Công Tước

Chương 1352: Bị thương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô vẫn không thể thuận lợi chìm vào giấc ngủ

Bản thân cô cũng biết, vết thương luôn đau, mu3ốn nghỉ ngơi nhất định sẽ không dễ, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn phải tận dụng cơ hội này nhắm mắt lại, để tinh thần được nghỉ ngơi

Tron2g nửa tiếng, cô cảm thấy chắc mình ngủ được một giấc ngắn, bởi vì sau khi đồng hồ báo thức vang lên, tinh thần cổ khá hơn một chút, nhưng cô cảm5 thấy người hơi sốt, đầu óc còn có chút mê man, không biết có phải là do ngủ nhiều không

Bên ngoài chuẩn bị ăn cơm, cô thay quần áo đi r4a ngoài.

Huấn luyện viên lễ nghi cười, “Lại còn dám vào đó thật! Cái trò chơi rừng cây đó, nghe nói nhiều năm như vậy cũng chỉ có hơn một trăm người thông qua, những người khác phần lớn là bị dọa không dám vào

Còn có một bộ phận người đi vào lại bị dọa đi ra, có một số người ngốc đi vào không phải bị thương chính là thảm, người thắng lợi cuối cùng nhất định rất dũng cảm và thận trọng.”

Cô ta nhìn Lam Anh, hỏi: “Em thông qua rồi à?”

“Vâng, huấn luyện viên.”

Huấn luyện viên lễ nghi cong môi lên: “Chúc mừng em, cũng chúc mừng tôi.” Cô ta đứng lên cầm rượu vang đỏ đến, rót rượu, nói: “Vì chúc mừng, uống một ly nào.” Lam Anh không hiểu gì cả

Mỗi người bọn họ đều biết nấu cơm, chia theo tháng, mỗi tháng một người nấu, những người còn lại phụ giúp

Lợi ích của L0am Anh là cô thông qua một lần kiểm tra sẽ không cần xuống bếp, đây là đặc quyền cho người thắng, cho nên đến bây giờ, cô gần như không phải nấu cơm, cũng có đầy đủ thời gian học tập và duy trì thể lực.

Lúc ăn cơm cô nói: “Chị bị thương rồi, chị cần đồ ăn bồi bổ cho cơ thể” Một cô bé trong đó lập tức ngẩng đầu lên nói: “Được.” Huấn luyện viên lễ nghi nhìn cô, “Bao lâu rồi?” “Thưa huấn luyện viên, hôm qua có hạng mục kiểm tra.”

“Cái trò chơi rừng cây đó hả?”

“Vầng, huấn luyện viên.”

“Thông qua trò chơi rừng cây có nghĩa là em lại đến gần bài kiểm tra cuối cùng thêm một bước

Muốn tiến vào bài kiểm tra cuối cùng, trước đó nhất định phải thông qua mười bài kiểm tra lớn

Bây giờ em thông qua bài đầu tiên rồi, hạng mục kiểm tra bình thường không tính, chỉ có hạng mục tổng hợp mới có thể tích lũy vào thành tích cuối cùng.”

Lam Anh im lặng một lúc, sau đó cô gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.” Cô ta lấy hai cái ly, rót vào ly của Lam Anh một chút xíu, “Buổi tối em có huấn luyện, đừng để Phó Thanh Ly phát hiện ra em uống rượu.” Lam Anh nâng ly lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Ba cô gái còn lại không nói chuyện, ai làm việc nấy.

Muốn tiến vào bài kiểm tra cuối cùng, trước đó nhất định phải thông qua mười bài kiểm tra lớn

Bây giờ em thông qua bài đầu tiên rồi, hạng mục kiểm tra bình thường không tính, chỉ có hạng mục tổng hợp mới có thể tích lũy vào thành tích cuối cùng.”

Lam Anh im lặng một lúc, sau đó cô gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.” Cô ta lấy hai cái ly, rót vào ly của Lam Anh một chút xíu, “Buổi tối em có huấn luyện, đừng để Phó Thanh Ly phát hiện ra em uống rượu.” Lam Anh nâng ly lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Ba cô gái còn lại không nói chuyện, ai làm việc nấy.

