bé kia nói, nhưng bất cứ chỗ nào bọn họ nói, cô đều biết, cô đều hiểu lịch sử, văn hóa ở những nơi đó

Đây là một cái thế giới mới lạ, khiến cô lại một lần nữa tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái với thế giới này

Cô không tham gia thi nhập học, cho nên xếp ở số cuối cùng.

Lúc này Lam Anh đã dần lộ ra những điểm riêng mà một người đẹp nên có, cách ăn mặc, tóc dài tung bay, khí chất xuất chúng, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ, vẻ mặt lạnh lùng, dung mạo quá xinh đẹp khiến cô nổi bật hẳn so với tất cả những người xung quanh.

Cô không có bạn bè, lạnh nhạt với mọi người, chuyện cô quan tâm nhất từ trước đến nay đều là việc học tập của mình

Cô dùng thái độ nghiêm túc nhất để làm bài tập, nghiêm túc với bất cứ bài tập nào giáo viên cho, nghiêm túc nghe mỗi lời giáo viên nói

Dưới đồng phục học sinh rộng rãi, cô buộc túi cát trên chân, bình thường tiến hành đủ loại rèn luyện, trong bốn năm, cô vẫn luôn là người ưu tú nhất trong mắt huấn luyện viên

Từng đợt người không ngừng bị thay đổi đào thải, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn ở đây

Từ một cô gái bình thường ban đầu, cô từng bước đến ngày hôm nay, nét xinh đẹp của thiếu nữ khiến cho dù không trang điểm, cho dù ở trong đêm tối tiến về phía trước, cô cũng sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt người khác phái

Kỳ thi giữa năm, cô dùng thành tích hạng nhất trong lớp tiến vào nửa học kỳ sau

Ngày nào trong bàn học của cô cũng bị nhét đầy thư tình của đám con trai, cô không coi trọng cũng không xem nhẹ, cất hết thư tình đi, tìm một chỗ không ai nhìn thấy tiêu hủy

Nửa học kỳ sau, sau khi tổng kết cả năm, cô lại lấy được một tấm giấy khen

Thật ra cô không cảm thấy thứ kia có tác dụng gì, nhưng mỗi lần cố lấy được, ánh mắt những đứa bé khác đều tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái, khiến Lam Anh biết đó chắc là một sự vẻ vang, giống như một câu khen ngợi của huấn luyện viên lúc cô đứng đầu kỳ kiểm tra trong bóng tối.

Cô chạy chậm về nhà, từ trước đến nay cô đều đi bộ đi học, coi như đi học cũng không quên rèn luyện

Hôm nay tan học hơi sớm, sau khi cô vào nhà, những người khác vẫn chưa về

Cô đi đến cửa, đặt cặp sách xuống, thấy quần áo rơi đầy trên mặt đất trong phòng khách

Nhìn màu váy, Lam Anh biết đó là váy của Tử Sa, cô khom người nhặt lên, ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có cả đồ lót của cô ta

Cô lại nhặt lên, thầm nghĩ nếu như để cho huấn luyện viên lễ nghi nhìn thấy, nhất định Tử Sa sẽ bị mắng.

Tử Sa là người lớn nhất trong bốn cô gái

Khác với những cô gái ngực lép, nhẽo khô quắt khác, bây giờ Tử Sa đã là một cô gái trưởng thành xinh đẹp thanh nhã rồi, bình thường có ta ăn mặc theo phong cách thanh nhã, cho nên cô ta ném quần áo ở chỗ này khiến Lam Anh không hiểu

Cô lại nhặt bộ quần áo đó lên, đi đến gần phòng Tử Sa

Đển nơi cô nghe thấy tiếng thở gấp của Tử Sa, giống như cô ta đang trải qua một quá trình đau đớn nào đó

Lam Anh lập tức cảnh giác, cố không lo nhặt quần áo nữa, nhấc chân lao qua đó, cửa phòng của Tử Sa khép hờ, Lam Anh lấy cái kim giấu trong ống tay áo ra kẹp vào giữa ngón tay, rón rén đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.

