Công Tước

Chương 1348: Tư vấn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Số 7, trở về vị trí!” Giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, toàn thân Lam Anh run cầm cập, lập tức đứng thẳng tắp

Phó 3Thanh Ly ngồi ở trên ghế học bình thường cổ vẫn ngồi, thân hình cao lớn khiến cái ghế tỏ ra rất nhỏ, cổ đứng thẳng tắp đối diện v2ới cái gương

Phó Thanh Ly ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, hắn mở miệng: “Nếu như em hủy gương mặt này, em sẽ lập tức bị5 đá ra khỏi tổ chức.”

Lam Anh mím môi cúi đầu đứng đó

Hắn từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh cô, nói: “Em mang gương4 mặt dữ tợn, ai dám đến gần em?” Lam Anh căng cứng người, hắn sờ tay cô, rút cái kim thép trong tay cô ra, rút từng cái một, hắn 0nói: “Ở chỗ này, dung mạo là vũ khí tốt nhất, cô gái càng xinh đẹp càng dễ được chọn trùng, đồng thời càng dễ bị hủy diệt

Em muốn làm loại nào?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết sau này em nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

Hắn đứng ở sau lưng cô, hai cánh tay chậm rãi vòng qua eo cô, hắn nói: “Cảm thấy Tang Cung sẽ hủy sự nỗ lực của em sao? Cho nên em muốn hủy gương mặt mình?” Hắn khẽ cười một tiếng sau lưng cô, nghiêng đầu hôn lên cổ cô, nói: “Còn quá nhỏ, lớn hơn một chút nữa mới được..

có điều bây giờ cũng không tệ...” Cơ thể Lam Anh bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, tay cô không tự chủ được siết thành quyền

Cô muốn đẩy hắn ra, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cô không nhúc nhích được, không mở miệng được

Hóa ra đây chính là sự sợ hãi thâm căn cố đế, chỉ cần ở trong không gian kín, cô sẽ không thể khống chế được cơ thể mình, giống như tay chân đều bị tê dại

Phó Thanh Ly lại cười một tiếng, hắn nói: “Đừng sợ

Tôi đang dạy em..

dạy em sau này ra ngoài làm sao để làm một người vợ đáng yêu, làm sao để trở thành một người mẹ tốt, những thứ này không có ai dạy em, em không biết...” Cô tuyệt vọng

Hóa ra tất cả tâm lý ám thị của cô đều vô ích, cô cố gắng để mình thản nhiên, cố gắng nói với mình thật ra người này không đáng sợ như vậy, nhưng vẫn không được

Cô làm lâu như vậy, nhưng không chống lại nổi một tiếng “trở về vị trí” dễ như trở bàn tay của hắn.

Phó Thanh Ly nói: “Tôi muốn một cô gái kiên cường ở bên tôi, cho đến lúc tôi rời khỏi nơi này

Tôi sẽ rời đi, sau khi tôi ở đủ ba năm, tôi sẽ tự do

Tôi có thể đưa em đi, chúng ta đi cùng nhau

Cô làm lâu như vậy, nhưng không chống lại nổi một tiếng “trở về vị trí” dễ như trở bàn tay của hắn.

Phó Thanh Ly nói: “Tôi muốn một cô gái kiên cường ở bên tôi, cho đến lúc tôi rời khỏi nơi này

Tôi sẽ rời đi, sau khi tôi ở đủ ba năm, tôi sẽ tự do

Tôi có thể đưa em đi, chúng ta đi cùng nhau

Tôi cần người phụ nữ biết lai lịch của tôi, tôi không cần che giấu, không cần ẩn nấp, em là mục tiêu tối chọn trúng..

Lần đầu tiên nhìn thấy em, thấy đôi mắt em, tôi đã biết sẽ là em

Em đã không khiến tôi thất vọng, tôi thích tấm thải của em, tôi thích sự bình tĩnh của em, tôi cũng thích quyết tâm không tiếc bất cứ giá nào của em...”

Tay hắn mò đến trước ngực cô, cô há miệng, nước mắt theo gò má lăn xuống, cơ thể vẫn không thể nhúc nhích nổi.

“Tôi muốn có em ngay bây giờ, vậy thì Tang Cung sẽ không có ý với em nữa..

Hắn không thích hợp với em, hắn và Phi Hồng mới là một đôi.” Hắn khẽ cười một tiếng, một tay sờ ngực cô, cái tay còn lại thuận theo bụng cô đi xuống dưới.

Nước mắt tầm mắt của Lam Anh mờ đi không rõ

Cô nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ trong gương, tay của người đàn ông giống như rắn, lạnh buốt khiến người ta không tự chủ được mà rùng mình.

Cơ thể cô lập tức căng cứng, cố gắng muốn né tránh tay hắn, hắn mở miệng: “Rất thoải mái đúng không? Cô hy vọng tôi tiến về phía trước hay lui về phía sau?”

Hắn lại nghiêng đầu hôn lên trên cổ cô, sau đó hắn từ từ rụt tay lại, nói: “Lớn thêm chút nữa, đến lúc em có thể thích ứng với tôi.”