Ăn cơm xong, bọn họ tự bể bát đũa của mình đi rửa, sau đó quét dọn vệ sinh, huấn luyện viên lễ nghi đủng đỉnh rời đi

Bọn họ đều biết cô ta phải đi tìm huấn luyện viên của cô ta.

Đèn phòng khách vừa tắt, bọn họ nhanh chóng đứng thẳng hàng, Phó Thanh Ly xuất hiện ở cửa, hắn đi về phía bọn họ, nói: “Bài kiểm tra hôm nay là hạng mục lặn nước

Bảo đảm thể lực của các em

Bây giờ, xuất phát.” Bốn người nhanh chóng lao ra cửa, ngồi lên xe, xe khởi động xuất phát

Thế giới dưới nước là thế giới nhân tạo, nhưng vẫn tồn tại lực nén, Lam Anh và những người khác cùng lặn xuống nước, tìm mục tiêu nhiệm vụ của mình

Cô gái đầu tiên nổi lên mặt nước, tháo máy thở ra, kinh ngạc phát hiện mình là người đầu tiên, Lam Anh vẫn chưa lên

Tầm mắt Phó Thanh Ly di chuyển khỏi mặt cô bé đầu tiên, hắn đứng ở chỗ tối, nhìn chằm chằm mặt nước, chờ người thứ hai lên bờ

Người thứ hai lên bờ là một cô bé lớn hơn, đợi cô bé thứ ba lên bờ rồi, Phó Thanh Ly đột nhiên đi về phía trước một bước, hắn cầm lấy máy thở đeo lên, trực tiếp nhảy xuống nước

Ở vùng nhiệm vụ của Lam Anh, một bóng người màu đen không có tri giác lơ lửng trong nước, mái tóc dài màu đen của cô dập dờn như rong biển nơi biển sâu.

Phó Thanh Ly nhanh chóng bơi qua chỗ cô, đỡ lấy cơ thể cô, đưa cô lên bờ.

Lam Anh bị giấc mơ làm tỉnh lại, cô định ngồi dậy, sau đó phát hiện cơ thể mình bị người ấn xuống, sau lưng cô có một giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”

Lam Anh lập tức tỉnh táo lại, người phía sau là Phó Thanh Ly.

Quả nhiên cô cứng đờ không dám cử động nữa.

Phó Thanh Ly nói: “Em đã chết một lần.”

Ký ức của Lam Anh khôi phục lại từng chút từng chút một

Cô nhớ lại rồi, lúc lặn xuống nước, không biết tại sao, đầu cô càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi cô không cảm giác được vết thương đau đớn, cuối cùng đầu óc trống rỗng, sau đó không có bất cứ ký ức gì nữa

Phó Thanh Ly nói: “Em sốt cao bốn mươi mốt độ, vết thương trên người có dấu hiệu nhiễm trùng, tại sao không nói?” Lam Anh vẫn cứng người im lặng như cũ, không hề nhúc nhích, tay Phó Thanh Ly rất lạnh, đặt ở dưới ngực cô, thỉnh thoảng lại cọ vào ngực cô, hắn tiếp tục nói: “Em phải nghỉ ngơi.”

Lam Anh ngẩn ra, cô muốn cử động, nhưng phản ứng cơ thể lại khiến cô không thể làm gì cả

Phó Thanh Ly cười một tiếng ở sau lưng cô, “Đừng căng thẳng, thả lỏng.” Hắn dịch người lại gần, dán chặt lên người cô, cô gái xinh đẹp đang run rẩy trong lòng hắn, khiến hắn lại phát ra một tiếng cười khẽ

Lam Anh cảm thấy hơi thở của hắn đột nhiên gần lại, hắn thở lên gáy cô, khiến cô không tự chủ được run lên

Hắn lè lưỡi, khẽ liếm gáy cổ, nói: “Tôi tắm cho em rồi, có phát hiện mình rất thơm không?” Lam Anh nghiên chặt răng phát ra tiếng “két két két két”, hắn dán chặt vào người cô, hôn những chỗ da thịt lộ ra ngoài của cô, “Đúng là một cô gái xinh đẹp, đáng tiếc vẫn chưa trưởng thành, nếu như trưởng thành rồi, nhất định sẽ càng ngọt ngào hơn.” Da gà trên người Lam Anh nổi hết cả lên

Cô cảm thấy có một con rắn quấn quanh người mình, chỗ nó chạm vào giống như dính độc, mang mùi khiến người ta buồn nôn, khiến cô khó mà chịu đựng.

