*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô vô tình gặp Bán Bạch ở đó.
Kh3i nhìn thấy Lam Anh, cô ta cũng không tỏ thái độ gì nhiều
Phó Thanh 2Ly tặng cô ta cho Tang Cung nhưng Tang Cung có sở thích đặc biệt, nhất định hắn đã giày vò Bán Bạch, như vậy mới có thể khiến một cô gái5 khí thế hừng hực biến thành dáng vẻ đầy sự tuyệt vọng như bây giờ.
Cô căm ghét Tan4g Cung, cũng căm ghét Phó Thanh Ly
Biểu cảm của Bán Bạch khi nhìn Lam Anh và nhìn những người khác đến kiểm tra đều giống nhau, chẳng có sinh khí cũng không tức giận, giống như một người gỗ đã mất đi hi vọng
Điền xong các chỉ số sức khỏe của Lam Anh, Bán Bạch dưa tờ giấy cho cô: “Đạt.”
Lam Anh cầm lấy bảng số liệu, lo lắng nhìn cô ta nhưng không nói gì, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Vào nhà, Lam Anh thấy Phi Hồng đang cùng hai cô gái kia uống rượu, còn một cô gái khác thì đã ra ngoài mua đồ
Phi Hồng lên tiếng hỏi han quá trình huấn luyện và chúc mừng Lam Anh đã vượt qua kỳ kiểm tra sức khỏe.
Phi Hồng là một người rất khéo léo
Cô ta liên tục khen ngợi ngoại hình của Lam Anh, rồi hỏi bóng gió xem ở trường cô đã có người yêu chưa.
Lam Anh đáp: “Nhiệm vụ của tôi bây giờ là học và huấn luyện, những vấn đề khác tôi không nghĩ đến.”
Phi Hồng mỉm cười: “Đợi sau khi số 7 lên đại học, nhất định có thể khiến con trai mê mẩn, nhất định có thể chơi đùa tất cả con trai trong lòng bàn tay, tôi tin rằng tất cả đàn ông sẽ phát điên vì em.”
Lam Anh vẫn nghiêm túc trả lời: “Tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện sau này, nhưng hi vọng có thể được như lời huấn luyện viên đã nói.”
Phi Hồng cười “haha” thành tiếng: “Đúng là một cô gái vừa đơn thuần vừa đáng yêu, không uổng công tôi bỏ ra nhiều tâm sức
Nhưng tôi vẫn rất lo lắng, Tang Cung cứ không buông tha cho em, mãi cho đến giờ hắn vẫn nghĩ tới em.”
Lam Anh chậm rãi ngước mắt nhìn cô ta, Phi Hồng dường như thở dài, nói: “Con gái có thể thoát khỏi bàn tay Tang Cung, thật sự rất là ít.” Phi Hồng quay sang ra lệnh cho hai cô gái còn lại trong phòng đi đọc sách
Chờ bọn họ đi rồi, cô ta mới mỉm cười nói: “Tôi hi vọng em có thể ra ngoài, cũng là để lúc tôi ra ngoài không vất vả như vậy
Nhưng tôi không thể làm trái mệnh lệnh của Tang Cung, tôi không thể chống đối anh ta, nên tôi chỉ có thể đứng nhìn kết cục của em và anh ta.” Cô ta ngập ngừng, rồi lại nói: “Hoặc có lẽ là kết cục của em và Phó Thanh Ly.”
Lam Anh mím môi, vẫn không nói câu nào.
“Số 7, em đừng khiến tôi thất vọng, đừng tin vào bất kỳ ai
Bất luận là tôi hay là Phó Thanh Ly, đều không được tin..
Phó Thanh Ly sẽ có cách khiến các cô gái ngốc tin tưởng anh ta
Số 7, đừng để bị lừa
Tang Cung và Phó Thanh Ly đều cùng là một loại người
Lòng dạ của đàn ông độc ác hơn phụ nữ nhiều..
Em tuyệt đối đừng để bị anh ta lừa...” Mặt Lam Anh vẫn không có cảm xúc, cô chỉ trầm ngâm, rồi nói: “Vâng, huấn luyện viên.”