Cơ thể dán lên người cô chậm rãi rời đi, Lam Anh lập tức thả lỏng cơ thể căng cứng của mình, hắn lại nói: “Giữ mình cẩn thận, tôi thích cô gái sạch sẽ.” Lam Anh bám vào gương, run lẩy bẩy, giống như cây khô không chịu nổi mùa đông, lảo đảo sắp đổ

Tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Lam Anh chậm rãi tụt xuống đất, sau đó cô đột nhiên bò dậy, xông vào phòng vệ sinh, mở vòi sen ra, điên cuồng cọ rửa cơ thể mình.

Cọ được một lúc, cuối cùng cô không chống đỡ được nữa, cổ ngồi xuống đất, che mặt, cúi đầu khóc.

Bây giờ cô biết rồi, có lẽ Tử Sa là tự nguyện, nhưng Bán Bạch nhất định là bị cưỡng ép

Phó Thanh Ly tặng Bán Bạch cho cái người tên là Tang Cung đó.

Rõ ràng bọn họ là người sống sờ sờ, lại bị những người đó coi là quà tặng qua tặng lại

Cô biết, đương nhiên cô biết, nơi này vốn dĩ chính là một nơi thế này, mỗi người ở nơi này đều không có quyền kháng cự

Huống hồ nơi này cung cấp cho bọn họ tất cả, điều kiện tốt nhất, ăn uống tốt nhất, giáo dục tốt nhất, thậm chí cho mỗi người bọn họ đều có cơ hội đi học biết chữ

Sẽ có người hận sao? Có lẽ phần lớn mọi người đều đã quen rồi đúng không? Nếu không, tại sao người phản kháng lại ít như vậy? Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó, giống như bọn họ có được cơ hội giáo dục và ăn uống thì bọn họ cũng mất đi tự do

Sau khi ngồi dưới đất rất lâu, cuối cùng cô đứng lên

Ai biết những lời đó của Phó Thanh Ly có phải là muốn khiến cô hao phí sự nỗ lực của mình hay không? Ai biết đây có phải là một phần uy hiếp dụ dỗ của hắn hay không? Hẳn có cơ hội rời khỏi nơi này, hắn có cơ hội lựa chọn đưa một cô gái rời khỏi nơi này, cho nên hắn lựa chọn mình, đúng không? Cô có quyền từ chối đúng không? Phải như thế nào cô mới có thể nói ra một chữ “không” trong hoàn cảnh như vậy?

Trong đầu Lam Anh lại vang lên lời huấn luyện viên lễ nghi nói, Phó Thanh Ly sẽ dùng hết tâm tư để dẫn dụ, lừa gạt, đe dọa, dụ dỗ cô, khiến cô gật đầu đồng ý trở thành người phụ nữ của hắn.

Có phải huấn luyện viên lễ nghi, Tử Sa và Bán Bạch cũng bị dụ dỗ bị đe dọa thành công trong hoàn cảnh như vậy không? Lam Anh lại cọ rửa cơ thể lần nữa, sau đó cô lau sạch người, thay quần áo, đi ra ngoài ăn cơm

Trên bàn ăn, những người khác đã bắt đầu rồi, cô đến muộn, xõa mái tóc vẫn còn ướt, ngồi xuống, im lặng ăn cơm

Không có ai nói chuyện, hoặc là, tất cả mọi người đều đã quen rồi

Ăn cơm xong, mọi người tự rửa bát đũa của mình, Lam Anh vẫn cúi đầu ăn cơm, ăn hết đồ ăn, sau đó đứng lên rửa bát

Không sao, thật sự không sao, nếu như đó là một bài kiểm tra, vậy thì giống như tất cả các bài kiểm tra khác, cô sẽ dùng thành tích xuất sắc thông qua

Cô sẽ rời khỏi nơi này, tuyệt đối phải dùng năng lực của mình để rời đi, mà không phải là thành vật phụ thuộc của một người đàn ông

Cho dù sau này muốn tìm đàn ông, cô cũng phải tìm một người cô thích, cô yêu, mà không phải là bởi vì muốn đạt được tự do mà khuất phục một người đàn ông, như vậy, vậy thì lấy được tự do cũng sẽ không phải là tự do

Cuối cùng cô cũng lấy lại được sự bình tĩnh và dửng dung của ngày thường

Màn đêm buông xuống, bóng dáng Phó Thanh Ly xuất hiện ở cửa, hắn hạ chỉ thị, “Tất cả chạy bộ vào sân.” Bốn người lần lượt xông ra khỏi phòng, xe Jeep dẫn đường ở phía trước, bốn người chạy đến tận sân huấn luyện

Lam Anh xông lên đầu tiên rút lấy lá cờ

Phó Thanh Ly nhìn về phía cô, Lam Anh cúi đầu, bình phục lại hơi thở, thả lỏng chân tay.

Đúng vậy, cô phải cho người trước mắt này biết, lời của hắn đối với cô mà nói chỉ là một câu nói thôi, thái độ và tâm ý của cô từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.

Cuộc sống học đường khiến người ta thoải mái lại tự tại, khác biệt hoàn toàn với cảm giác áp bức cực lớn ban đêm.

“Lam Anh, lớp chúng ta phải đóng góp một tiết mục cho hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu phải tham gia tập luyện!”

Lam Anh: “Tớ không tham gia đâu.” Lớp trưởng cười lấy lòng với cô: “Tớ biết, lớp chúng ta là tiết mục tập thể, số nữ sinh không đủ, cậu phải đến tham gia đấy!” Lam Anh trợn mắt nhìn lớp trưởng, lớp trưởng nói: “Sau khi tan học không được về nhà sớm, phải ở lại tập luyện.”