Hắn nói: “Kiểm tra tối hôm qua, không thông qua.”

Cô không có cách nào trả lời, giống như tất cả các học viên bị uy lực của huấn luyện viên làm kinh hãi, cô không nói được một câu, thậm chí không cảm giác được cơn đau trên eo mình

Phó Thanh Ly hỏi: “Vết thương có đau không? Khâu không tệ, tự đi bệnh viện à?” Hắn cười, hiển nhiên không có ý để cổ trả lời, hắn tiếp tục tự hỏi tự trả lời, “Em được cho uống thuốc giảm sốt rồi, bây giờ sẽ từ từ có tác dụng.”

Hắn đột nhiên rời khỏi cơ thể cô, ngồi dậy trong bóng tối, vén áo trên người cô lên, cúi đầu hôn lên da thịt trên eo cổ.

Hắn cảm nhận được cô đang run rẩy, hắn lại mở miệng: “Sợ không? Đừng sợ, bây giờ tôi sẽ không động vào em, ít nhất phải đợi em trưởng thành mới được

Nhưng trước lúc đó, em không thể để người đàn ông khác động vào em, biết chưa?”.

Nước mắt Lam Anh rơi lên gối, cô duy trì tư thế nằm nghiêng, giống như một cái xác ướp cứng ngắc

Hắn chậm rãi nói: “Tôi cho phép em nghỉ ngơi ba ngày

Hoặc là, em có thể nghỉ ngơi mãi.” Hắn lại nhoài người lên cô, sau đó cúi đầu hôn lên tại cô một cái, nói: “Cô gái không nghe lời nên bị trừng phạt, biết chưa?” Lam Anh im lặng giống như ngủ rồi, cơ thể cứng ngắc, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm trên người mình

Vừa chán ghét, vừa buồn nôn, nhưng cô không có chút sức lực nào, hoặc là sợ hãi khiến cô không dám làm ra bất cứ hành động phản kháng nào

“Được rồi.” Hắn đột nhiên nói, sau đó đứng lên, đi vòng qua bên kia, ở trong bóng tối, hắn tìm được chính xác vị trí kim trên tay cô, rút ra

Hắn đứng ở đầu giường, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Bên chỗ trường học em không cần lo lắng, sẽ có người thu xếp cho em, ba ngày sau đi học, đồng thời cũng khôi phục huấn luyện.” Nói xong, hẳn xoay người đi ra ngoài, cửa bị đóng lại, tiếng bước chân dần xa

Cơ thể cứng ngắc của Lam Anh đột nhiên thả lỏng vào lúc tiếng đóng cửa vang lên, tóc bị mồ hôi làm ướt hết, cơ thể dường như lại có phản ứng bình thường

Cô không những bắt đầu cảm thấy vết thương đau đớn, cũng có thể cảm thấy được chân tay không có sức lực

Cô từ từ xoay mình, nằm ngửa ra, bỗng nhiên phát hiện mình không phải ở phòng mình, mà là ở trong một căn phòng xa lạ

Cô lập tức tỉnh táo lại, vật lộn ngồi dậy, cánh tay vô tình đụng phải một cái nút ở đầu giường, đèn trong căn phòng sáng lên

Lúc này Lam Anh mới phát hiện mình đang ở trên giường trong bệnh viện của tổ chức

Cô cúi đầu nhìn người mình, quần áo đã bị thay thành quần áo bệnh nhân

Cô nâng tay áo lên ngửi thử, trên quần áo đúng là có mùi thơm, lại không thể xác định được là trên quần áo hay là trên người cô

Nghĩ đến Phó Thanh Ly từng chạm vào người mình, nghĩ đến bàn tay lạnh như băng của hắn giống như rắn độc sờ vào cơ thể cô, cô bắt đầu nên khan.