Đển gần rồi, giọng Tử Sa kìm nén dường như không dám kêu ra tiếng, đang ở mức đau đớn đến tột độ, láng máng còn có tiếng cơ thể va vào nhau, quy luật đều đặn lại nặng nhẹ không đồng nhất

Lam Anh cau mày, vòng qua tủ quần áo, sau đó cô nhìn thấy Tử Sa

Đây là lần đầu tiên Lam Anh vào phòng của người khác, bọn họ chưa bao giờ vô duyên vô cớ tiến vào phòng của nhau.

Phòng rất tối, cho dù bên ngoài mặt trời đang treo cao, nhưng rèm cửa trong phòng lại kéo kín mít, không có ánh đèn

Cô ở bên trong phòng ngủ mờ tối nhìn thấy trên cái giường rộng lớn treo rèm che, hai mảnh rèm phía cuối giường cuộn lại với nhau, mà hai mảnh ở đầu giường thì tản ra

Tử Sa đang túm lấy hai mảnh rèm đó, quỳ trên giường, cơ thể trần trụi của người đàn ông cường tráng sau lưng phơi bày ở trước mặt Lam Anh, bắp thịt căng cứng, tự thể mãnh liệt, tập trung đến nỗi khiến bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra vị khách không mời mà đến.

Hai cơ thể va chạm vào nhau phát ra tiếng, khiến Lam Anh biết âm thanh cô nghe thấy rốt cuộc là cái gì.

Nhìn vẻ mặt cô ta, Lam Anh phát hiện hình như âm thanh của cô ta không phải là đau đớn như cô nghĩ, trong đau đớn xen lẫn cả sung sướng khó mà nói thành lời.

Lam Anh cứng đờ người ra tại chỗ, sau đó cô vội vàng xông đến bên cạnh, sau đó rón rén lui ra ngoài, lúc cô lùi đến cửa, cô nghe thấy giọng Tử Sa vang lên: “..

A, huấn luyện viên...”

Lam Anh hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn về phía đỏ, huấn luyện viên?

Là huấn luyện viên của bọn họ sao? Cô không dám ở lại đây, cô lại lén rời khỏi căn phòng kia giống như lúc lén đi vào, nhìn chỗ quần áo để ở cửa, cô đứng lên, lại rón rén trả đống quần áo kia về chỗ cũ, sau đó cô cầm cặp sách của mình lên, đi ra khỏi nhà

Cô đeo cặp sách chạy trên thao trường lớn bên ngoài

Cô chưa bao giờ nhìn rõ mặt huấn luyện viên, huống hồ người mặc quần áo và người cởi quần áo ra rồi cũng khác nhau, cho nên cô không biết rốt cuộc người kia có phải là huấn luyện viên không, nhưng cô vẫn rất kinh hãi chuyện huấn luyện viên và Tử Sa quấn lấy nhau

Dù sao, có thể đi đến bây giờ, chứng minh bản thân Tử Sa rất ưu tú, tại sao cô ta phải lựa chọn quan hệ với huấn luyện viên, mà không phải là đổi cách sinh tồn có lợi với cô ta hơn?

Lam Anh ngây thơ tưởng rằng đó là sự lựa chọn của Tử Sa, bởi vì Tử Sa lớn hơn mấy người bọn họ, thời gian cô ta đến cũng lâu hơn, điều này có nghĩa là thời gian cô ta phấn đấu đến hiện tại là lâu nhất.

Cô nhở huấn luyện viên từng nói, hắn tên là Phó Thanh Ly, là huấn luyện viên suốt đời của bọn họ

Lam Anh đột nhiên dừng bước, huấn luyện viên suốt đời ư? Huấn luyện viên suốt đời là ý gì?

Lam Anh vừa nghĩ đến giọng nói như rắn độc khiến người ta lạnh run của huấn luyện viên trong bóng tối, cô không tự chủ được rùng mình.

Đến hôm nay, cô vẫn nhớ cảnh tượng tuyệt vọng ngày đầu tiên cô đến nơi này, bởi vì ra ngoài chậm hơn so với ba người còn lại, bị chó ép vào trong góc, cô không biết sự vô vọng trong nháy mắt đó đã để lại bóng đen tâm lý nghiêm trọng, đến nỗi bây giờ cô vừa nghe thấy tiếng chó sủa, lập tức sẽ tạo thành phản xạ có điều kiện, toàn bộ thần kinh đều sẽ tập trung cao độ, lúc nào cũng bày ra tư thế chạy nhanh.

