Công Tước

Chương 1341: Mối họa ngầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơ thể Lam Anh run lên, hình như Phó Thanh Ly đang cười, “Mở cửa.” Sự sợ hãi lâu lắm không gặp dần dần tràn ngập trái tim cố, c3ố cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng ra

Trong bóng tối, Lam Anh cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh sa5u lưng thấm ướt quần áo, cô mở miệng: “Huấn luyện viên.” Phó Thanh Ly cười một tiếng, “Nghe trộm người khác nói chuyện, đây kh4ông phải là một cái thói quen tốt

Cô nói: “Huấn luyện viên, tôi không nghe trộm, tôi chỉ vừa mới đi vào, tôi...” Phó Thanh Ly đột nhiên sờ vào mặt cô, nhếch mép cười, “Gương mặt này..

Bộ ngực thiếu nữ mới dậy thì bởi vì lực tác động từ bên ngoài mà có chút đau đớn

Phó Thanh Ly bóp ngực cô, sau đó hắn cúi đầu, hôn lên cái cổ lộ ra của cô, hắn nói: “Đừng để đàn ông động vào em.” Môi hẳn rơi lên cổ cô khiến Lam Anh đột nhiên nổi da gà, không tự chủ được nhắm mắt lại, chịu đựng cái loại cảm xúc sởn tóc gáy đó

Phó Thanh Ly từ từ ngẩng đầu lên, khẽ cười một tiếng, sau đó hắn cũng rụt tay lại

Hắn lui về phía sau một bước, xoay người đi đến phía phòng khách, “Hôm nay sẽ có thành viên mới gia nhập.” Lam Anh vẫn nhớ lần đầu tiên cô đến nơi này là năm tám tuổi, bây giờ, chắc có một cô bé tám tuổi khác sắp đến

Nghĩ đến bốn con chó hoang điên cuồng năm đó, cô lập tức sợ hãi.

Phó Thanh Ly đi xa khuất tầm mắt, cuối cùng cô cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Lam Anh đóng cửa lại

Đứng trong phòng ba mươi giây, cô thay váy, đổi thành đồ mặc nhà lúc ăn tối, lại chuẩn bị hết quần áo huấn luyện ban đêm, làm xong tất cả cô tự nhiên mà lưu loát ngồi dậy

Thói quen nhiều năm như vậy khiến cô cảm thấy rất tốt, cô sẽ không cần vì những chuyện ngoài ý muốn mà bị thụt lại phía sau.

Lúc ăn cơm, Tử Sa không xuất hiện ở trên bàn ăn, ba người còn lại đều không nói gì

Ăn cơm xong, mọi người tự dọn rửa bát đũa của mình, sau đó làm vệ sinh giống như trước kia, không cần bất cứ ngôn ngữ nào, sự hiểu ngầm khiến bọn họ tự phân chia công việc

Làm xong mọi việc, ai nấy đều tự về phòng mình thay quần áo chuẩn bị cho buổi huấn luyện ban đêm.

Lam Anh thay quần áo xong, đứng nhìn chằm chằm người trong gương

Cô không hề cảm thấy gương mặt cô có cái gì đặc biệt

Quần áo huấn luyện màu đen bao quanh cơ thể khỏe mạnh của cô, tay chân thon dài, nước da trắng nôn, nhưng ở đây ai cũng như vậy

Đối với những người chỉ huấn luyện vào ban đêm như bọn họ ít chịu bức xạ của ánh nắng, cho nên giữ gìn da dẻ trắng nõn hiển nhiên rất dễ

Lam Anh nhanh chóng buộc xong tóc đuôi ngựa gọn gàng, thoải mái để cô có thể phát huy được trạng thái huấn luyện tốt nhất

Sau đó, cô lại thuần thục cắm những cây kim nhỏ xíu vào vị trí được đặc chế trong ống tay áo rồi mới kéo cửa đi ra ngoài, Bên ngoài đèn điện sáng trưng, một cô bé bảy, tám tuổi xa lạ đứng ở phòng khách, đang mơ hồ nhìn Lam Anh đi ra ngoài đầu tiên

Lam Anh nhìn cô bé đó, không lên tiếng.

Cô bé rất gầy yếu, giống như cô năm đó

Lam Anh dửng dưng đi đến chỗ cô bé

Hai người còn lại cũng chia ra đứng ngay cạnh Lam Anh, chờ đợi thời khắc bóng tối ập đến

Cô bé kia không hiểu gì, vừa bất an vừa thấp thỏm, lo sợ như lữ khách đi vào bụi rậm mất phương hướng

Đèn phòng khách đột nhiên tắt hết, tất cả mọi người lập tức lên tinh thần tập trung cao độ, đứng thẳng tắp, đợi người kia xuất hiện

Không lâu sau, một bóng người xuất hiện, hắn đưa lưng về phía bóng đèn ngoài cửa, lộ ra bóng người cao lớn

Hắn nói: “Ổ, người của tôi đến đông đủ rồi.”

