Công Tước

Chương 1340: Huấn luyện khắc nghiệt (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Anh mở vở bài tập ra, nét chữ trong vở bài tập tinh tế, chữ “xuất sắc” to đủ để mang lại cho cô niềm an ủi và sự vui sướng vô tận, lật tran3g tiếp theo, bỗng phát hiện ra trang sau được kẹp một bức thư tình.

Một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi đang là lúc mới biết yêu, tâm tư2 của các thiếu niên ái mộ các bạn học xinh đẹp ngày càng sâu hơn

Lam Anh chính là cô gái xinh đẹp nhất trường học này

Tuy Lam 5Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có gì đặc biệt, nhưng cô cũng phát hiện ra cô nhận được sự yêu mến của đám con trai trong trường nhiều hơn so v4ới các cô gái khác

Cô chưa bao giờ xem một lá thư tình nào, niềm tin và chấp niệm khiến cô không hề hứng thú với tất cả mọi thứ ở thế 0giới bên ngoài

Cô cầm bức thư tình trong tay, nghiêm túc nhìn nét chữ trên đó, sau đó cầm lên cho vào trong cặp

Tiếng chuông hết giờ vang lên, cô đeo cặp lên, đi ra khỏi trường học cùng với mọi người

Sau khi ra ngoài cổng trường, cô lấy túi cát trong cặp ra, tìm một nơi không có ai, cúi người buộc túi cát lên chân, sau đó thả quần dài che đi

Cô ưỡn thẳng lưng, nhìn thấy ở một góc có một nam sinh đang đứng nhìn cô

Lam Anh nhìn cậu nam sinh đó, nghiêm túc trả lời: “Không đâu.”

Cậu nam sinh nghe thấy câu trả lời của cô, trong lòng bỗng thấy cân bằng hơn chút

Ở trường học mọi người đều nói Lam Anh lớp bảy là một người đẹp lạnh lùng, thậm chí còn chẳng có mấy người nói chuyện cùng, thành tích xuất sắc, đương nhiên sẽ có rất nhiều bạn nam thích

Nhưng cô gái ấy vẫn luôn từ chối, không đồng ý một ai cả, nay đổi lại là cậu ta thì cũng thấy không quá mất cân bằng.

Cậu ta gật đầu: “Vậy được thôi

Lam Anh đeo ba lô, đi về phía đường lớn, cô đi ngang qua người cậu nam sinh đó, cậu nam sinh đó bỗng nhiên lên tiếng: “Này, Lam Anh, mọi người nói cậu nhét thư của tôi vào trong cặp rồi, có phải cậu cũng thích tôi không?” Nam sinh kia không xấu cũng không đẹp, dáng người cao cao, cả người phấn chấn, khi nhìn Lam Anh còn có vẻ kiêu ngạo nhưng cũng có vài phần cẩn thận vì không được tự tin

Có ai lại không biết Lam Anh đã từng nhận không biết bao nhiêu thư tình, nhưng cho đến bây giờ không ai nhìn thấy cô tiếp xúc với bất kỳ cậu con trai nào cả

Lam Anh đã đi đến bên cạnh cậu ta: “Cảm ơn thư của cậu, tôi sẽ đọc kĩ, nhưng đối với tôi bây giờ việc quan trọng nhất là việc học, cho nên tôi không thể đáp lại cậu được

Cảm ơn cậu, chúc cậu hạnh phúc sau này.”

Gương mặt cậu nam sinh có vẻ thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ lại dường như cũng không có gì quá khó coi cả, cậu ta nhìn Lam Anh nói: “Cậu không thích tối hay là không muốn yêu vào lúc này? Liệu có phải là cậu không thích tối, sau này nếu có một cậu nam sinh vừa đẹp trai lại có thành tích tốt theo đuổi thì cậu sẽ bằng lòng không?”

Cậu nam sinh nghe thấy câu trả lời của cô, trong lòng bỗng thấy cân bằng hơn chút

Ở trường học mọi người đều nói Lam Anh lớp bảy là một người đẹp lạnh lùng, thậm chí còn chẳng có mấy người nói chuyện cùng, thành tích xuất sắc, đương nhiên sẽ có rất nhiều bạn nam thích

Nhưng cô gái ấy vẫn luôn từ chối, không đồng ý một ai cả, nay đổi lại là cậu ta thì cũng thấy không quá mất cân bằng.

Cậu ta gật đầu: “Vậy được thôi

Như vậy, ít ra tôi cũng vẫn còn chút thể diện.” Nói xong, cậu nam sinh quay người chạy đi

Lam Anh nhìn bóng cậu thiếu niên chạy đi như bay đến gặp mấy cậu bạn học, mọi người cùng an ủi cậu ta

Cậu nam sinh lớn tiếng ồn ào để che đi nỗi khó xử vì bị từ chối, nhanh chóng hợp thành một khối với mọi người

Lam Anh cúi đầu cười, cô bắt đầu chỉnh trang lại cặp sách, bắt đầu chạy bước nhỏ để làm nóng cơ thể, sau đó bắt đầu chế độ chạy cự ly dài

Cô là người chạy nhanh nhất trong số các học viên huấn luyện, cũng chính bởi vì vậy, giáo viên thể dục vô cùng coi trọng Lam Anh

Trong buổi hội thao trường lớp sáu, Lam Anh nghiễm nhiên kéo xa khoảng cách với các vận động viên tham gia khác, giành được hạng nhất

Qua ghi chép không mấy nghiêm túc của các giáo viên ở trường, thành tích của cô đã vượt qua cả tốc độ của các vận động viên chuyên nghiệp.