Còn về huấn luyện viên, từ đầu đến cuối thứ hắn để lại cho Lam Anh là giọng nói không mang theo nhiệt độ kèm chút ý cười, hình như hắn luôn dùng thái độ châm biếm đối xử với bọn họ.

Lam Anh cảm thấy huấn luyện viên nhất định là một người không có tình cảm, nếu không nhất định hắn sẽ không thể nhìn bốn cô gái đứng ở ranh giới sống chết

Hẳn lạnh lùng, tàn độc và cũng rất tùy hứng

Chỉ cần hắn nghĩ ra chuyện gì đó thì đón chờ các cô gái chính là những bài huấn luyện ghê rợn trong bóng tối.

Lam Anh chạy một đêm trong rừng tối, tiếng kêu rên của cú mèo và thú hoang xung quanh khiến trong lòng cô chỉ có hai chữ chạy nhanh, cô sợ mình dừng lại sẽ trở thành con mồi của đối phương

Trong mắt Lam Anh, huấn luyện viên còn khiến cô cảm thấy đáng sợ hơn cả viện trưởng của cô nhi viện.

Viện trưởng sẽ không thả thú hoang đuổi bọn họ

Viện trưởng cũng sẽ không để bọn họ lặn lội trèo đèo lội suối trong đêm tối chỉ vì hái một loại trái cây hiếm thấy

Viện trưởng càng sẽ không bởi vì chậm một giây mà ném người lại trong rừng cây rối bỏ đi...

Sự tồn tại của huấn luyện viên đối với Lam Anh mà nói, bất cứ lúc nào đều mạnh hơn tất cả mọi thứ xung quanh, cho dù có cố gắng khiến mình không nghĩ đến người đó nữa, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn như hình với bóng

Ở trường học sẽ có lúc cô vô tình nghe thấy có người nói ra câu nào đó, lời này giống với khẩu lệnh của huấn luyện viên, cô đều sẽ không tự chủ được chấp hành khẩu lệnh

Cô muốn tránh, nhưng phản xạ có điều kiện của cơ thể và đầu óc trong thời gian dài căn bản không phải là thứ cô có thể khống chế được

Hóa ra tỉnh phục tùng của con người chính là thuần hóa từng chút từng chút một như vậy

Lam Anh đã sớm biết, chỉ có hoàn toàn tuân theo lời của huấn luyện viên, chỉ có làm người ưu tú nhất, cô mới có thể không bị đào thải

Tốc độ chạy của cô càng lúc càng nhanh, động tác của cô càng ngày càng nhanh nhẹn, cơ thể cô dùng tốc độ cô không biết điên cuồng lớn lên, rất nhanh cô đã từ người nhỏ tuổi nhất cao bằng Tử Sa rồi

Đồ ăn thức uống của cô bị khống chế nghiêm khắc để đạt đến trạng thái phát triển tốt nhất

Tóc cô được chăm sóc sáng bóng mềm mượt như nhung, da thịt cô trắng nõn mịn màng, ánh mắt cô long lanh quyến rũ

Hai tiếng sau, cuối cùng cô cũng có thể về nhà

Mặt trời lặn xuống phía Tây, màn đêm buông xuống, Lam Anh đẩy cửa ra

Quần áo rơi đầy trên đất đã không còn nữa, cô ngẩng đầu nhìn thấy quần áo của Tử Sa treo trên ban công, cửa phòng Tử Sa đóng chặt

Vốn dĩ bọn họ đều biết mình không phải là gì của đối phương, cho nên dù không nói ra nhưng vẫn hình thành quy định là mọi người không can thiệp vào cuộc sống của nhau

Lam Anh ôm cặp sách, cô xoay cửa phòng mình, trong nháy mắt đẩy cửa ra, lông tơ trên người cô dựng lên, thần kinh toàn thân đều tập trung lại

Cô dùng tốc độ nhanh nhất bày ra tư thể tấn công, trong phòng của cô có khách không mời mà đến

Trái tim cô đập điên cuồng, cặp sách trong tay cô rơi xuống đất, cô cảnh giác nhìn vào trong phòng

Một bóng người nhàn nhã ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ, trong miệng bóng người đó ngậm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ trên đầu thuốc lá lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối

Lam Anh lần tìm công tắc, giọng Phó Thanh Ly vang lên: “Đừng bật đèn

Tôi không thích ánh đèn.” Mấy người bọn họ đều hiểu sâu sắc điểm này, Phó Thanh Ly rất bài xích ánh sáng, hắn ghét tất cả những nơi có ánh sáng