Phi Hồng nhìn chằm chằm Lam Anh một lúc, sau đó thì cười lớn: “Cô gái ngốc của tôi, em vĩnh viễn không thể nhìn thấu chỗ này
Tất cả mọi người đểu vì bảo vệ bản thân mà làm ra đủ mọi chuyện, trong mắt em bọn họ trông rất đáng thương, nhưng em không thể ngờ được ở sau lưng bọn họ có thể làm ra được chuyện gì đâu
Vì vậy, số 7 này, sự nỗ lực đến tận bây giờ của em là đúng và đã có kết quả vô cùng rõ ràng ở hiện tại
Rõ ràng đến mức khiến cho Tang Cung cũng có sự kiêng dè, không dám tùy tiện hành động”
“Tang Cung sẽ không từ bỏ, Phó Thanh Ly có ý muốn bảo vệ em thì cũng chỉ sợ là anh ta không có năng lực, kết quả cuối cùng em có thể đoán được rồi chứ?” Không đợi Lam Anh tỏ thái độ, cô ta đã nói tiếp: “Nhưng theo như những gì tôi hiểu về Phó Thanh Ly, anh ta rất có khả năng sẽ đưa em đến chỗ Tang Cung để đổi lấy một sự bình yên
Bán Bạch không phải bị anh ta đưa đến chỗ Tang Cung hay sao? Nhớ lấy, đừng tin lời Phó Thanh Ly, anh ta có lẽ là một huấn luyện viên đạt tiêu chuẩn, nhưng chỉ giới hạn ở mức huấn luyện viên, hiểu không?”
Lời nhắc nhở này khiến cho mặt Lam Anh trắng bệch
Cô mím môi thật chặt, tay cầm lấy ly cũng nắm chặt hơn
“Thả lỏng đi, em càng gồng sức càng dễ hỏng việc
Đừng nghĩ rằng tôi đang hù dọa em, chỉ cần em vượt qua đợt sát hạch, em sẽ nhanh chóng được đưa đi để thích ứng với thế giới bên ngoài
Em sẽ có sự tự do và khoảng thời gian vui vẻ đang chờ đợi em khám phá
Tháng chín em có thể đi nhập học rồi
Nghe xong cảm thấy rất tươi đẹp đúng không?”
Phi Hồng vuốt má Lam Anh nói tiếp: “Đừng lơ là cảnh giác
Gương mặt xinh đẹp thế này nên để cho người đàn ông mà mình thích, chứ không phải loại lưu manh như Tang Cung
Người đàn ông tôi yêu, có một mình tôi là đủ rồi, tôi không hi vọng có người phụ nữ khác đến chia sẻ anh ta với tôi.”
Lam Anh: “Vâng, huấn luyện viên.”
Phi Hồng đứng thẳng người, nói: “Hiểu là được rồi
Nếu có chuyện gì có thể đến tìm tôi, tôi luôn hi vọng vào em.” Lam Anh lại đáp “vâng” như một con rối
Cô trở về phòng ngủ, lấy bản báo cáo ra nghiêm túc xem một lượt, sau đó bỏ vào lại trong túi hồ sơ
Trước khi tham gia đợt sát hạch sau cùng, những thứ này đều phải nộp lên, chứng minh sức khỏe của bản thân không có vấn đề gì
Đợt thi thử đại học cuối cùng và đợt sát hạch sau cùng diễn ra theo thứ tự trước sau
Tuy nhiên, Lam Anh dành phần lớn thời gian tập trung đều vào đợt sát hạch sau cùng, vì sau đợt sát hạch đó, cô vẫn còn nửa năm thời gian để chuẩn bị thi đại học, chuyện thi thử không hề quan trọng đối với cô.
Dù bây giờ cô không chú trọng, nhưng đề thi được đưa đến tay, cô vẫn ngồi xuống làm nghiêm túc, hoàn toàn không gặp trở ngại gì, thậm chí còn hoàn thành bài thi nhanh hơn cả mọi người
Đối với một học sinh giỏi vừa thông minh vừa nghiêm túc học hành như cô, chuyện thi cử này thật sự chẳng có gì khó khăn.
Kỳ thi kết thúc nghĩa là còn nữa học kỳ, sau đó là đến kỳ nghỉ hè.
Màn đêm buông xuống, Phó Thanh Ly lại xuất hiện trước mặt bốn cô gái, tiến hành luyện tập buổi tối
“Thời gian ba tiếng rưỡi.” Phó Thanh Ly bấm đồng hồ, “Số 7, thời gian hạn chế là hai tiếng bốn mươi phút, vượt quá thời gian này thì không đạt.” “Vâng, huấn luyện viên.” Đây là yêu cầu đặc biệt đối với Lam Anh
Quả nhiên, chỉ sau hai tiếng mười phút, Lam Anh đã đến đích nhổ cây cờ nhỏ, nhân tiện lấy chai nước trên cùng mở ra uống, nghiêng đầu uống một hơi, chậm rãi đi lại ở xung quanh
Phó Thanh Ly bấm đồng hồ, hắn nhìn Lam Anh và không nói gì.