Lam Anh: “Tập luyện bao lâu?”

Lớp trưởng: “Một tiếng.”

Lam Anh tính toán thời gian, sau đó cô gật đầu: “Được rồi.”

Lớp trưởng: “Được, không được nuốt lời đó!” Lam Anh gật đầu: “Ừ, không nuốt lời.” Lớp trưởng nhanh chóng đi tìm lớp phó văn nghệ, nói Lam Anh đồng ý rồi

Lúc trước bọn họ thảo luận đều cảm thấy chắc chắn Lam Anh sẽ không đồng ý, không ngờ lại đồng ý như vậy

“Lam Anh, cậu phải cười! Sao mà cậu cứ căng hết mặt ra thế?” Lớp phó văn nghệ nhắc nhở: “Cậu phải mỉm cười

Đừng lạnh mặt như vậy!” Lam Anh: “Hay là cậu tìm người khác đi.”

Lớp phó văn nghệ không còn gì để nói, nếu có thể tìm người khác, bọn họ sẽ chạy đi tìm Lam Anh à? Đồng hồ báo thức Lam Anh cài đặt vang lên, cô lập tức nói: “Hết một tiếng rồi, tớ phải đi đây.” Lớp phó văn nghệ vội vàng nói: “Hôm nay mọi người chịu khó một chút, thêm nửa tiếng nữa đi!” Lam Anh đã cầm cặp sách của mình lên, nói: “Không được, tớ đã tính toán thời gian rồi, nếu như biết các cậu không tuân thủ giờ giấc, tớ tuyệt đối sẽ không đến.” Nói xong, cô đã bước ra ngoài

Hôm nay cô tốn thời gian làm bài tập và học bài, không thể chiếm dụng thời gian khác nữa

Cô dùng tốc độ nhanh hơn thường ngày chạy về, lúc về đến nơi, đồ ăn vừa được dọn lên

Cô ném cặp sách xuống, nhanh chóng đi thay quần áo, sau đó ăn cơm

Thời gian của cô thêm một phút thiểu một phút đều rất quan trọng

Trong hạng mục kiểm tra buổi tối, không ngoài suy đoán cô vẫn là người giỏi nhất

Phó Thanh Ly đứng trong ranh giới sáng tối, hẳn dừng lại, mở miệng: “Em không cần liều mạng như vậy

Bởi vì tôi có thể cam kết với em.”

Lam Anh cúi đầu im lặng.

Cô không nói gì cả, nhưng dùng hành động thật sự nói cho Phó Thanh Ly, cố vẫn là người ưu tú nhất, cô sẽ dụng hết toàn lực giành lấy cơ hội của mình, bất cứ ai cũng không thao túng được,

Lam Anh nhận được sinh hoạt phí mới nhất

Thật ra thì vẫn luôn có, chỉ có điều Lam Anh không để ý, cũng gần như không dùng được, sinh hoạt phí của cô đều nhét vào một cái hộp bằng giấy

Cô lấy từng tờ từng tờ ra, đếm xong rồi, sau đó cô cất đi

Lại là một ngày nghỉ, cô cầm tiền ra ngoài

Sau đó cô hỏi thăm khắp nơi, tìm được trung tâm khám và điều trị tâm lý thanh thiếu niên, đi một mình vào đó

Cô đi vào bên trong nhìn thấy người liền hỏi, “Chào chị, em muốn khám và điều trị thì phải vào đâu?” “Em có hẹn trước không?” Lam Anh lắc đầu: “Em không biết hẹn trước thể nào, em chỉ muốn hỏi một chuyện.” “Em muốn tư vấn đúng không? Vậy em đi theo chị, chị đưa em vào đó

Đúng rồi, em đến có một mình à? Phụ huynh của em đâu?” Lam Anh: “Em chỉ có một mình.”

Người kia đưa cô đến một căn phòng, giơ tay gõ cửa, nói: “Bác sĩ, ở đây có một đứa bé, nói muốn đến tư vấn, anh xem...” “Đứa bé?” Người bên trong nghiêng đầu nhìn rồi vẫy tay với Lam Anh: “Cháu bé, cháu vào đây

Ngồi xuống, nào, nói với chú xem cháu có vấn đề gì?”

Lam Anh ngồi xuống, cô mím môi, suy nghĩ một chút, mới nói: “Cháu đặc biệt sợ một người, không phải, phải nói là vô cùng sợ hãi một người, chỉ cần đến gần anh ta, nhìn thấy anh ta, cháu đã rất sợ

Cháu muốn vượt qua sự sợ hãi này, cháu muốn hỏi có cách nào để vượt qua không?”

“Người cháu sợ đó, là ba của cháu à?”

Lam Anh lắc đầu: “Không phải.” “Vậy là mẹ cháu sao?” Cô vẫn lắc đầu nói không phải dừng lại một chút, không đợi bác sĩ tiếp tục hỏi, cô đã chủ động trả lời: “Anh ta là..

một thầy giáo của cháu.” “Thầy giáo?” Bác sĩ tâm lý là một người đàn ông trung niên, ông ấy hơi khựng lại vì lời của cô bé này, “Cháu đặc biệt sợ thầy giáo của cháu, là thầy giáo môn gì của cháu? Ngữ văn Toán? Hay là tiếng Anh?” Lam Anh im lặng một chút, nói: “Là..

huấn luyện viên của cháu, từ khi tám tuổi trở đi cháu đã học với anh ta, đến tận bây giờ.”