Lam Anh dùng tay bật công tắc lại, da gà trên người cô mãi không lặn đi, cô đứng ở cửa, không dám nhúc nhích

Phó Thanh Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nhắc nhở: “Đóng cửa lại.” Lam Anh ngoan ngoãn đóng cửa lại

Sau đó, Phó Thanh Ly nói: “Qua đây.” Lam Anh cẩn thận nhấc chân lên, từng bước từng bước đi đến chỗ hắn

Cổ dừng lại ở trước mặt hắn, Phó Thanh Ly ngẩng đầu nhìn cô, quan sát mặt cố

Đôi mắt thích ứng với bóng tối của Lam Anh vẫn không nhìn rõ mặt mũi hắn, ánh mắt rắn độc lạnh như băng chạm đến da thịt cổ, khiến cố không tự chủ được run lên.

Phó Thanh Ly hơi nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt và ngũ quan căng thẳng của cô, lại mở miệng: “Qua đây.”

Lam Anh dè dặt hít sâu một hơi, sau đó cô đi về phía hắn hai bước

Cô cúi đầu, giống như một đứa bé mắc lỗi

Phó Thanh Ly dập tắt điếu thuốc lá trong tay, sau đó hắn kéo lấy cánh tay Lam Anh, khiến cô ngã ngồi lên đùi hắn giống như một bức tượng gỗ

Hắn sờ lên mặt cô, làn da mịn màng như trứng gà luộc vừa vặn bóc vỏ ra, lộ ra lòng trắng trứng mềm mại nhất

Cô cứng người lên, ngồi ở trên đùi hắn, không dám nhúc nhích

Phó Thanh Ly khẽ cười một tiếng, hắn trượt tay từ trên mặt xuống cần cổ thon dài, nhỏ mảnh, xinh đẹp của Lam Anh, rồi dùng hai tay bóp chặt cổ cô lại

Lam Anh cảm thấy ngạt thở, theo bản năng muốn kéo tay hắn xuống, Phó Thanh Ly mở miệng: “Số 7, trở về vị trí!” Cô lập tức buông tay xuống, ngồi thẳng ở trên đùi hắn, không nhúc nhích, giống như một con dê con đợi làm thịt

Phó Thanh Ly thít chặt tay lại khiến cô không tự chủ được nhắm chặt mắt lại, cái chết gần ngay trước mắt, cô run lên, giống như sắp lập tức ngất đi

Bóng tối trước mắt trong nháy mắt biến thành bóng tối vô biên, cô ý thức được mình thật sự sắp chết rồi

Đúng lúc cô không còn đường nào để lui thì hắn đột nhiên buông tay ra

Cô không có cách nào chống đỡ thăng bằng cơ thể, ngã xuống đất

Phó Thanh Ly khẽ búng tay về phía cô ngồi, hắn cười nói: “Bây giờ nói cho tôi biết, cô đã nhìn thấy cái gì?” Lam Anh ngẩn ra, cô từ từ ngẩng đầu lên khỏi triệu chứng bất tỉnh nhìn về phía hắn, ánh mắt sợ hãi

Phó Thanh Ly hỏi: “Cô nhìn thấy cái gì rồi?”

Lam Anh che cổ, cô há miệng, nói: “Một người đàn ông..

một người phụ nữ...” Dùng một chút, có bổ sung một câu: “Bọn họ không mặc quần áo...”

“Đang làm gì?” Hắn hỏi.

Lam Anh mấp máy mồi, cô nói: “Bọn họ ở trên giường, quấn lấy nhau...”

Đây là từ phù hợp nhất cô có thể nghĩ ra được.

Phó Thanh Ly cười, hắn nhúc nhích cơ thể, rời lưng khỏi lưng ghế sofa, nghiêng người về phía trước, nhìn cô, nói: “Cô có biết kết quả lên giường với huấn luyện viên là gì không?”

Lam Anh lắc đầu nói cô không biết, cô cẩn thận chống chân, lui về phía sau.