Cô bé bất an nhúc nhích.

“Tôi tên là Phó Thanh Ly, là huấn luyện viên suốt đời của mọi người, đứng có ý để phản kháng tôi

Ban ngày mọi người sẽ ở đây hưởng thụ, mà buổi tối, mọi người thuộc về tôi.” Nói xong, hắn cười

Cô bé càng bất an hơn

Phó Thanh Ly hỏi: “Mấy tuổi rồi?” Cô bé sợ hãi trả lời: “Bảy tuổi.” Phó Thanh Ly khẽ cười một tiếng, “Bảy tuổi? Da thịt non mềm, hình như rất hợp với khẩu vị của bọn chúng.”

Lam Anh mím chặt môi, cơ thể đã mơ hồ lộ ra tư thể phá vỡ vòng vây

Phó Thanh Ly: “Tất cả, trở về vị trí”

Tất cả mọi người lập tức đứng thẳng người lên, cô bé cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ tất cả trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy rõ

Phó Thanh Ly chậm rãi đi ra khỏi cửa phòng khách, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng Phổ Thanh Ly vang lên bên ngoài: “Xuất phát!”

Ba bóng người lập tức xông về cái cửa duy nhất

Cô bé vẫn đứng ngây ra tại chỗ, có lẽ cô bé rất thông minh, có lẽ rất đẹp, có lẽ có chỗ hơn người của mình, nếu không sẽ không xuất hiện ở nơi này, nhưng phản xạ thần kinh của cô bé không đủ nhanh nhạy

Rõ ràng cô bé đứng ở gần cửa nhất nhưng lại không hiểu ý nghĩa động tác của những người khác, chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng chó thở hồng hộc.

Cô bé quay đầu lại nhìn, hét chói tai chạy ra bên ngoài, một con chó khỏe mạnh trong đó trực tiếp xô ngã cô bé ngay ở cửa

Cô bé phát ra tiếng hét thê thảm, cái cửa khép hờ bị đẩy một cái rồi đóng lại

Lam Anh đứng ở sau cửa, nhìn cô bé bị xô ngã và bốn con chó to khỏe kia

Cô bình tĩnh đứng đó, ngón tay rút từng cây kim ra khỏi ống tay áo, khảm từng cây lên trang bị, kẹp ở ngón tay.

Cô ngước mắt lên nhìn bốn con chó hoang hiện lên tia sáng u ám màu xanh lá cây trong bóng tối

Sau đó cô đi về phía bốn con chó kia, một bước, hai bước, càng lúc cô càng đến gần.

Ngoài cửa, hai cô gái còn lại đã ngồi vào trong xe, bọn họ cúi đầu, nhắm hai mắt lại nghe động tĩnh bên trong

Phó Thanh Ly bấm đồng hồ trong tay, nói: “Ba phút sau xuất phát

Bây giờ bắt đầu tính giờ!” Vừa dứt lời, trong cánh cửa đóng chặt đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ, uy hiếp, hung ác, rên rỉ của chó hoang..

trộn lẫn tiếng hét chói tai của cô bé

Tất cả trộn lẫn với nhau, hợp thành một âm thanh khủng bố hoàn chỉnh

Phó Thanh Ly nhìn đồng hồ, nhàn nhã dựa vào thân xe

Thời gian nhích từng giây từng giây, âm thanh phía sau cửa càng lúc càng nhỏ, tiếng hét chói tai của cô bé cũng dần dần lắng xuống

Ở cửa truyền đến tiếng chốt, cửa được kéo ra, Lam Anh xuất hiện ở cửa

vết máu khắp người, vết máu trên mặt theo gò má chảy xuống cằm, rơi lên quần áo huấn luyện của cô

Cô dửng dưng đi ra ngoài, mở cửa, ngồi vào trong xe.

Không lâu sau, cô bé sợ hãi run lẩy bẩy đi ra.

Sau lưng cô bé là một vùng máu tanh và xác chó.

Phó Thanh Ly nhìn đồng hồ, một phút bốn mươi chín giấy, hắn nói: “Đến giờ rồi.” Cô bé vội vàng ngồi vào trong xe

Ở trong xe, cô bé nghiêng đầu nhìn về phía Lam Anh, giọng run rẩy: “Cảm ơn chị...”