“Huấn luyện viên?” Bác sĩ tâm lý suy nghĩ một chút, sau đó cười nói với cô: “Cháu gái, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

Lam Anh: “Mười lăm tuổi, năm nay cháu học lớp mười

Cháu có cách nào vượt qua sự sợ hãi đối với huấn luyện viên của cháu không?”

“Đương nhiên là có cách, chỉ cần là do con người tạo thành thì đều có cách, nhưng dù sao quá trình cũng khó khăn, phải xem cháu có thể chịu đựng nổi hay không

Cháu có thể nói cho bác biết, tại sao cháu lại sợ huấn luyện viên của cháu không? Anh ta sẽ đánh cháu à?”

Lam Anh lắc đầu: “Không ạ, anh ta chưa từng đánh cháu.”

“Vậy anh ta từng mắng cháu chưa?”

Lam Anh tiếp tục lắc đầu: “Cũng không

Anh ta sẽ khen cháu, nói cháu làm rất tốt.” “Nếu anh ta không đánh cháu, cũng không mắng cháu, còn khen cháu, tại sao cháu phải cảm thấy sợ hãi?” “Cháu..

không biết...”

Bác sĩ tâm lý lại hỏi: “Cháu gái, cháu đừng sợ, bác sẽ không nói với bất cứ ai đâu, cháu muốn vượt qua sợ hãi, thì nhất định phải để bác hiểu quá trình câu chuyện, sau đó bác mới có thể nghĩ cách giúp cháu, cháu hiểu chứ?” Lam Anh gật đầu: “Cháu hiểu, một tháng cháu chỉ có thể đến một lần, cháu không muốn lãng phí thời gian.” Bác sĩ tâm lý lập tức hỏi: “Trường cháu một tháng mới có một ngày nghỉ à?” Lam Anh lắc đầu: “Không phải vấn đề trường học, mà là..

quy định của nơi cháu ở

Ngày nào huấn luyện viên cũng phải huấn luyện, nếu như cháu không đi hàng ngày, có nghĩa là cháu không thể tiến bộ kịp, cháu không thể tụt lại phía sau, cháu nhất định phải xông lên hạng nhất.” Bác sĩ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy thì, buổi sáng cháu đi học, buổi chiều huấn luyện à?” Lam Anh lại lắc đầu, nói: “Buổi tối huấn luyện, từ bảy giờ tối đến hai giờ đêm, không có ánh đèn, chạy đêm, nhảy, quyền anh, đánh tự do, đánh nhiều người hoặc là một mình, còn có rất nhiều hạng mục kiểm tra khác.” Bác sĩ tò mò: “Cháu tham gia hạng mục gì? Tại sao lại có nhiều hạng mục huấn luyện như vậy? Cháu là một cô gái, ba mẹ cháu cho cháu học cái này làm gì?”

Lam Anh im lặng, rất lâu sau cô mới nói: “Cháu không thể nói với bác

Nhưng những gì cháu nói đều là thật, huấn luyện viên của cháu phụ trách huấn luyện tất cả các hạng mục của cháu, cho đến lúc cháu thông qua tất cả kiểm tra đánh giá, nếu như cháu thất bại...” Bác sĩ hỏi: “Nếu như thất bại sẽ như thế nào?” “Nếu như thất bại rồi, cháu sẽ không phải là cháu của bây giờ nữa.” “Vậy rốt cuộc là cháu sợ huấn luyện viên của cháu, hay là sợ thất bại huấn luyện viên có thể mang đến cho cháu?” Lam Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Cháu không sợ thất bại, bởi vì cháu tự tin cháu sẽ không thất bại.”

Bác sĩ cảm thấy cô bé này khá thú vị, “Nếu cháu đã tự tin như vậy, tại sao phải sợ một huấn luyện viên không mang đến cho cháu bất cứ tổn thương gi? Anh ta không đánh cháu, không mắng cháu, còn khen ngợi cháu, như bác nghe thì đây hoàn toàn là một huấn luyện viên vô cùng tốt!”.

Lam Anh không biết phải hình dung Phó Thanh Ly như thế nào, có nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Anh ta thích ở trong góc tối, bởi vì anh ta cảm thấy nơi tối tăm có cảm giác an toàn, đến bây giờ cháu vẫn không biết trồng anh ta như thế nào

Anh ta rất cao lớn, mỗi lần anh ta xuất hiện đều thích đứng ở chỗ tối, tắt đèn

Anh ta giống như con quỷ đột nhiên nhổ ra trong bóng tối

Lúc anh ta đứng ở bên cạnh cháu, cháu luôn cảm giác được..

áp lực to lớn, cháu sẽ căng thẳng, sẽ căng cứng người, không dám nhúc nhích, cháu nghĩ khi đó cho dù có người cầm dao đâm cháu, cháu cũng không dám nhúc nhích...”

Bác sĩ đột nhiên hỏi: “Anh ta từng chạm vào cháu chưa?”.

Lam Anh ngẩn ra, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nhìn thấy ánh mắt cô, lập tức cau mày lại, ông truy hỏi: “Có phải huấn luyện viên của cháu từng chạm vào người cháu ở nơi người lớn không nhìn thấy không?”

