*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bọn họ mỉm cười, lúc nhìn thấy người khác đều chào hỏi, cô có chút hâm mộ bọn họ, không biết tại sao bọn họ lại chịu đựng được từng bước từng bư3ớc đến ngày hôm nay
Đi đến cổng, cô ngồi xuống, ánh mặt trời tươi đẹp, tòa nhà bệnh viện bị cây cối rậm rạp sum suê che kín
Cô 5nằm ngửa ở trên cỏ, ở nơi ánh mặt trời chiếu đến, dang chân tay ra, hưởng thụ sự yên bình và ánh sáng hiếm có.
Huấn luyện quanh năm khiến giác quan của cô nhạy bén hơn người bình thường, có tiếng bước chân đi về 0phía cô, bước chân rất nặng, giống như cố hết sức giẫm xuống để cô nghe thấy
Cô bày ra tư thể tấn công, nhìn chằm chằm người đến
Cô nhận ra người kia chính là Tang Cung trong miệng Phó Thanh Ly và huấn luyện viên lễ nghi, Cô chưa từng thấy những người này vào ban ngày, đối với Lam Anh mà nói, ban ngày và ban đêm là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Trong ấn tượng của cô, trong thế giới ban ngày tuyệt đối sẽ không xuất hiện người ban đêm mới xuất hiện, nhưng bây giờ, cái người đàn ông tên Tang Cung đó đang nhìn chằm chằm cô.
Một người đàn ông vô cùng có tính tấn công.
Đây là ấn tượng Tang Cung để lại cho Lam Anh.
Loại tinh tấn công này trực tiếp hơn so với Phó Thanh Ly, cũng khiến người ta cảm thấy uy hiếp hơn
Cô nhìn chằm chằm Tang Cung, động tác quá mạnh khiến cô cảm thấy vết thương của mình sắp rách ra
Cô mím môi, cảnh giác duy trì khoảng cách
Ánh mắt Tang Cung vô cùng ngang ngược, ngũ quan và vóc dáng thô kệch, bắp thịt trên người rắn chắc phát triển, thân hình cao lớn, vẻ mặt không bàn đến xấu đẹp, nhưng cả người rất đặc biệt, là kiểu mặt khiến người ta nhìn một lần là sẽ nhớ ngay.
Tang Cung nhấc chân đi qua chỗ cô, Lam Anh vẫn duy trì khoảng cách an toàn, duy trì tư thể tấn công với hắn
Tang Cung đứng lại, cười với cô: “Hi người đẹp, sau khi biết em ở đây, tôi liền chạy đến ngay
Tại sao em lại có cái vẻ mặt đó? Tôi cảm thấy tôi có thể trao đổi tình cảm với em trước, dù sao, sau này chúng ta cũng ngủ với nhau.” Lam Anh lạnh lùng nhìn hắn
Tang Cung ngồi xuống chỗ cô vừa nằm, vẻ mặt Lam Anh vô cảm, vẫn duy trì tư thể tấn công như cũ
Tang Cung chổng cánh tay, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô, mở miệng: “Người đẹp, buổi tối đợi tôi, tin tôi đi, em không chạy được đầu
Tôi sẽ khiến em sướng như tiên, khiến em hoàn toàn bị tôi chinh phục...” Lam Anh duy trì tư thế, cánh tay bảo vệ eo, từ từ di chuyển về phía cổng lớn bệnh viện
Tang Cung nhắc nhở: “Lúc dã thú săn bắt, nếu như con mồi duy trì tư thế, dã thú sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nếu như con mồi đột nhiên quay đầu bỏ chạy, vậy thì ngày chết của con mồi đã đến rồi.” Lam Anh dừng bước lại
Cơ thể cô vẫn duy trì cảnh giác, xung quanh là nhân viên y tế và đủ loại bệnh nhân đi đi lại lại
Nhưng không thể không nói, lời nhắc nhở của Tang Cung là đúng, giữ bình tĩnh khi gặp phải dã thú là phản ứng bình thường
Trong quy luật của giới tự nhiên, dã thú thông minh hơn con người, có thể phân biệt được lúc nào ra tay bảo đảm tuyệt đối không có sai sót nhất
Lam Anh đứng tại chỗ, Tang Cung mở miệng: “Ngồi xuống.” Lam Anh không ngồi, nhưng cũng không dám đi
Tang Cung nhếch mép cười, răng hắn trắng hều giống như răng nanh của dã thú, hắn nói: “Người đẹp, tối hôm nay tôi sẽ để em cảm nhận được mùi vị làm đàn bà, tôi bảo đảm em sẽ thích
Đừng nhìn tôi như vậy, tất cả phụ nữ đều sẽ yêu tôi, quyết một lòng yêu tôi, em cũng không ngoại lệ.” Lam Anh cau mày, cô biết không thể đắc tội với người này, nhưng cô cũng tuyệt không thể thỏa hiệp.