Phó Thanh Ly nói: “Lên giường với huấn luyện viên có nghĩa là Tử Sa ít hơn người khác một cơ hội, cơ hội này đủ để các cô rời khỏi nơi này, đi ra thế giới bên ngoài, nhưng Tử Sa mất đi tư cách này

Tương lai cô ta sẽ giống như những huấn luyện viên lễ nghi xinh đẹp kia, dùng để đào tạo các cô gái đời tiếp theo như cô.”

Lam Anh nín thở, không dám để tiếng hít thở của mình quá lớn

Cô không hiểu, cũng không rõ, cô có đọc nhiều sách hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa bé mới mười hai tuổi.

Phó Thanh Ly lại cười một tiếng, hình như hắn rất thích phát ra tiếng cười trầm thấp trong bóng tối, giống như hắn đang nhìn một con chuột nhắt bị ép vào góc chết không có chỗ trốn, trêu đùa con chuột nhắt khiến hắn cảm thấy vui vẻ

Phó Thanh Ly giơ tay ra với cô, chạm ngón tay vào da cô, hơi thở rét lạnh, giống như cơ thể rắn mang theo nguy hiểm bò qua người cô

Sợ hãi lập tức xông lên đầu, cơ thể Lam Anh giống như bị đông cứng, không dám nhúc nhích

Hắn lại mở miệng: “Bây giờ nói cho tôi biết, cô đã nhìn thấy cái gì?”

Lam Anh lắc đầu, cô liều mạng lắc đầu trong bóng tối, nói: “Tôi không nhìn thấy cái gì cả.” Phó Thanh Ly lại cười một tiếng, hắn từ từ thu ngón tay lại: “Vậy thì tốt.” Cái loại cảm giác áp bức khiến người ta khó thở đó lập tức tan đi

Lam Anh vẫn ngồi dưới đất, khí lạnh chớm đông thông qua sàn nhà truyền lên người cô.

Phó Thanh Ly đứng lên, kéo cửa, đi ra ngoài

Lam Anh ngồi xụi lơ trên mặt đất, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh

Rất lâu sau, cô lại đứng lên, đi tắm, thay quần áo, giặt quần áo, quét dọn phòng, đặc biệt là cái ghế sofa Phó Thanh Ly đã ngồi

Cô dùng nước khử trùng cọ rửa từ trên xuống dưới, cô vẫn luôn là cô gái quét dọn nghiêm túc nhất trong tất cả các cô gái.

Lam Anh không phải là người bị mắc bệnh ưa sạch sẽ, chỉ là làm bất cứ chuyện gì cô cũng nghiêm túc hơn các cô gái khác, bởi vì cô không biết sau này có thể có chuyện gì ngoài ý muốn khiến cô mất đi tất cả cục diện bây giờ không

Quý trọng tất cả những gì trước mắt trở thành lời răn mình của cô bé mười hai tuổi

Cô nghiêm túc với từng chuyện bên cạnh mình, không muốn lãng phí một chút thời gian nào, Cô biết, chỉ có bỏ ra nhiều thời gian hơn so với người khác, cô mới có thể trở nên ưu tú hơn.

Cô phải nắm được cái cơ hội có thể khiến cô bước lên xã hội bình thường

Cô muốn trở thành một người có thể tự do đi lại ở trên đường, muốn sống cuộc sống không trói buộc trên đời này.

Cho nên, cô không thể trở thành một huấn luyện viên lễ nghi giống Tử Sa.

Lúc ăn tối, Tử Sa xuất hiện trên bàn ăn như bình thường, cử chỉ thanh nhã nụ cười khéo léo, lúc này trên mặt Tử Sa hoàn toàn không phải là dáng vẻ Lam Anh nhìn thấy buổi chiều.

Lúc nhìn thấy cô ta, Lam Anh sẽ không tự chủ được nghĩ đến hình ảnh bộ ngực trắng nõn của cô ta lắc lư trên cơ thể trần trụi, vẻ vui sướng và khao khát trên khuôn mặt giống như cô ta đang trải qua chuyện hạnh phúc nhất thế gian, nhưng vẫn tham lam muốn nhiều hơn

Cô còn nhỏ, không thể hiểu được tại sao Tử Sa lại vứt bỏ tự do, lựa chọn làm chuyện như vậy với huấn luyện viên

Cô cúi đầu ăn cơm, không có ai nói chuyện trên bàn ăn, cho dù huấn luyện viên lễ nghi không có ở đây, bọn họ cũng tự giác tuân thủ mỗi chuyện bên cạnh mình

