*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sài Tranh Vanh lên án: “Ánh mắt gì thế? Ánh mắt gì thế? Cách một tuần anh mới đến, em lại chán ghét anh à?”
Lam A3nh bưng mâm cơm đứng xếp hàng, Sài Tranh Vanh đi theo sau lưng cô, “Này? Ân nhân, anh đang nói chuyện với em đấy. Lại kh2ông quan tâm người ta à!”
Lam Anh lấy thức ăn, bưng đến bàn dài ngồi, Sài Tranh Vanh cũng vội vàng ngồi xuống: “5Ân nhân, em nói xem ngày nào em cũng ăn mấy món khó nuốt này, sao em có thể ăn được vậy?”
Lam Anh nhìn anh ta mộ4t cái, đứng dậy bỏ đi. Sài Tranh Vanh nhìn vào mâm thức ăn của cô, lại nhìn về phía cô: “Này?”
Sau đó anh ta thấ0y cô đi lấy một cái bát để lấy canh.
Sài Tranh Vanh vò đầu, nhìn cô quay trở lại: “Ân nhân, em thấy có ai ăn canh không?”
Lam Anh vẫn không quan tâm anh ta, để canh ra trước mặt mình, cúi đầu uống một thìa canh, sau đó bắt đầu ăn cơm. “Tối nay anh mời em đi ăn nhé?”
Lam Anh không thèm ngẩng đầu mà nói: “Không đi. Hôm qua thiếu ngủ, tinh thần không tốt. Tôi phải làm bù bài tập hôm qua nữa.”
“Sao hôm qua em lại thiếu ngủ? Em đã làm gì?”
“Tôi bị phạt.”
Nói xong, cô ngập ngừng, cúi đầu tiếp tục ăn. Sài Tranh Vanh hiếu kỳ: “Bị phạt? Em bị phạt gi? Phạt đứng à?” “Không phải. Tôi bị phạt chạy bộ.” Sài Tranh Vanh kinh ngạc: “Chạy bộ? Em ngày ngày đeo bao cát cũng là vì chạy bộ hả? Đó là yêu cầu của huấn luyện viên của em à? Người nhà em muốn bồi dưỡng em toàn diện đây mà, còn mời cả huấn luyện viên nữa.”
“Đó là sở thích của tôi.”
Sài Tranh Vanh mỉm cười: “Sở thích của em? Sở thích này không tồi, giúp cơ thể khỏe mạnh.” Lam Anh không nói gì, Sài Tranh Vanh lại hỏi: “Em bỏ tiền tìm người huấn luyện, anh ta còn phạt em, đúng là chẳng ra làm sao.” Thia trên tay Lam Anh đập mạnh vào mâm cơm, cổ tức dùng dùng nói: “Không tốn tiền nên mới dám phạt.” Sài Tranh Vanh thấp giọng nói: “Không tốn tiền à? Chả trách.” Lam Anh cúi đầu nghiêm túc ăn, ăn được hai thìa, trong lòng cô lại tức giận. Dù sao thường ngày cũng không ai nói chuyện với cô, Sài Tranh Vanh xem như đã mặt dạn mày dày đi theo ba năm mới được Lam Anh đồng ý nói chuyện với anh ta, cô nói: “Tôi chẳng làm gì sai, dựa vào cái gì mà phạt tôi?”
“Hả?”
“Vốn dĩ là vậy! Tôi biểu hiện tốt như vậy, lại là người về đầu tiên, đáng lẽ không nên phạt tôi.” Sài Tranh Vanh an ủi: “Có lẽ là vì muốn tốt cho em.”
Lam Anh: “Tôi cảm thấy anh ta nhất định rất hận tôi.”
Sài Tranh Vanh hơi nhíu mày: “Hả? Tại sao lại nói như vậy?”
Lam Anh: “Cảm giác.” Có những lời đương nhiên không thể nói với Sài Tranh Vanh, đặc biệt là sự xâm phạm của Phó Thanh Ly đối với cô. Cô nhớ lại liền cảm thấy buồn nôn, càng đừng nói đến chuyện kể cho người khác nghe.
Sài Tranh Vanh cười nhẹ một tiếng: “Đúng là bệnh chủ quan mà.”
Lam Anh ngẩng đầu nhìn đồ ăn trước mặt anh ta, nói: “Anh phải ăn cho hết.”
Sài Tranh Vanh cầm thìa gõ xuống khay cơm: “Khó ăn!”
Lam Anh vô tình nhìn thấy ở cổ tay của Sài Tranh Vanh có rất nhiều vết sẹo lộn xộn, giống như vết sẹo bị vũ khí sắc bén cửa vào sau đó lành lại.
“Cổ tay anh bị sao thế?”
Cánh tay đang cầm muỗng gõ khay cơm của Sài Tranh Vanh liền dừng lại, tầm nhìn của anh ta chậm rãi lướt sang cổ tay mình, phát hiện tay áo bị kéo lên một chút, để lộ ra cổ tay. Anh ta ngước mắt nhìn sang Lam Anh, Lam Anh rõ ràng rất hiếu kỳ với vết thương trên cổ tay anh ta, cô còn đang quan sát. Tay của Sài Tranh Vanh gõ nhẹ lên bàn, nói: “Muốn biết à? Tối nay anh mời em ăn cơm, hôm nay không có chè đậu đỏ, em thấy hôm nay ăn buffet thì thế nào?” “Không thể nào cả.” Lam Anh lại cúi đầu tiếp tục ăn, không nói thì thôi, dù sao cũng không liên quan đến cô. Sài Tranh Vanh gõ thìa lên khay cơm của cô: “Làm gì có chuyện nói một nửa rồi thôi? Tiếp tục đi.” “So với sự hiểu kỳ thì tôi tôn trọng thức ăn hơn.” Sài Tranh Vanh hậm hực: “Ân nhân, tuy em đã cứu anh một mạng, nhưng em cũng thật nhàm chán.”
Lam Anh đành hỏi: “Rốt cuộc cổ tay anh bị làm sao?” Thể là Sài Tranh Vanh kéo cổ tay áo của mình lên cho cô xem, sau khi kéo lên thì Lam Anh mới phát hiện trên tay anh ta toàn là vết sẹo chi chít, trong đó có hai vết vừa dài vừa to.
Lam Anh nhìn anh ta, Sài Tranh Vanh lập tức nói: “Ánh mắt đó là ý gì đây? Em đang khinh thường anh sao! Đây là dấu vết của vinh quang! Lúc nhỏ anh tự cho mình là đúng, cảm thấy bản thân vô địch thiên hạ, thường xuyên leo núi trèo cây với bọn trẻ cùng tuổi. Em nói xem có phải rất vinh quang không?” Lam Anh nhất thời không biết nói gì, cô thật sự không cảm thấy vinh quang chút nào. Trẻ con ham chơi là việc dễ hiểu, những vết sẹo trên tay anh ta quá nhiều, lúc nhỏ anh ta nghịch ngợm thế nào mới để lại nhiều vết sẹo như vậy?
Sài Tranh Vanh giải thích xong thì kéo tay áo xuống, cài nút lại, che đi vết sẹo trên tay.