Một người đàn ông như một con dã thú, mang đến uy hiếp vô tận cho cô.
Cô chỉ quay đầu có một cái đã cảm thấy bóng người trước mặt đột nhiên lóe lên, không biết Tang Cung đã nhào đến từ lúc nào, trực tiếp đè cô ngã lên bãi cỏ.
Lam Anh bị hắn đè chặt tay chân, gáy cô đập xuống cỏ, khiến cô hơi choáng váng.
Cô mở mắt, nhìn chằm chằm Tang Cung
Tang Cung đè chặt chân tay cô
Hắn cúi đầu, ép tới gần, cười u ám, mở miệng: “Con mồi, ngẩn người sẽ khiến em bỏ mạng.”
Lam Anh cũng chặt cơ thể, ở đây toàn là người!” Tang Cung cười: “Vậy thì đã sao? Tôi muốn một người phụ nữ, chẳng lẽ còn phải được người khác đồng ý à, em phải biết, tôi, có đặc quyền.” Nói rồi, hắn cúi đầu, lè lưỡi, liếm mạnh lên mặt cố, Lam Anh lập tức nôn ọe
Tang Cung càng cười suồng sã hơn, “Tôi thích người như em, thuần khiết giống như tiên nữ, nhưng tôi thích dạy tiên nữ thành người đàn bà phóng túng dâm loạn
Em sẽ là người đàn bà phóng túng dâm loạn tuyệt vời nhất của tôi...”
Hẳn đè người mình trên người cô, cố ý chứng tỏ cơ thể cường tráng của mình, lại lần nữa cúi đầu liếm mặt cô, từng chút từng chút, đầu lưỡi mang theo nhiệt độ và dấp dính khiến cô buồn nôn.
Đột nhiên có người chạy từ xa qua đây, Tang Cung ngẩng đầu nhìn về phía kia, cười: “Phó Thanh Ly” Trước khi bảo vệ đến, hắn nhanh chóng bò dậy khỏi người Lam Anh, quay người lui về phía sau hai bước, leo lên tường rào, vượt qua tường rào, nhanh chóng biến mất ở trước mắt
Bảo vệ chạy qua, hỏi: “Cô không sao chứ?” Lam Anh nôn mửa bò dậy, cô vén áo lên, nhìn thấy vết máu thấm ra băng gạc, cô vừa nôn, vừa xua tay với bảo vệ
Nếu như Tang Cung thật sự kiêng dè những người này, hắn sẽ không diễu võ dương oai xuất hiện đây
Bảo vệ lập tức thông báo bác sĩ đến, đưa Lam Anh về
Lúc băng bó bôi thuốc lại, y tá thở dài nói: “Tôi bảo cô đi giải sầu, cô xem biến thành cái gì thế này?” Lam Anh cúi thấp đầu, nói: “Tôi xin lỗi, thêm phiền phức cho cô rồi.” Y tá vừa làm vừa nói: “Cô rửa mặt mạnh quá, đỏ hết lên rồi.” Lam Anh nhất thời không biết nói gì, cuối cùng cô cũng cảm nhận được, hình như đàn ông dây dưa bên cạnh mình đều không bình thường lắm
Một người là Phó Thanh Ly, một người là Tang Cung, còn có một Sài Tranh Vanh
Cô xòe ngón tay ra tính, thật sự là do gương mặt này của cô gây ra sao? Chẳng lẽ cô đã định trước là sẽ thu hút biến thái à?