Chương 444.2 TƯ VẤN

Lam Anh trở về phòng ngủ, cô đi đến trước gương, nhìn người trong gương, yên tĩnh nhìn, sau đó cô giơ tay sờ mặt mình

Cô không biết gương mặt này có gì đẹp, cô nhìn trái nhìn phải, có phải nếu như cô phá hỏng gương mặt này, cô sẽ bớt đi một phần phiền phức không? Cô rút cái kim thép trong tay áo ra kẹp vào kẽ ngón tay, cô nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi, nâng tay lên, định vạch lên mặt mình

Phòng đột nhiên tôi lại

“Số 7, trở về vị trí!” Giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, toàn thân Lam Anh run cầm cập, lập tức đứng thẳng tắp

Phó Thanh Ly ngồi ở trên ghế học bình thường cổ vẫn ngồi, thân hình cao lớn khiến cái ghế tỏ ra rất nhỏ, cổ đứng thẳng tắp đối diện với cái gương

Phó Thanh Ly ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, hắn mở miệng: “Nếu như em hủy gương mặt này, em sẽ lập tức bị đá ra khỏi tổ chức.”

Lam Anh mím môi cúi đầu đứng đó

Hắn từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh cô, nói: “Em mang gương mặt dữ tợn, ai dám đến gần em?” Lam Anh căng cứng người, hắn sờ tay cô, rút cái kim thép trong tay cô ra, rút từng cái một, hắn nói: “Ở chỗ này, dung mạo là vũ khí tốt nhất, cô gái càng xinh đẹp càng dễ được chọn trùng, đồng thời càng dễ bị hủy diệt

Em muốn làm loại nào?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết sau này em nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

Hắn đứng ở sau lưng cô, hai cánh tay chậm rãi vòng qua eo cô, hắn nói: “Cảm thấy Tang Cung sẽ hủy sự nỗ lực của em sao? Cho nên em muốn hủy gương mặt mình?” Hắn khẽ cười một tiếng sau lưng cô, nghiêng đầu hôn lên cổ cô, nói: “Còn quá nhỏ, lớn hơn một chút nữa mới được..

có điều bây giờ cũng không tệ...” Cơ thể Lam Anh bắt đầu run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, tay cô không tự chủ được siết thành quyền

Cô muốn đẩy hắn ra, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cô không nhúc nhích được, không mở miệng được

Hóa ra đây chính là sự sợ hãi thâm căn cố đế, chỉ cần ở trong không gian kín, cô sẽ không thể khống chế được cơ thể mình, giống như tay chân đều bị tê dại

Phó Thanh Ly lại cười một tiếng, hắn nói: “Đừng sợ

Tôi đang dạy em..

dạy em sau này ra ngoài làm sao để làm một người vợ đáng yêu, làm sao để trở thành một người mẹ tốt, những thứ này không có ai dạy em, em không biết...” Cô tuyệt vọng

Hóa ra tất cả tâm lý ám thị của cô đều vô ích, cô cố gắng để mình thản nhiên, cố gắng nói với mình thật ra người này không đáng sợ như vậy, nhưng vẫn không được

Cô làm lâu như vậy, nhưng không chống lại nổi một tiếng “trở về vị trí” dễ như trở bàn tay của hắn.

Phó Thanh Ly nói: “Tôi muốn một cô gái kiên cường ở bên tôi, cho đến lúc tôi rời khỏi nơi này

Tôi sẽ rời đi, sau khi tôi ở đủ ba năm, tôi sẽ tự do

Tôi có thể đưa em đi, chúng ta đi cùng nhau

Tôi cần người phụ nữ biết lai lịch của tôi, tôi không cần che giấu, không cần ẩn nấp, em là mục tiêu tối chọn trúng..

Lần đầu tiên nhìn thấy em, thấy đôi mắt em, tôi đã biết sẽ là em

Em đã không khiến tôi thất vọng, tôi thích tấm thải của em, tôi thích sự bình tĩnh của em, tôi cũng thích quyết tâm không tiếc bất cứ giá nào của em...”

Tay hắn mò đến trước ngực cô, cô há miệng, nước mắt theo gò má lăn xuống, cơ thể vẫn không thể nhúc nhích nổi.

“Tôi muốn có em ngay bây giờ, vậy thì Tang Cung sẽ không có ý với em nữa..

Hắn không thích hợp với em, hắn và Phi Hồng mới là một đôi.” Hắn khẽ cười một tiếng, một tay sờ ngực cô, cái tay còn lại thuận theo bụng cô đi xuống dưới.

Nước mắt tầm mắt của Lam Anh mờ đi không rõ

Cô nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ trong gương, tay của người đàn ông giống như rắn, lạnh buốt khiến người ta không tự chủ được mà rùng mình.

Cơ thể cô lập tức căng cứng, cố gắng muốn né tránh tay hắn, hắn mở miệng: “Rất thoải mái đúng không? Cô hy vọng tôi tiến về phía trước hay lui về phía sau?”

Hắn lại nghiêng đầu hôn lên trên cổ cô, sau đó hắn từ từ rụt tay lại, nói: “Lớn thêm chút nữa, đến lúc em có thể thích ứng với tôi.”

