*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phó Thanh Ly leo lên xe. Bốn người lên xe xuất phát, đến địa điểm lần trước. Lam Anh mặc quần áo bảo hộ, đứng cạnh bờ hồ, nhìn mặt nước đen ng3òm. “Toàn đội chuẩn bị, bốn mươi phút. Bắt đầu!” Bốn người đồng loạt nhảy xuống nước. Phó Thanh Ly đứng trên bờ, nhìn chằm chằm vào đồng hồ t2rên tay, khóe mắt quan sát mặt nước, chỉ một cơn gợn sóng cũng có thể kích hoạt phản ứng của cả người hắn. Thời gian trôi qua từng giây từng 5phút, bốn người đều không xuất hiện. “Đếm ngược bắt đầu. 9, 8,7,6..” Khi đếm đến ba, mặt nước yên tĩnh bỗng nhiên có người trồi lên, một cơn 4sóng thật to khiến cho lòng người hoảng sợ, từng đợt sóng bồng bềnh trên mặt nước, cuối cùng trở lại yên tĩnh. Phó Thanh Ly bấm đồng hồ ngừng0 lại, hắn nói: “Thông qua. Đã hết thời gian.” Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng người đó, màu đen của quần áo bảo hộ hòa với màn đen u ám khiến hắn không nhìn rõ đó là ai. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng người đó, nói: “Lên bờ.” Hắn đứng tránh sang một bên, người đó bước lên bờ rồi nhổ cây cờ nhỏ màu đỏ, sau đó cô tháo mặt nạ bảo hộ ra.
Phó Thanh Ly lạnh lùng nhìn cô một cái, tầm nhìn lại lướt qua mặt nước. Hai mươi phút sau, những người còn lại ở dưới nước lần lượt trồi lên. Hắn nhìn ba người liên tục bước lên bờ, nói: “Nhiệm vụ thất bại, tự mình trở về.” Ba người đó không nói gì. Lam Anh lên ngồi ở sau xe. Lần này, cô trừng to mắt, tinh thần tập trung cao độ, suốt quá trình đều rất cảnh giác. Xe dừng lại, cô mở cửa bước xuống, cửa xe vừa bị cô đóng lại thì xe của Phó Thanh Ly đã chạy đi. Lam Anh mở cửa bước vào nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Từ đó, Lam Anh đều duy trì thái độ tốt nhất trong việc học tập và huấn luyện cao độ. Sài Tranh Vanh thật sự không đến nữa, thầy Lý cũng thấy an tâm. Lam Anh cuối cùng cũng có thể an tâm học bài.
Việc học ban ngày của Lam Anh thiếu đi Sài Tranh Vanh ở bên cạnh, nhưng trong cuộc huấn luyện buổi tối lại thường có sự xuất hiện của Tang Cung. Dù hắn không động đến cổ được, nhưng những lời nói xấu xa bẩn thỉu đều không thiếu.
Lam Anh chưa từng nhìn hắn một cái nào, càng không dùng lời nói đáp trả lại. Cô coi như không nghe thấy lời hắn nói, mỗi đợt huấn luyện và kiểm tra sau đó đều không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trong màn đêm, Phó Thanh Ly yên lặng đứng đó, hắn nói: “Tối hôm nay là vòng cuối cùng của mười đợt kiểm tra. Thông qua rồi, mọi người có thể tiến vào kỳ kiểm tra cuối cùng. Đợt cuối cùng đó là được ăn cả ngã về không. Đối với người khác mà nói, nó như một trò chơi, nhưng đối với các em, nó là mục tiêu nỗ lực suốt mười năm qua.”