Thật ra cô không thích như vậy một chút nào, bây giờ cô ngược lại tò mò mình có ba mẹ thế nào mà có thể sinh ra một đứa con có thể chất trêu chọc đàn ông biến thái thế này.
Y tá nhìn cô một cái, “Cô gái, cô vẫn còn trẻ, đừng suốt ngày thở dài thể, sẽ nhanh già.” Lam Anh suy nghĩ một chút, hỏi: “Y tá, ai cũng có thể tùy tiện vào bệnh viện à?” “Đương nhiên không thể
Có điều huấn luyện viên đưa cô đến đây có thể tùy tiện ra vào.” “Vừa rồi có một người đàn ông, không biết sao lại chạy vào được.” Y tá ngẩn ra, hỏi: “Có phải là huấn luyện viên Tang không?” Lam Anh hỏi: “Cô biết à?”
Y tá bĩu môi: “Ai mà không biết huấn luyện viên Tang, hai năm trước anh ta cường bạo một học viên nữ trên bãi cỏ bệnh viện, lúc đó bị bảo vệ bắt tại chỗ, sau đó học viên nữ được thả ra ngoài, và huấn luyện viên Tang thì bị kéo dài thêm ba năm mới được thả tự do
Vốn dĩ cuối năm nay anh ta có thể được tự do rối, có điều vì chuyện kia nên ba năm sau anh ta mới có thể ra ngoài.”
Lam Anh ngẩn ra, vẫn còn ba năm? Phó Thanh Ly nói, hắn còn ba năm nữa là có thể đi ra ngoài, bây giờ Tang Cung cũng còn ba năm.
Mà cô cũng còn thời gian như vậy là có thể đi ra khỏi tòa thành này.
Ba năm, cô phải ở chung một chỗ với hai người như vậy ba năm
Từ trong lời của y tá cô lấy được một tin tức, hóa ra huấn luyện viên có thể uy hiếp dụ dỗ học viên, lại không thể cưỡng bức, nếu như bọn họ làm thì sẽ phải trả giá.
Cô hỏi: “Sau đó học viên nữ kia thế nào?” “Sau đó? Cô đi ra ngoài, tự do rồi
Dù sao nói với người ngoài như vậy, trên thực tế như thế nào, mọi người đều không biết, có điều chúng Lam Anh lại ngẩn ra, vậy thì có nghĩa là không phải học viên nữ nào bị cưỡng bức cũng đều được thả ra ngoài, chỉ có điều những người Tất cả tin tức xoay chuyển trong dầu cô, Lam Anh không muốn để mình bị sợ hãi đánh bại, nhưng cô lại không thể không ôm suy nghĩ in hình cao lớn, vẻ mặt không bàn đến xấu đẹp, nhưng cả người rất đặc biệt, là kiểu mặt khiến Y tả bằng bó vết thương cho cô xong, nói: “Cô cách xa Tang Cung một chút
Ở tổ chức, Tang Cung chính là một người điên, không có a nhưng chúng tôi cảm thấy, có lẽ đối với Tang Cung mà nói, anh ta cố ý không tuân theo những quy định này để mình bị giữ lại.”
Lam Anh ngây ra, cho nên Tang Cung mới dám không kiêng nể gì cả như vậy
Cô nhìn y tá một cái, sau đó gật đầu: “Ừm.”
“Vết thương này của cô, nếu như muốn khỏi thì đừng có để bị rách ra nữa
Thật không biết cô nghĩ như thế nào, không đau à!”
Lam Anh không nói gì, y tá càm ràm mấy câu rồi đi.