Cô bắt đầu cởi cúc áo, hỗn loạn muốn cởi quần áo bệnh nhân ra, cô không thể chịu đựng được chỗ bị Phó Thanh Ly chạm qua, cô buồn nôn

Cô lảo đảo kéo cái tủ phía sau ra, phát hiện ở bên trong có quần áo bệnh nhân dự bị, cô lấy một bộ khác ra mặc vào

Cuối cùng cũng không còn buồn nôn nữa, bên cạnh phòng là bồn nước, cô bắt đầu dùng tay vốc nước rửa gáy và trước ngực mình

Nước làm ướt bộ quần áo bệnh nhân vừa mới thay ra, cô mặc kệ, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, rất buồn nôn.

Y tá nghe thấy tiếng động, đẩy cửa ra thấy Lam Anh đứng chân trần trên mặt đất, đang vốc nước lạnh rửa ráy

Cô ta lập tức kêu lên: “Trời ơi! Cô là bệnh nhân phát sốt, cô không thể như vậy...” Cô ta thuận tay cầm cái khăn lông sau cửa phủ lên người cô, “Cô làm gì thế? Mau ngồi lên giường đi, cố là bệnh nhân...

Cô ta định đến tủ lấy quần áo cho cô thay, phát hiện đã có một bộ bị ném xuống đất, cô ta cầm bộ quần áo kia lên, Lam Anh lập tức nói: “Tôi không muốn bị đó! Đừng có đưa tôi!”

Y tá không cãi nhau với bệnh nhân, cô ta đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã cầm một bộ khác đến, bảo cô thay, sau đó lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô, còn nói: “Cô như vậy không được, vốn dĩ là do vết thương gây sốt cao, cô còn không chủ ý nữa, định lúc nào mới khỏi? Không muốn huấn luyện nữa à? Tôi biết cố, cô là học viên ưu tú nhất của cả tổ chức, nếu cô từ bỏ huấn luyện, tôi cũng không biết có nghĩ như thế nào nữa...”

Lam Anh im lặng, sau khi thay quần áo liền yên tĩnh lại, sau đó trong tiếng lải nhải của y tá, cô nằm trên giường, y tá nói: “Đúng rồi quên nói với cô, cô có ba ngày nghỉ, ba ngày này cô phải ở bệnh viện

Huấn luyện viên của cô nói cô không phải là một cô gái nghe lời, cho nên chúng tôi sẽ trông chừng cô

Cô đừng mơ chạy ra ngoài, cô không chạy thoát được đâu...” Lam Anh yên tĩnh nằm đó, lúc càu nhàu y tá rất đáng yêu, giống như một bà cụ non tức giận, cô cảm thấy nghe một y tá lải nhải cũng là một chuyện rất vui vẻ.

Nếu như không có lời của Phó Thanh Ly, có lẽ tâm trạng của cô sẽ càng ôn hòa hơn

Đêm đã khuya, y tá quay đầu lại nhìn một cái, Lam Anh đã nhắm mắt ngủ rồi, cuối cùng cô ta cùng ngừng nói, rón rén đi ra khỏi phòng bệnh

Ngày hôm sau, sau khi mặt trời mọc, cuối cùng Lam Anh cũng tỉnh dậy, cô y tá tối hôm qua đưa thuốc cho cô, “Uống thuốc đi.”

Lam Anh hỏi: “Thuốc gì? Tôi không uống thuốc giảm đau.”

Y tá trợn mắt, nói: “Thuốc tiêu viêm, tôi sẽ không cho cô uống thuốc linh tinh đâu.” Lam Anh gật đầu, lúc này mới uống, y tá nói: “Cô có thể ra ngoài đi dạo một lúc, nhìn ánh nắng, chỉ là không thể rời khỏi nơi này, cô hiểu chưa? Nếu như cô chạy, sau này cô đi đến đâu cũng sẽ có người đi theo cô, đến lúc đó cô sẽ phát điên.”

Lam Anh gật đầu, nói: “Tôi sẽ không chạy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.