Công Tước

Chương 1339: Huấn luyện khắc nghiệt (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đàn ông, phụ nữ, thậm chí là cả con kiến bên đường, chỉ cần là những thứ bên ngoài khiến cho cô công chúa nhỏ này thấy không thoải mái thì đều là nhi3ệm vụ của các em.”

“Tin tôi đi, không phải ai cũng đều có cơ hội lại quá gần cô bé, bởi vì người thực sự đến gần cô bé sẽ chỉ dùng phương th2ức tự nhiên nhất để đi đến cùng

Điều đó phải xem ai trong số các em có được bản lĩnh đó

Nhớ lấy, chỉ có một người, nhưng sau khi trở5 thành bạn của cô bé, cuộc sống của các em mới thực sự là cuộc sống của mình

Tài liệu về Yến Đại Bảo sẽ thỉnh thoảng được đưa đến bên cạnh họ, ví dụ như khi thi cuối học kỳ Yến Đại Bảo không cẩn thận ngủ quên ở phòng thi, rớt nước miếng làm ướt tờ giấy thi, làm mờ hết kết quả cô viết trên bài thi, kết quả thi chỉ được hạng hai, Yến Đại Bảo vô cùng đau lòng

Hay lại ví dụ như Yến Đại Bảo giận dỗi với ba, khi tan học cử nhất quyết đòi tự về nhà, kết quả đội xe đi theo sau cô đã chặn xung quanh nửa vòng Thanh Thành

Hay ví dụ như Yến Đại Bảo đánh nhau với một cô gái, đánh gãy xương cánh tay cô gái đó, mẹ Yến Đại Bảo lôi cô đến nhà người ta xin lỗi, còn phạt cô chép lại toàn bộ sách ngữ văn năm lớp bảy, không chép xong không được ra ngoài chơi.

Dần dần Lam Anh phát hiện ra cô gái tên Yến Đại Bảo này không hề phức tạp như cố nghiên cứu lúc đầu mà là một cô gái đơn thuần không hề có chút tâm tư nào cả

Điều quan trọng nhất là bản thân Yến Đại Bảo còn cảm thấy mình cực kỳ thông minh sáng suốt trí tuệ biết nhìn đại thể, nhưng nhìn từ cuộc sống bình thường của cô rõ ràng là dường như cô chẳng có được mấy điều nêu trên

Nếu không, các em sẽ chỉ sống quanh cô bé mà thôi.” Lam Anh vẫn4 nghiêm túc nhìn huấn luyện viên, cô lại cúi đầu nhìn cô gái đó, một cô công chúa nhỏ khiến cô có cảm giác yêu thương và muốn bảo vệ từ tận đáy lòng0

Cô muốn trở thành người như vậy, như vậy mới có thể có một cuộc sống thực sự

Lam Anh cầm bức ảnh bằng hai tay, đưa đến trước mặt mình

Bắt đầu từ bây giờ, mỗi giây học tập của cô đều là cố gắng vì cô gái đó

Cô muốn trở thành người bạn duy nhất của cô gái đó, cũng vì để bản thân mình có một cuộc sống thuộc về bản thân mình

Yến Đại Bảo chắc chắc có một bộ não rất thông minh, chỉ có điều nó chỉ dùng để học bài trên lớp, còn những phương diện khác cô không học được bao nhiêu.

Một cô công chúa nhỏ ra khỏi cửa là có xe đưa đón đi đến đâu cũng có người đi theo bảo vệ trông chừng, bất cứ chuyện gì cũng không cần phải tự động chân động tay, cần người giúp cô xử lý.

Từ tất cả mọi chuyện, Lam Anh dần hiểu được từng chút nội dung bên trong, sau đó cô càng sắp xếp lại căn phòng của mình tỉ mỉ hơn, càng cố gắng học tập hơn, Cô phải duy trì thứ hạng điểm số của mình, không thể quá tụt hạng được, nhưng tuyệt đối cũng không thể xếp thứ nhất, bởi vì cô phải khống chế điểm số của mình không được vượt qua Yến Đại Bảo

Lam Anh nghiên cứu từng chút về Yến Đại Bảo, từ những chỗ nhỏ nhất, tìm hiểu tính cách cô, tìm ra khuyết điểm của cô, sau đó Lam Anh bổ sung những thiếu sót của cô gái ấy, cố gắng để bản thân mình trở thành người duy nhất thích hợp được ở lại bên cạnh Yến Đại Bảo.