Cơ thể dán lên người cô chậm rãi rời đi, Lam Anh lập tức thả lỏng cơ thể căng cứng của mình, hắn lại nói: “Giữ mình cẩn thận, tôi thích cô gái sạch sẽ.” Lam Anh bám vào gương, run lẩy bẩy, giống như cây khô không chịu nổi mùa đông, lảo đảo sắp đổ

Tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Lam Anh chậm rãi tụt xuống đất, sau đó cô đột nhiên bò dậy, xông vào phòng vệ sinh, mở vòi sen ra, điên cuồng cọ rửa cơ thể mình.

Cọ được một lúc, cuối cùng cô không chống đỡ được nữa, cổ ngồi xuống đất, che mặt, cúi đầu khóc.

Bây giờ cô biết rồi, có lẽ Tử Sa là tự nguyện, nhưng Bán Bạch nhất định là bị cưỡng ép

Phó Thanh Ly tặng Bán Bạch cho cái người tên là Tang Cung đó.

Rõ ràng bọn họ là người sống sờ sờ, lại bị những người đó coi là quà tặng qua tặng lại

Cô biết, đương nhiên cô biết, nơi này vốn dĩ chính là một nơi thế này, mỗi người ở nơi này đều không có quyền kháng cự

Huống hồ nơi này cung cấp cho bọn họ tất cả, điều kiện tốt nhất, ăn uống tốt nhất, giáo dục tốt nhất, thậm chí cho mỗi người bọn họ đều có cơ hội đi học biết chữ

Sẽ có người hận sao? Có lẽ phần lớn mọi người đều đã quen rồi đúng không? Nếu không, tại sao người phản kháng lại ít như vậy? Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó, giống như bọn họ có được cơ hội giáo dục và ăn uống thì bọn họ cũng mất đi tự do

Sau khi ngồi dưới đất rất lâu, cuối cùng cô đứng lên

Ai biết những lời đó của Phó Thanh Ly có phải là muốn khiến cô hao phí sự nỗ lực của mình hay không? Ai biết đây có phải là một phần uy hiếp dụ dỗ của hắn hay không? Hẳn có cơ hội rời khỏi nơi này, hắn có cơ hội lựa chọn đưa một cô gái rời khỏi nơi này, cho nên hắn lựa chọn mình, đúng không? Cô có quyền từ chối đúng không? Phải như thế nào cô mới có thể nói ra một chữ “không” trong hoàn cảnh như vậy?

Trong đầu Lam Anh lại vang lên lời huấn luyện viên lễ nghi nói, Phó Thanh Ly sẽ dùng hết tâm tư để dẫn dụ, lừa gạt, đe dọa, dụ dỗ cô, khiến cô gật đầu đồng ý trở thành người phụ nữ của hắn.

Có phải huấn luyện viên lễ nghi, Tử Sa và Bán Bạch cũng bị dụ dỗ bị đe dọa thành công trong hoàn cảnh như vậy không? Lam Anh lại cọ rửa cơ thể lần nữa, sau đó cô lau sạch người, thay quần áo, đi ra ngoài ăn cơm

Trên bàn ăn, những người khác đã bắt đầu rồi, cô đến muộn, xõa mái tóc vẫn còn ướt, ngồi xuống, im lặng ăn cơm

Không có ai nói chuyện, hoặc là, tất cả mọi người đều đã quen rồi

Ăn cơm xong, mọi người tự rửa bát đũa của mình, Lam Anh vẫn cúi đầu ăn cơm, ăn hết đồ ăn, sau đó đứng lên rửa bát

Không sao, thật sự không sao, nếu như đó là một bài kiểm tra, vậy thì giống như tất cả các bài kiểm tra khác, cô sẽ dùng thành tích xuất sắc thông qua

Cô sẽ rời khỏi nơi này, tuyệt đối phải dùng năng lực của mình để rời đi, mà không phải là thành vật phụ thuộc của một người đàn ông

Cho dù sau này muốn tìm đàn ông, cô cũng phải tìm một người cô thích, cô yêu, mà không phải là bởi vì muốn đạt được tự do mà khuất phục một người đàn ông, như vậy, vậy thì lấy được tự do cũng sẽ không phải là tự do

Cuối cùng cô cũng lấy lại được sự bình tĩnh và dửng dung của ngày thường

Màn đêm buông xuống, bóng dáng Phó Thanh Ly xuất hiện ở cửa, hắn hạ chỉ thị, “Tất cả chạy bộ vào sân.” Bốn người lần lượt xông ra khỏi phòng, xe Jeep dẫn đường ở phía trước, bốn người chạy đến tận sân huấn luyện

Lam Anh xông lên đầu tiên rút lấy lá cờ

Phó Thanh Ly nhìn về phía cô, Lam Anh cúi đầu, bình phục lại hơi thở, thả lỏng chân tay.

Đúng vậy, cô phải cho người trước mắt này biết, lời của hắn đối với cô mà nói chỉ là một câu nói thôi, thái độ và tâm ý của cô từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi.

Cuộc sống học đường khiến người ta thoải mái lại tự tại, khác biệt hoàn toàn với cảm giác áp bức cực lớn ban đêm.

“Lam Anh, lớp chúng ta phải đóng góp một tiết mục cho hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu phải tham gia tập luyện!”

Lam Anh: “Tớ không tham gia đâu.” Lớp trưởng cười lấy lòng với cô: “Tớ biết, lớp chúng ta là tiết mục tập thể, số nữ sinh không đủ, cậu phải đến tham gia đấy!” Lam Anh trợn mắt nhìn lớp trưởng, lớp trưởng nói: “Sau khi tan học không được về nhà sớm, phải ở lại tập luyện.”