“Em không cần cảm ơn chị

Hôm nay chị giết mấy con chó kia chẳng qua là vì khắc chế sự sợ hãi trong lòng chị

Bởi vì sáu năm trước, lần đầu tiên chị đến nơi này cũng gặp phải tình cảnh như em hôm nay, nhưng chị không may mắn như vậy, không có ai giúp chị

Chị luôn canh cánh chuyện này trong lòng, không nghe nổi tiếng chó sủa

Chị luôn đợi một thời cơ chị có thể tự tay giết mấy con chó kia

Em đến khiến chị có cơ hội như vậy

Chị là vì chính chị

Chị giết bọn chúng cũng vượt qua được nỗi sợ hãi đối với loài chó trong lòng mình, từ nay về sau, trong lòng chị sẽ không có sợ hãi nữa.”

Lam Anh không nhìn cô bé lấy một cái, ở nơi này, tình bạn gần như không làm được bất cứ chuyện gì cả, con đường tiếp theo, người có thể giúp cô bé chỉ có chính cô bé.

Sắc mặt cô bé tái nhợt, từ từ nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, sau đó cô bé nói: “Nhưng em vẫn cảm ơn chị...”

Trong hành trình sau đó, không có ai nói chuyện, cô bé vẫn chưa hoàn hồn lại khỏi cơn khủng hoảng

Toàn bộ hành trình cô bé duy trì trạng thái sợ hãi, giống như một con thỏ bị dọa sợ vỡ mật

Tuần tra đêm bắt đầu, tàn khốc lại không có tình người, căn bản sẽ không quan tâm được còn có một cô bé mới đến, giống như năm đó không có ai để ý đến người mới như Lam Anh

Từ đầu đến cuối Lam Anh đều dẫn đầu, chỉ có dẫn đầu cô mới có cảm giác an toàn, cũng chỉ có lúc đó, cô mới bảo đảm mình sẽ không bị số phận đào thải

Một tuần sau, cuối cùng cô bé cũng giống như Lam Anh năm đó, từ từ tìm ra quy luật và quy củ sống sót ở nơi này

Sáng sớm, Lam Anh và ba người còn lại cúi đầu ăn cơm, ăn cơm xong, bọn họ đeo cặp sách đi học

Cô học lớp chín, hai người còn lại một người học lớp mười một, còn một người đã lên đại học

Các cô gái ở nơi này đều rất ưu tú, hình như ai cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ được giao

Lam Anh nghe người khác nói Tử Sa đang học đại học, vốn dĩ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp đại học, nhưng cô ta không thể kiên trì đến cuối cùng, cuối cùng trở thành người bị đào thải

Lam Anh không biết cám dỗ như thế nào sẽ khiến Tử Sa đưa ra lựa chọn không sáng suốt như vậy, chính là vì có vết xe đổ của Tử Sa cho nên cô mới càng thêm kiên định với mục tiêu của mình

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lam Anh đỗ thủ khoa đầu vào trường cấp ba số Hai Thanh Thành, Trường học sợ trường số Một tranh giành học sinh nên đã cho cô học bổng rất hấp dẫn

Vào cấp ba, Lam Anh vẫn duy trì trạng thái học tập tốt nhất như cũ, cho dù là việc học hành ban ngày hay là huấn luyện đặc biệt ban đêm

Chỉ là phiền não của thiếu nữ xinh đẹp dần dần xuất hiện sau khi lên cấp ba

Trong trường học, cô gái xinh đẹp có thành tích vô cùng xuất sắc này hiển nhiên là đối tượng ngưỡng mộ của đông đảo nam sinh trong trường học, nhưng chỉ có rất ít nam sinh ưu tú mới dám lấy dũng khí thổ lộ tình yêu

Trừ phiền não trong trường học, mỗi lần Lam Anh xuất hiện ở trong sân huấn luyện cũng rất dễ dàng trở thành đối tượng chú ý của phái còn lại, trừ học viện ra, còn có rất nhiều huấn luyện viên của tổ khác

Bọn họ luôn vô tình hoặc cố ý hỏi thăm lại lịch của cô

Bất cứ nơi nào cũng có sự tối tăm, ở đây cũng không ngoại lệ

Giữa các huấn luyện viên có quan hệ tốt, nếu như đối phương nhìn trúng một học viên nữ của bên kia, học viên nữ đó gần như không thể trốn thoát được bàn tay ma quỷ của đối phương

Sở dĩ đến bây giờ Lam Anh vẫn chưa bị ai sờ vào, nguyên nhân lớn nhất là vì thành tích kiểm tra các hạng mục của cô quá xuất sắc, khiến cho rất nhiều người đều chú ý đến cô, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có ai dám mạo hiểm ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.