Giáo viên thể dục tìm cô khắp nơi, tận tình khuyên cô đồng ý tham gia cuộc thi chạy của thành phố, nhưng đáng tiếc Lam Anh không hề có hứng thú

Giáo viên thể dục yêu cầu đến nhà thăm hỏi phụ huynh, hỏi ý kiến phụ huynh, kết quả Lam Anh từ chối thẳng thừng, “Xin lỗi thầy, phụ huynh của em không ở Thanh Thành, đã rất nhiều năm em không gặp họ rồi.”

Tuy giáo viên thể dục vẫn không từ bỏ, nhưng Lam Anh vẫn không hề lay động

Áp lực lên lớp tám ngày càng lớn hơn, bầu không khí trong lớp cũng trở nên căng thẳng hơn rõ ràng, phía sau tấm bảng đen trong lớp học viết dòng chữ “Còn XXX ngày nữa là thi lên lớp”, vô hình trung tăng thêm áp lực học tập cho mọi người

Lam Anh là người duy nhất trong lớp từ chối tự học buổi tối, tuy giáo viên từng khuyên cô, nhưng Lam Anh vẫn nhất quyết từ chối

Để bảo đảm thời gian ngủ, cô không thể lãng phí thời gian vào việc tự học được, thời gian học của cô chỉ có ban ngày, mỗi tối đểu là đêm đen tối tăm của cô

Dáng người thiếu nữ yểu điệu xuất hiện ở phòng khách, huấn luyện viên lễ nghi di chuyển ánh mắt khỏi Lam Anh, hiếm hoi lắm mới có lần sau năm giờ cô không rời khỏi đây

Cô ta cầm cái tẩu thuốc dài nhỏ, nhả ra từng làn khói, ưu nhã gõ lên mặt bàn, giày cao gót sắc nhọn khẽ gõ, đường kẻ mắt dài tinh tế khiến mặt mày cô ta sắc sảo hơn, dáng người phong tình vạn chủng dù ở lúc nào cũng có thể khiến cô ta trở thành tiêu điểm chú ý

“Đến đây, ngồi xuống” Trên bàn đặt một xấp tài liệu, Lam Anh biết rằng chắc chắn lại là tài liệu mới nhất về Yến Đại Bảo

Huấn luyện viên lễ nghi đầy tài liệu đến trước mặt cô, nói: “Đây là tài liệu mới nhất về vị công chúa điện hạ, cấp ba cô bé sẽ thi vào trường THPT số 1 Thanh Thành, nhiệm vụ của em là thi vào THPT số 2 Thanh Thành với thành tích tốt nhất của em

Em có làm được không?”

Lam Anh gật đầu không hề do dự: “Làm dược!” Huấn luyện viên lễ nghi hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, tôi biết trong số tất cả mọi người, em sẽ là người giỏi nhất.” Lam Anh cầm tài liệu trên bàn, lần đầu tiên Tử Sa không được lấy tài liệu, lần thứ hai lần thứ ba vẫn không có Tử Sa, lần thứ tư chỉ còn lại hai người, còn lần này chỉ có một mình cô

Huấn luyện viên lễ nghi lại nói: “Tử Sa sẽ dọn khỏi đây.” Tay Lam Anh khựng lại, cô ta nói tiếp: “Cô ta đã thành niên rồi, không thích hợp ở lại đây nữa

Người thành niên một khi huấn luyện đạt sẽ rời khỏi đây

Sau đó sẽ có những đứa trẻ khác gia nhập

Nơi đây sẽ luôn duy trì có bốn người học.”

Lam Anh im lặng lắng nghe, thực ra cô cũng đã tìm hiểu được quy tắc, thỉnh thoảng mấy người họ cũng lần lượt nghe được một số chuyện huấn luyện viên nói

Có nhiều chuyện không nói ra, nhưng không có nghĩa là họ không hay biết gì cả.