Lam Anh: “Tập luyện bao lâu?”

Lớp trưởng: “Một tiếng.”

Lam Anh tính toán thời gian, sau đó cô gật đầu: “Được rồi.”

Lớp trưởng: “Được, không được nuốt lời đó!” Lam Anh gật đầu: “Ừ, không nuốt lời.” Lớp trưởng nhanh chóng đi tìm lớp phó văn nghệ, nói Lam Anh đồng ý rồi

Lúc trước bọn họ thảo luận đều cảm thấy chắc chắn Lam Anh sẽ không đồng ý, không ngờ lại đồng ý như vậy

“Lam Anh, cậu phải cười! Sao mà cậu cứ căng hết mặt ra thế?” Lớp phó văn nghệ nhắc nhở: “Cậu phải mỉm cười

Đừng lạnh mặt như vậy!” Lam Anh: “Hay là cậu tìm người khác đi.”

Lớp phó văn nghệ không còn gì để nói, nếu có thể tìm người khác, bọn họ sẽ chạy đi tìm Lam Anh à? Đồng hồ báo thức Lam Anh cài đặt vang lên, cô lập tức nói: “Hết một tiếng rồi, tớ phải đi đây.” Lớp phó văn nghệ vội vàng nói: “Hôm nay mọi người chịu khó một chút, thêm nửa tiếng nữa đi!” Lam Anh đã cầm cặp sách của mình lên, nói: “Không được, tớ đã tính toán thời gian rồi, nếu như biết các cậu không tuân thủ giờ giấc, tớ tuyệt đối sẽ không đến.” Nói xong, cô đã bước ra ngoài

Hôm nay cô tốn thời gian làm bài tập và học bài, không thể chiếm dụng thời gian khác nữa

Cô dùng tốc độ nhanh hơn thường ngày chạy về, lúc về đến nơi, đồ ăn vừa được dọn lên

Cô ném cặp sách xuống, nhanh chóng đi thay quần áo, sau đó ăn cơm

Thời gian của cô thêm một phút thiểu một phút đều rất quan trọng

Trong hạng mục kiểm tra buổi tối, không ngoài suy đoán cô vẫn là người giỏi nhất

Phó Thanh Ly đứng trong ranh giới sáng tối, hẳn dừng lại, mở miệng: “Em không cần liều mạng như vậy

Bởi vì tôi có thể cam kết với em.”

Lam Anh cúi đầu im lặng.

Cô không nói gì cả, nhưng dùng hành động thật sự nói cho Phó Thanh Ly, cố vẫn là người ưu tú nhất, cô sẽ dụng hết toàn lực giành lấy cơ hội của mình, bất cứ ai cũng không thao túng được,

Lam Anh nhận được sinh hoạt phí mới nhất

Thật ra thì vẫn luôn có, chỉ có điều Lam Anh không để ý, cũng gần như không dùng được, sinh hoạt phí của cô đều nhét vào một cái hộp bằng giấy

Cô lấy từng tờ từng tờ ra, đếm xong rồi, sau đó cô cất đi

Lại là một ngày nghỉ, cô cầm tiền ra ngoài

Sau đó cô hỏi thăm khắp nơi, tìm được trung tâm khám và điều trị tâm lý thanh thiếu niên, đi một mình vào đó

Cô đi vào bên trong nhìn thấy người liền hỏi, “Chào chị, em muốn khám và điều trị thì phải vào đâu?” “Em có hẹn trước không?” Lam Anh lắc đầu: “Em không biết hẹn trước thể nào, em chỉ muốn hỏi một chuyện.” “Em muốn tư vấn đúng không? Vậy em đi theo chị, chị đưa em vào đó

Đúng rồi, em đến có một mình à? Phụ huynh của em đâu?” Lam Anh: “Em chỉ có một mình.”

Người kia đưa cô đến một căn phòng, giơ tay gõ cửa, nói: “Bác sĩ, ở đây có một đứa bé, nói muốn đến tư vấn, anh xem...” “Đứa bé?” Người bên trong nghiêng đầu nhìn rồi vẫy tay với Lam Anh: “Cháu bé, cháu vào đây

Ngồi xuống, nào, nói với chú xem cháu có vấn đề gì?”

Lam Anh ngồi xuống, cô mím môi, suy nghĩ một chút, mới nói: “Cháu đặc biệt sợ một người, không phải, phải nói là vô cùng sợ hãi một người, chỉ cần đến gần anh ta, nhìn thấy anh ta, cháu đã rất sợ

Cháu muốn vượt qua sự sợ hãi này, cháu muốn hỏi có cách nào để vượt qua không?”

“Người cháu sợ đó, là ba của cháu à?”

Lam Anh lắc đầu: “Không phải.” “Vậy là mẹ cháu sao?” Cô vẫn lắc đầu nói không phải dừng lại một chút, không đợi bác sĩ tiếp tục hỏi, cô đã chủ động trả lời: “Anh ta là..

một thầy giáo của cháu.” “Thầy giáo?” Bác sĩ tâm lý là một người đàn ông trung niên, ông ấy hơi khựng lại vì lời của cô bé này, “Cháu đặc biệt sợ thầy giáo của cháu, là thầy giáo môn gì của cháu? Ngữ văn Toán? Hay là tiếng Anh?” Lam Anh im lặng một chút, nói: “Là..

huấn luyện viên của cháu, từ khi tám tuổi trở đi cháu đã học với anh ta, đến tận bây giờ.”