Tang Cung vẫn đứng trong lưới vây, hắn nhìn Lam Anh, nói: “Người đẹp, tôi đợi em phát điện dưới cơ thể của tôi, em sẽ yêu tôi thôi.” Phó Thanh Ly lùi về sau một bước: “Thời gian là ba tiếng đồng hồ. Toàn đội chuẩn bị! Bắt đầu!” Đợt kiểm tra cuối cùng, tất cả mọi người đều xông ra. Tang Cung nhìn theo Lam Anh, hắn mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng dưới ánh đèn u ám: “Huấn luyện viên của chúng ta rất tận tâm với chức trách. Ha ha ha... Đừng tưởng tôi không biết mánh khóe của anh, đừng quên, tôi vẫn luôn quan sát anh. Xem xem sau cùng chúng ta ai có được cô ta.” Bóng dáng Phó Thanh Ly vẫn ẩn hiện trong màn đêm, tầm mắt hắn nhìn sang khu kiểm tra. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nhìn sang phía Tạng Cung, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Thành viên đội tôi, không ai có được đâu.”
Tang cung bật cười láo xược: “Chúng ta cứ chờ xem.”
“Ừ, cứ chờ xem.” Phó Thanh Ly nói xong, đi về phía khu kiểm tra.
Tang Cung nhìn theo bóng dáng hắn, cười lạnh một tiếng: “Thằng ranh, cử chờ mà xem!”
Phó Thanh Ly nhìn đồng hồ trên tay, đi đến bên cạnh cây cờ, đợi người đầu tiên đến đích. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng khi người ta chờ đợi một điều gì đó nó sẽ trở nên vô cùng chậm chạp. Phó Thanh Ly liên tục nhìn sang đồng hồ đếm giây trên tay, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phía xa xôi.
Giọng nói của Tang Cung đột nhiên vang lên sau lưng Phó Thanh Ly: “Tôi nghe thấy có người tim đập loạn xạ, để tôi nghĩ xem là tại vì sao?” Phó Thanh Ly vẫn đứng yên bất động, giống như trong màn lưới sau lưng hắn chẳng hề có ai.
Tang Cung nắm lấy tấm lưới, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi cùng độ cao với Phó Thanh Ly. Hắn dán vào tấm lưới, giọng nói mang vẻ ma quỷ: “Tôi biết, có người yêu học trò của mình nên anh bắt đầu trở nên lo lắng, căng thẳng, không còn chẳng biết sợ như lúc trước nữa... Thế nào? Nếu tôi báo tin này cho tổ chức biết, anh nói xem bọn họ có hủy tư cách tham gia đợt kiểm tra sau cùng của người mà anh yêu không?”
Phó Thanh Ly xoay người thật mạnh.
Tang Cung nghiêng đầu cười to: “Sốt ruột rồi à? Làm sao đây? Thật là đáng thương, tâm nguyện của người trong tim không thể đạt được, tiểu mỹ nhân của tôi sẽ rất đau lòng nhỉ? Cố gắng nỗ lực cho đến bây giờ, thật khiến người ta thấy thương. Anh nhẫn tâm sao?”
Phó Thanh Ly nhìn chằm chằm hắn ta, trong bóng đêm chỉ có duy nhất một ngọn lửa cháy hừng hực làm chói mắt ở đằng xa.
Tang Cung dán mặt vào lưới, nhìn Phó Thanh Ly nói: “Tôi vốn định chiếm lấy cô ta, nhưng nể mặt anh, tôi chỉ cần cô ta mười đêm, mười đêm, tôi bảo đảm sẽ giúp anh dạy ra một thành phẩm hoàn mỹ. Anh không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi đó mà hưởng lợi, chỉ cần có cổ ta, cả đời này của anh sẽ không bao giờ thấy thích cô gái nào khác.”
Phó Thanh Ly vẫn không cảm xúc mà nhìn hắn: “Cô ấy nhất định sẽ thuận lợi vượt qua đợt kiểm tra cuối cùng. Tôi nhất định sẽ để cô ấy vượt qua.” Nói xong, hắn lại xoay người, để lại một mình Tang Cung ở đó.
Tang Cung mỉm cười: “Vậy sao? Tôi muốn xem xem, anh làm sao giúp được cô tình nhân bé nhỏ của mình đạt thành tâm nguyện.” Phó Thanh Ly không nói gì, chỉ nhìn ra bóng dáng đang chạy thật nhanh ra khỏi đám đông đến đây. Hắn biết, đó là số 7, là số 7 chưa từng biết từ bỏ là thế nào, chưa từng nghĩ đến từ bỏ, và cũng chưa từng khiến hắn thất vọng.