Lam Anh chép xong sách ngữ văn lớp bảy, từng chữ từng nét đều chép vô cùng nghiêm túc

Một cô công chúa nhỏ ra khỏi cửa là có xe đưa đón đi đến đâu cũng có người đi theo bảo vệ trông chừng, bất cứ chuyện gì cũng không cần phải tự động chân động tay, cần người giúp cô xử lý.

Từ tất cả mọi chuyện, Lam Anh dần hiểu được từng chút nội dung bên trong, sau đó cô càng sắp xếp lại căn phòng của mình tỉ mỉ hơn, càng cố gắng học tập hơn, Cô phải duy trì thứ hạng điểm số của mình, không thể quá tụt hạng được, nhưng tuyệt đối cũng không thể xếp thứ nhất, bởi vì cô phải khống chế điểm số của mình không được vượt qua Yến Đại Bảo

Lam Anh nghiên cứu từng chút về Yến Đại Bảo, từ những chỗ nhỏ nhất, tìm hiểu tính cách cô, tìm ra khuyết điểm của cô, sau đó Lam Anh bổ sung những thiếu sót của cô gái ấy, cố gắng để bản thân mình trở thành người duy nhất thích hợp được ở lại bên cạnh Yến Đại Bảo.

Lam Anh chép xong sách ngữ văn lớp bảy, từng chữ từng nét đều chép vô cùng nghiêm túc

Cô tận dụng từng ngày được tự do để đi hơn nửa vòng Thanh Thành, cô thử nằm bò lên ngủ ở phòng thi, kết quả phát hiện ra mình không thể nào ngủ say được

Cô thấy có chút phục tố chất tâm lý của Yến Đại Bảo

Làm sao Yến Đại Bảo có thể nằm bò ra bàn ngủ say đến rớt cả nước miếng trong bầu không khí căng thẳng đến thế? Ban ngày Lam Anh tập trung toàn bộ sức lực, đến ban đêm lại nghe ngóng khắp xung quanh, không thể thả lỏng chút nào.

Vào đêm, cô và ba người khác điên cuồng chạy trong rừng hoang với tiếng chó sủa, từ sự nhếch nhác chật vật ban đầu đến bây giờ là dốc toàn bộ sức lực để cố gắng, cô đã hoàn toàn thích ứng được với nhịp điệu của Phó Thanh Ly

Đương nhiên bản tính lương thiện trời sinh thời thơ ấu khi xưa của cô vẫn không hề mất đi hoàn toàn sau quá trình rèn luyện ấy, cô không thể nhún nhường bất kỳ ai, cô không thể coi người khác là quy chết thay

Điều đó có nghĩa là cô đã mất đi quá nhiều, mục tiêu và niềm tin của cô không ai có thể lay động được, chỉ khi là người mạnh nhất cô mới có thể thoát khỏi cái nhà tù tối tăm này.

Cô chạy đầu tiên, dáng người mạnh mẽ tựa như con báo đang săn mồi, dẫn đầu lao đi vun vút về phía trước, mái tóc dài được buộc thành tóc đuôi ngựa, lắc lư tạo thành đường cong tuyệt đẹp cùng với chuyển động của cô.

Hình thể thon dài chân tay phát triển, cơ thể mới dậy thì đã bắt đầu có những đường cong xinh đẹp của một thiếu nữ, mắt cô nhìn về phía trước, đường chân trời trắng lộ ra một đường màu vàng kim, chiều lên người cô

Cô giống như con sói đầu đàn, từ đầu đến cuối đểu chạy dẫn đầu, một đêm bôn ba không nghĩ không hề rút cạn sức lực của cô, cô vẫn giữ nguyên được trạng thái ban đầu, chạy cho đến cuối cùng.

Phó Thanh Ly đứng bên cạnh chiếc xe Jeep, tay bấm đồng hồ, từ xa xăm, ở chỗ cửa rừng sâu có một bóng người đang chạy như bay, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ

Bóng người ở rừng sâu lùi về phía sau theo động tác chạy của cô, ánh mắt cô sáng trong mà kiên định nghị lực, gương mặt không chút cảm xúc toàn là mồ hôi

Cô vọt nhanh về phía trước xe rồi dừng lại, Phó Thanh Ly liếc nhìn đồng hồ, tiếp tục nhìn người tiếp theo chạy ra

Lam Anh bắt đầu đi bộ trên bãi đất trống, vòng đi vòng lại từng vòng một, khiến cơ thể dần thích ứng với sự thả lỏng sau trận vận động kịch liệt

Đến khi người thứ ba xuất hiện, Phó Thanh Ly cất đồng hồ đi

Hắn ném lại một câu, “Đợi đấy.” Sau đó, hắn cất bước đi về phía rừng sâu

Lam Anh và hai cô gái còn lại bắt đầu đi bộ trên bãi đất trống, bỗng nhiên có một bầy chim vọt ra từ phía rừng sâu

Một cô gái nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng của Tử Sa!” Đúng vậy, mọi người đều nghe thấy

Lam Anh lạnh tanh nhìn về phía trước.