Ăn cơm xong, ai nấy tự bể khay đồ ăn của mình rời đi, rửa bát, quét dọn

Lúc Lam Anh phơi quần áo đã giặt, nhìn thấy cái váy kia của Tử Sa cũng treo ở đó, cô yên lặng dời tầm mắt, treo quần áo của mình lên, rời đi

Lam Anh không biết lựa chọn thế nào là tốt nhất, nhưng cô biết mình muốn cái gì

Tối mỗi ngày cô đều dùng một tiếng để luyện đàn, bốn cô gái, mỗi người đều lựa chọn học một loại nhạc cụ, Lam Anh lựa chọn piano

Huấn luyện viên lễ nghi nói cô rất có thiên phú, cô luyện tập cũng chăm chỉ, cho nên tiến bộ nhanh hơn người khác.

Huấn luyện viên lễ nghi từng nói, Lam Anh là học viên nghiêm túc và thông minh nhất trong ba đợt giảng dạy của cô ta

Lam Anh cảm thấy mình không hề thông minh, người thật sự thông minh không nên giống như cô

Cô rất ngốc, cho nên cô mới phải nghiêm túc với tất cả mọi chuyện, thận trọng, cẩn thận hoàn thành tất cả nhiệm vụ, cố gắng khiến mình trở thành người ưu tú.

Lúc lên lớp bảy, Lam Anh và hai cô gái còn lại nhận được một phần tài liệu, huấn luyện viên lễ nghi nói: “Bây giờ mọi người mở túi tài liệu ra, đọc kĩ tài liệu bên trong, đừng bỏ sót một chút nào

Bởi vì phần tài liệu này liên quan đến tương lai của mọi người.”

Tử Sa không xuất hiện trong buổi học này, cũng không nhận được tài liệu

Lam Anh cau mày lại, nhìn vị trí trống, theo bản năng phát hiện nhất định là sự việc đã bại lộ, có người phát hiện quan hệ của Tử Sa và huấn luyện viên rồi.

Cô cúi đầu nhìn tải tài liệu trong tay, trịnh trọng mở ra, rút một xấp tài liệu từ bên trong ra.

Trang thứ nhất của tài liệu là ảnh màu của một cô gái vô cùng xinh đẹp, tóc dài tết thành hai bím nhỏ rủ xuống hai bên, gương mặt mũm mĩm, da thịt trắng nõn không tìm được một chút tì vết nào, hai mả đáng yêu đỏ hây hây, ánh mắt sạch sẽ giống như thiên sứ trên trời hạ phàm

Cổ nhìn vào ống kính, khóe miệng khẽ cong lên, đôi môi màu hồng phác họa ra một độ cong hoàn mỹ, khiến người ta chỉ nhìn bức ảnh kia thôi đã cảm thấy mình có được thử tinh khiết nhất trên thế giới rồi.

Lam Anh trịnh trọng đặt bức ảnh lên cái ghế trước mặt, sau đó đọc phần tài liệu còn lại.

Là tài liệu cá nhân của cô gái xinh đẹp kia.

Trên phần họ tên của cô viết ba chữ “Yến Đại Bảo” in đậm, ở phía dưới cùng kiểu chữ nhỏ mảnh viết ba chữ “Yến Phá Hiểu” trong ngoặc

Giới tính dùng kiểu chữ đáng yêu viết “con gái”, mà không phải là loại giới tính: Nữ, như Lam Anh thường thấy

Tuổi: Mười ba tuổi, mới vào lớp bảy.

Cột miêu tả học tập gần như toàn là xuất sắc, đều là đứng đầu trong danh sách, chưa bao giờ rơi xuống hạng nhì.

Một cô gái thông minh và xinh đẹp

Sau đó là miêu tả cặn kẽ về cuộc đời của cô gái “Yến Đại Bảo” này

Lam Anh xem xong tất cả tài liệu, cô lại cầm lấy hình của Yến Đại Bảo đặt lên trên cùng của tài liệu, nghiêm túc nhìn cô gái trong ảnh

Huấn luyện viên lễ nghi nhìn tất cả động tác của Lam Anh, sau đó cô ta chậm rãi đi qua đi lại, nói: “Mọi người đã đọc tài liệu của cô gái này rồi, cô bé không kém hơn bất cứ ai, cho dù là nhan sắc hay là thể lực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.