*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ phản ứng của Phó Thanh Ly, hắn biết được chuyện này sẽ có chuyển biến
Bất luận là Tang Cung hay là Phó Thanh L3y, nói thẳng ra bọn họ đều là những nhân vật nhỏ bị nhốt trong bức tường này, chỉ là trong bức tường nhỏ xíu này lại chí2nh là nơi mà bọn họ sinh tồn, Tang Cung đương nhiên cũng có chỗ giương oai diễu võ.
Thế giới bên ngoài đối với b5ọn họ mà nói thật sự rất xa lạ và có sự ngăn cách, Tang Cung thà ở ở trong bức tường nhỏ xíu này chứ không muốn ra ngoài4 để mất hết tất cả
Tự do cũng có cái giá
Ở đây nệm ấm chăn êm thức ăn đầy đủ, một khi rời khỏi, ngoài nh0ững vật dụng cá nhân cơ bản nhất, bọn họ không thể mang theo bất cứ thứ gì, những người rời khỏi đây tự nhiên sẽ không có điều kiện sống tốt như lúc ở trong này
Vì vậy, đối với Tang cung mà nói, dù có bị nhốt ở đây thêm mười năm thì hắn cũng vui vẻ
Nhưng bản thân hắn cũng biết, tuổi tác của hắn đã không cho phép hắn tiếp tục ở lại đây để làm chức vụ huấn luyện viên trưởng, sẽ có người trẻ tuổi mạnh mẽ hơn thay thế hắn
Cho nên trước khi chuyện đó xảy ra, đương nhiên hắn sẽ không làm ra chuyện cưỡng bức một cô gái trên bãi cỏ của bệnh viện như năm đó.
Nhưng hắn muốn có số 7, muốn có một người phụ nữ như vậy, nếu Phó Thanh Ly đã không muốn thả người, vậy thì một đêm cũng đủ lắm rồi
Hắn và Phó Thanh Ly giống như nhau, hai người đều có kiêng dè với đối phương
Trong năm nay Phó Thanh Ly có thể rời khỏi, mà năm nay hắn cũng đã ở trong này thêm được ba năm, năm nay số 7 cũng tham gia kì kiểm tra
Đối với ba người bọn họ mà nói, năm nay là một năm rất quan trọng, bất cứ sai sót nào cũng có thể dẫn đến kết quả ngoài ý muốn, không ai muốn tự chuốc lấy phiền phức gì nữa
Dù là Tang Cung thì cũng có sự kiêng dè
Cho nên trong khoảng thời gian dài như vậy, Tang Cung nói nhiều hơn là hành động
Ngoại trừ việc kiêng dè Phó Thanh Ly, hắn cũng phải lo lắng cho tương lai sau này của bản thân
Đối với Phó Thanh Ly và Phi Hồng, năm nay, trước khi bọn họ rời khỏi đây, nếu Lam Anh thông qua đợt kiểm tra sau cùng thì lúc bọn họ rời khỏi sẽ nhận thêm được một phần quà, ít nhất thì cũng có thêm một vật bảo hộ ngoài sự tự do
Đây cũng là mục đích mà Phi Hồng nhiều lần nhắc nhở Lam Anh phải để phòng Tang Cung
Đương nhiên có ta không hi vọng vật bảo đảm sau cùng của mình bị Tang Cung phá hỏng
Nhưng cô ta cũng yêu Tang Cung, cô ta không muốn mình chọc giận hắn, thứ duy nhất cô ta có thể làm được chính là sự nhắc nhở
Đối với Phó Thanh Ly và Phi Hồng, năm nay, trước khi bọn họ rời khỏi đây, nếu Lam Anh thông qua đợt kiểm tra sau cùng thì lúc bọn họ rời khỏi sẽ nhận thêm được một phần quà, ít nhất thì cũng có thêm một vật bảo hộ ngoài sự tự do
Đây cũng là mục đích mà Phi Hồng nhiều lần nhắc nhở Lam Anh phải để phòng Tang Cung
Đương nhiên có ta không hi vọng vật bảo đảm sau cùng của mình bị Tang Cung phá hỏng
Nhưng cô ta cũng yêu Tang Cung, cô ta không muốn mình chọc giận hắn, thứ duy nhất cô ta có thể làm được chính là sự nhắc nhở
Phó Thanh Ly bước vào phòng luyện tập, quả bóng đã bắt đầu chuyển động, Lam Anh đứng bên trong một mình giữ thăng bằng
Phó Thanh Ly nhìn vào bóng người bên trong đang lắc lư theo tốc độ của quả bóng
Hắn đứng đó bất động, mãi một hồi sau, Lam Anh mệt rồi, cô mới từ từ dừng lại.