Chỗ trống trải khiến rất nhiều âm thanh đều nghe được rõ ràng không sót thứ gì, cổ đã quen thuộc với âm thanh đó, đó là tiếng kêu phát ra khi đàn ông và phụ nữ làm chuyện đó.

Hoặc có lẽ là ở ngoài trời khiến Tử Sa không còn e ngại gì nữa, nhưng không ngờ họ lại đứng trong rừng sâu vẫn nghe thấy

Một cô gái khác nhíu mày lại, sau đó nói: “Chúng ta tiếp tục đi, mặc kệ cô ta

Vừa rồi huấn luyện viên đi tìm cô ta, sẽ không có chuyện gì đâu.” Chừng bốn mươi phút sau, Phó Thanh Ly và Tử Sa một trước một sau đi ra ngoài, trên mặt Tử Sa hơi đỏ, có một thứ mùi kỳ quái, tự thể đi của cô ta cũng không giống như trước, nhưng không ai nhiều lời

Lam Anh vẫn lạnh lùng ngồi trên xe, mắt nhìn thẳng

Sau đó huấn luyện viên nói: “Người cuối cùng tự đi về.” Chiếc xe Jeep khởi động nhanh chóng vọt đi

Lam Anh quay đầu lại, Tử Sa đứng tại chỗ, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt

Buổi tối Tử Sa xuất hiện trên bàn ăn, vẫn xinh đẹp tao nhã, nụ cười trên mặt vừa phải, ba người còn lại coi như không nhìn thấy, yên lặng ăn suất ăn của mình.

Lam Anh ăn cơm xong đứng dậy đầu tiên, bưng khay cơm đi, sau đó bắt đầu quét dọn nhà bếp, phòng khách và các khu vực công cộng khác như thường lệ

Cô gái thứ hai đứng dậy, rửa sạch khay cơm của mình rồi cũng gia nhập vào đội ngũ quét dọn, sau đó là cô gái thứ ba

Chỉ có Tử Sa rửa xong khay cơm của mình rồi về phòng luôn

Làm vệ sinh xong, Lam Anh về phòng mình làm bài tập.

Lần nào cô cũng làm xong bài tập vừa nhanh vừa chính xác, làm xong bài tập thì ôn tập, xem trước bài mới

Chỗ nào không hiểu cô sẽ cố tìm cách mày mò nghiên cứu cho đến khi hiểu thì thôi, cho nên cô học trước bài mới hiệu quả hơn người khác nhiều.

Làm xong xuôi, cô lại đi tập khúc nhạc mới học

Đây gần như là chuyện ngày nào cô cũng làm đi làm lại, đơn điệu nhưng phong phú

Đối với một người có hy vọng có mục tiêu trong lòng, mỗi ngày của cô đều là một bắt đầu mới, cho dù màn đêm tới gần, cho dù thú hoang gầm thét gào rú cũng không thể ngăn cản cô không ngừng hướng về tương lai

Thực ra Lam Anh chưa bao giờ từng nghĩ xem sau khi tự do rồi cô sẽ làm gì, có lẽ đến lúc đó cô vẫn như bây giờ, tự huấn luyện, đọc sách, viết chữ, không ngừng học tập, làm việc nhà..

Nhưng không biết tại sao, khi vừa nghĩ đến cảm giác sau khi được tự do cô đều cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực.

Có lẽ là cô đã từng trải qua toàn là đêm đen tối tăm, cho nên cô mới càng trân trọng hiện tại, hướng về tương lai

Đối với cô, cuộc đời có quá nhiều biến số, những đứa trẻ khác trong lớp có đủ thời gian để hưởng thụ và tiêu xài tuổi thanh xuân, nhưng cô không thể, bởi vì cố không có một gia đình ủng hộ để cố có thể thoải mái làm theo ý mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.