Huấn luyện viên nói tiếp: “Tử Sa sẽ trở thành một huấn luyện viên sau khi tham gia huấn luyện đặc biệt.” Cô ta sờ cằm, nhìn Lam Anh, cười nói: “Em biết điều này có nghĩa là gì chứ?” Lam Anh lắc đầu, nói mình không biết

“Có nghĩa là từ đó về sau, Tử Sa sẽ là người đàn bà của huấn luyện viên Phó Thanh Ly, chỉ cần anh ta muốn thì em ấy sẽ trở thành người đàn bà phải đến bất cứ lúc nào khi được gọi.” Sắc mặt Lam Anh trắng bệch, đó là cuộc đời gì chứ? “Cho nên...” Huấn luyện viên lễ nghi nhìn Lam Anh, cười lười biếng, “Em nghĩ hàng ngày tôi đều trang điểm xinh đẹp là để làm gì?” Sắc mặt Lam Anh càng trắng hơn, cô há miệng ra, chậm rãi nhìn huấn luyện viên lễ nghi, Người phụ nữ cười nói: “Huấn luyện viên của tôi đang gọi tôi, tôi phải giải quyết tất cả dồn nén về nhu cầu của anh ta.” Cô ta khẽ cười, “Thôi bỏ đi, có nói em cũng không hiểu đâu

Nhưng mong là em đừng trở thành người như tôi là được, dù sao thì hy vọng ở ngay phía trước, chỉ sai lệch chút thôi sẽ hủy đi tất cả hy vọng và cơ hội.” Cô ta bỗng nhiên ghé sát mặt Lam Anh, đè thấp giọng nói, “Phó Thanh Ly sẽ dụ dỗ, ép buộc em bằng mọi giá, để em chủ động hiến thân cho hắn

Nếu em muốn giống như Tử Sa thì đồng ý, nếu không...” Cô ta cong môi cười: “Nếu không, tự em liệu lấy đi.” Lam Anh không biết mình phải nói gì, nhưng cô liều mạng lắc đầu

Không! Đừng mà! Cô không muốn bị bất cứ người nào dụ dỗ lừa gạt, mục tiêu của cô kiên định như vậy cơ mà, tuyệt đối không thể được! Huấn luyện viên lễ nghi đứng dậy, phút chốc đã khôi phục lại dáng vẻ trang nhã, cô ta nhìn Lam Anh nói: “Có biết tại sao tôi lại nói những chuyện này với em không? Bởi vì em là thành tích tốt nhất của tôi

Toàn bộ khu vực có hơn năm trăm đứa trẻ, không chia độ tuổi lớn nhỏ, tám mươi phần trăm hạng mục em đều xếp hạng nhất

Sự thành công của em sẽ mang lại hy vọng cho tôi.”

Cô ta hơi ngưng lại, Lam Anh bỗng hỏi: “Thành công của tôi cũng sẽ mang lại niềm hi vọng cho huấn luyện viên?” Huấn luyện viên cô nói đến ở đây là Phó Thanh Ly

Huấn luyện viên lễ nghị cười: “Đương nhiên, thành công của em sẽ là niềm hi vọng quan trọng của anh ta, còn tôi chỉ có thể chiếm một phần.” Sự kích động trong lòng Lam Anh trong phút chốc đã bị dập tắt đi một nửa vì lời nói của huấn luyện viên lễ nghi

Cô không hề muốn thành tích của mình có liên quan gì đến lợi ích của Phó Thanh Ly, nhưng cô lại không thể vì liên quan đến Phó Thanh Ly mà hủy đi hy vọng của mình.

Cô im lặng, sau đó không nói gì cả, cầm tài liệu trên bàn rời đi.

Huấn luyện viên lễ nghi nhìn bóng lưng cô, cong mối lên cười, ung dung đứng dậy, đi đôi giày cao gót sắc nhọn về phía cửa.

Khi đi đến cửa, đèn phòng khách bỗng nhiên tắt phụt.

Huấn luyện viên lễ nghi dừng bước, bóng Phổ Thanh Ly xuất hiện trên sofa phòng khách, hắn ngửa đầu nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa, khẽ cười: “Tôi không nghĩ là cô lại nói như vậy với cô ta, đâu có lợi lộc gì cho cô đâu.” Huấn luyện viên lễ nghi quay người nhìn Phó Thanh Ly, gương mặt mỉm cười, “Những thứ bây giờ tôi làm chỉ là trách nhiệm đối với học viên của tôi, tôi không muốn học viên có hy vọng nhất của tôi lại đi theo con đường cũ của tôi

Tôi đã chịu đựng quá đủ thân phận bị người khác coi như là công cụ phát tiết rồi.” Phó Thanh Ly cười, “Nếu tôi nhớ không lầm, thì đó là lựa chọn của bản thân cô, tôi không nhớ là Tang Cung đã ép buộc gì cô.”

Huấn luyện viên lễ nghi đáp lễ nói: “Đương nhiên, đúng là anh không ép buộc tôi, giống như anh chưa bao giờ từng ép buộc Tử Sa vậy, nhưng mà, tôi không thấy là từ dụ dỗ này là vu khống cho anh

Lam Anh là hy vọng cuối cùng của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hỏng thành tích xuất sắc nhất của tôi được.”

Phó Thanh Ly cười nói: “Xem ra tôi phải nhắc nhở Tang Cung một tiếng, hình như anh ta đã quá dịu dàng với cô rồi, cho nên mới khiến cô cảm thấy chống đối lại huấn luyện viên là chuyện rất vinh dự” Huấn luyện viên lễ nghi mím môi, sau đó không nói gì nữa, cô ta quay người rời khỏi căn phòng

Phó Thanh Ly cười khẽ, sau đó ánh mắt hắn nhìn vào một cánh cửa phòng, hắn nói: “Ra đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.