Đầu cô đầy mồ hôi, sau khi đi ra thì tiện tay lấy nước bên cạnh, mở nắp ra uống một hơi
Phó Thanh Ly: “Không cần quá căng thẳng, tuy khả năng tấn công của em ở trong quả bóng bị giảm đi rất nhiều, nhưng hãy nhớ đối phương cũng suy yếu như vậy, vì em và đối phương cùng đứng bên trong một quả bóng” Lam Anh: “Vâng, huấn luyện viên.” “Tiếp tục vào trong luyện tập, tôi thấy khả năng thăng bằng đã tốt hơn
Đợi khi em cảm thấy em có thể đứng vững rồi thì tôi sẽ vào trong.” “Vâng, huấn luyện viên.” Lam Anh uống nước xong liền quay trở vào quả bóng
Phó Thanh Ly chậm rãi lùi về chỗ tối hơn, đứng đằng xa nhìn vào bóng dáng bên trong quả bóng
Lam Anh trước giờ luôn ưu tú hơn tưởng tượng của hắn
Trong lần huấn luyện tối nay, hoàn toàn đều là một mình Lam Anh tập giữ thăng bằng, cuối cùng cô chủ động bước ra, nhìn sang hướng của Phó Thanh Ly
Phó Thanh Ly đi đến, đứng trước mặt cô, hỏi: “Em muốn thử à?” Lam Anh mím môi, gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.” “Vào đi.” Hắn nói.
Quả bóng bắt đầu chuyển động, hai người bên trong nhanh chóng di chuyển cùng lúc để tìm điểm thăng bằng nhất
Phó Thanh Ly rõ ràng cảm thấy Lam Anh đã đứng vững được trên quả bóng này
Chân cô không còn thấp tha thấp thỏm ngồi xổm mỗi khi chân di chuyển nữa, mà cô đã có thể điều chỉnh cơ thể theo độ rung lắc của quả bóng, đồng thời chủ động đánh ra những đòn tấn công.
Chân đá lên vừa nhanh vừa mạnh, vì cô phải giữ hai chân thăng bằng lúc quả bóng chuyển động mạnh nhất, nên việc tấn công phải tiến hành nhanh gọn trong thời gian ngắn, giải quyết đối phương thật nhanh để hoàn thành nhiệm vụ.
So với lần trước, lần này cô nắm bắt hết tất cả cơ hội tấn công, vung nắm đấm ra, đá chân lên, thể hiện rõ địa vị chủ đạo bên trong quả bóng.
“Tiếp tục!” Phó Thanh Ly nhắc nhở trong lúc phòng thủ: “Giữ những cú đấm này, cố gắng cho đến khi sang bờ bên kia
Chỉ cần đối phương không có khả năng đánh trả, em sẽ chiến thắng!” Khi tấn công, cô không chút do dự đánh vào cơ thể của hắn
Dù khoảng cách gần như vậy nhưng cô cũng không bị động mà đứng chịu đòn, cô đón lấy những đòn tấn công mà hắn đánh vào người cô, giống như một cơn bão kiến cường
Hơi thở thiếu nữ mang mùi hương độc nhất thuộc về cô
Cứ mỗi lần cô tiến lại gần đánh một đòn thì mùi hương nhẹ đi rồi lại nồng lên, nồng lên rồi lại nhạt đi, lần này đến lần khác, vòng đi vòng lại
“Tiếp tục!” Công kích đang tiếp tục, mãi cho đến khi quả bóng dừng lại hẳn
Cô há to miệng thở dốc một cách nặng nhọc
Phó Thanh Ly để bao tay phòng thủ xuống, chậm rãi đứng thẳng người, hắn nói: “Rất tốt, ngày mai là ngày cuối cùng luyện tập trong quả bóng
Hãy giữ trạng thái này.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
“Buổi luyện tập hôm nay đã kết thúc.” Hắn mở cửa đi ra ngoài.
Lam Anh đi theo sau lưng
Bên ngoài vòng lưới, Tang Cung đã không còn đứng ở đó.