“Huấn luyện viên?” Bác sĩ tâm lý suy nghĩ một chút, sau đó cười nói với cô: “Cháu gái, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

Lam Anh: “Mười lăm tuổi, năm nay cháu học lớp mười

Cháu có cách nào vượt qua sự sợ hãi đối với huấn luyện viên của cháu không?”

“Đương nhiên là có cách, chỉ cần là do con người tạo thành thì đều có cách, nhưng dù sao quá trình cũng khó khăn, phải xem cháu có thể chịu đựng nổi hay không

Cháu có thể nói cho bác biết, tại sao cháu lại sợ huấn luyện viên của cháu không? Anh ta sẽ đánh cháu à?”

Lam Anh lắc đầu: “Không ạ, anh ta chưa từng đánh cháu.”

“Vậy anh ta từng mắng cháu chưa?”

Lam Anh tiếp tục lắc đầu: “Cũng không

Anh ta sẽ khen cháu, nói cháu làm rất tốt.” “Nếu anh ta không đánh cháu, cũng không mắng cháu, còn khen cháu, tại sao cháu phải cảm thấy sợ hãi?” “Cháu..

không biết...”

Bác sĩ tâm lý lại hỏi: “Cháu gái, cháu đừng sợ, bác sẽ không nói với bất cứ ai đâu, cháu muốn vượt qua sợ hãi, thì nhất định phải để bác hiểu quá trình câu chuyện, sau đó bác mới có thể nghĩ cách giúp cháu, cháu hiểu chứ?” Lam Anh gật đầu: “Cháu hiểu, một tháng cháu chỉ có thể đến một lần, cháu không muốn lãng phí thời gian.” Bác sĩ tâm lý lập tức hỏi: “Trường cháu một tháng mới có một ngày nghỉ à?” Lam Anh lắc đầu: “Không phải vấn đề trường học, mà là..

quy định của nơi cháu ở

Ngày nào huấn luyện viên cũng phải huấn luyện, nếu như cháu không đi hàng ngày, có nghĩa là cháu không thể tiến bộ kịp, cháu không thể tụt lại phía sau, cháu nhất định phải xông lên hạng nhất.” Bác sĩ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy thì, buổi sáng cháu đi học, buổi chiều huấn luyện à?” Lam Anh lại lắc đầu, nói: “Buổi tối huấn luyện, từ bảy giờ tối đến hai giờ đêm, không có ánh đèn, chạy đêm, nhảy, quyền anh, đánh tự do, đánh nhiều người hoặc là một mình, còn có rất nhiều hạng mục kiểm tra khác.” Bác sĩ tò mò: “Cháu tham gia hạng mục gì? Tại sao lại có nhiều hạng mục huấn luyện như vậy? Cháu là một cô gái, ba mẹ cháu cho cháu học cái này làm gì?”

Lam Anh im lặng, rất lâu sau cô mới nói: “Cháu không thể nói với bác

Nhưng những gì cháu nói đều là thật, huấn luyện viên của cháu phụ trách huấn luyện tất cả các hạng mục của cháu, cho đến lúc cháu thông qua tất cả kiểm tra đánh giá, nếu như cháu thất bại...” Bác sĩ hỏi: “Nếu như thất bại sẽ như thế nào?” “Nếu như thất bại rồi, cháu sẽ không phải là cháu của bây giờ nữa.” “Vậy rốt cuộc là cháu sợ huấn luyện viên của cháu, hay là sợ thất bại huấn luyện viên có thể mang đến cho cháu?” Lam Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Cháu không sợ thất bại, bởi vì cháu tự tin cháu sẽ không thất bại.”

Bác sĩ cảm thấy cô bé này khá thú vị, “Nếu cháu đã tự tin như vậy, tại sao phải sợ một huấn luyện viên không mang đến cho cháu bất cứ tổn thương gi? Anh ta không đánh cháu, không mắng cháu, còn khen ngợi cháu, như bác nghe thì đây hoàn toàn là một huấn luyện viên vô cùng tốt!”.

Lam Anh không biết phải hình dung Phó Thanh Ly như thế nào, có nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Anh ta thích ở trong góc tối, bởi vì anh ta cảm thấy nơi tối tăm có cảm giác an toàn, đến bây giờ cháu vẫn không biết trồng anh ta như thế nào

Anh ta rất cao lớn, mỗi lần anh ta xuất hiện đều thích đứng ở chỗ tối, tắt đèn

Anh ta giống như con quỷ đột nhiên nhổ ra trong bóng tối

Lúc anh ta đứng ở bên cạnh cháu, cháu luôn cảm giác được..

áp lực to lớn, cháu sẽ căng thẳng, sẽ căng cứng người, không dám nhúc nhích, cháu nghĩ khi đó cho dù có người cầm dao đâm cháu, cháu cũng không dám nhúc nhích...”

Bác sĩ đột nhiên hỏi: “Anh ta từng chạm vào cháu chưa?”.

Lam Anh ngẩn ra, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nhìn thấy ánh mắt cô, lập tức cau mày lại, ông truy hỏi: “Có phải huấn luyện viên của cháu từng chạm vào người cháu ở nơi người lớn không nhìn thấy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.