Một lúc sau cô mới leo lên xe, nhắm mắt ngồi nghỉ ngơi
Đang nhắm mắt, một hơi thở quen thuộc đột nhiên kề sát lại gần, cô trừng mắt thật mạnh, nhìn thấy Phó Thanh Ly đang đứng bên ngoài cửa sổ xe
Lam Anh lập tức ngồi bật dậy
“Ba ngày sắp tới ăn kiêng, để tránh không xảy ra sai sót.” “Vâng, huấn luyện viên.” Phó Thanh Ly vẫn nhìn cô chằm chằm: “Kỳ thi trong trường đã kết thúc rồi?” Lam Anh sững sờ, sau đó đáp: “Vâng, huấn luyện viên.” Hắn gật đầu: “Vậy được rồi
Mấy ngày tới, em phải chuyên tâm luyện tập, đừng chạy lung tung ra ngoài, để tránh xảy ra phiền phức.” “Vâng, huấn luyện viên.” Lam Anh nhìn thẳng về phía trước, đáp như một cái máy.
“Không cần căng thẳng như vậy, đợi em tham gia vào đợt sát hạch sau cùng, em sẽ thấy thật ra chẳng có gì đáng sợ, thậm chí em sẽ thấy nó không khó như việc huấn luyện hằng ngày
Nếu trong trường em không có chuyện gì thì chọn cho tôi một ngày, tôi sẽ đưa em đi trải nghiệm cảm giác hai mươi bốn giờ đồng hồ rốt cuộc là thế nào.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
“Ngày nào?” “Tiếp theo đây thì lúc nào cũng được.”
“Tiếp theo thì ngày nào cũng có thể cho tôi hai mươi bốn giờ?”
“Vâng, huấn luyện viên”
“Ừ, ngày mai em nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia tôi đến đón em.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
Sau đó Phó Thanh Ly rời khỏi cửa sổ xe, trở về chỗ ban đầu.
Lam Anh mím môi ngồi trong xe, cô nhìn sang hướng của Phó Thanh Ly
Cô cảm thấy Phó Thanh Ly hiện tại và hắn của trước kia có khác biệt
Còn về chuyện khác nhau thế nào thì cô cũng không biết, cô chỉ cảm thấy..
cảm giác dồn nén áp bức khi hắn kề sát vào người cô đã giảm đi
Cô cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng đã qua một thời gian dài cơ thể cô không còn phát ra cảnh báo nữa
Mà lời Phó Thanh Ly vừa nói lúc nãy, chính là muốn trải nghiệm trước quá trình hai mươi bốn giờ kia trước hay sao? Cô đi cùng hắn? Hai người? Hai mươi bốn giờ? Lam Anh nghĩ đến đây, lông trên người liền dựng đứng, sau lưng toát mồ hôi lạnh
Thật ra cổ thấy hiểu kỳ, nếu huấn luyện ban ngày thì có phải Phó Thanh Ly không thể che được mặt hắn nữa không? Nghĩ vậy, cô ngồi dựa vào cửa sổ xe nhìn trộm ra ngoài, vì trong xe tối nên khi nhìn ra ngoài sẽ cảm thấy không có ai phát hiện
Phó Thanh Ly đang đứng huấn luyện bên ngoài, dường như cảm nhận được ánh mắt của Lam Anh, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía xe.
Dù hắn đứng trong bóng tối nhưng Lam Anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng hắn đã bắt được chính xác tầm mắt của cô
Cô sửng sốt, vội vàng mở cửa xe giả vờ như đúng lúc bản thân đang xuống xe mà thôi
Cô đi đến một chỗ không xa ở bên cạnh Phỏ Thanh Ly, cẩm nửa bình nước để trên bậc thềm đi rồi quay trở vào trong xe
Phó Thanh Ly nhìn theo động tác của cô, chậm rãi quay đi chỗ khác
Lúc này, Lam Anh mới thở phào nhẹ nhôm Khoảng thời gian tiếp theo Lam Anh nghỉ ngơi rất tốt
Đúng như hẹn trước, hai hôm sau, Phó Thanh Ly xuất hiện trước cửa chỗ cô ở
Khi có tiếng chuông cửa thì Lam Anh từ bên trong đi ra: “Huấn luyện viên.” Trong xe chỉ thò ra cánh tay đeo bao tay của Phó Thanh Ly, hắn giơ tay ra hiệu, bảo Lam Anh lên xe
Xe chạy ra ngoài, trời vẫn còn mờ tối, xe phải mở đèn mới thấy được đường phía trước
“Thời gian của đợt sát hạch sau cùng là bảy giờ sáng, thời gian kết thúc là bảy giờ sáng ngày hôm sau
Sau một đêm, bất luận em dùng cách gì, chỉ cần em xuất hiện ở cổng ra, xem như em đã vượt qua.” Lam Anh ngồi đằng sau, nghiêm túc nghe Phó Thanh Ly nói.
Hắn đưa cô đến cửa đầu tiên ở vùng ngoại ô, Lam Anh nhìn rõ, đây chính là chỗ hạng mục thi đầu tiên mà cô vượt qua từ rất lâu trước kia.
Xe dừng lại, Phó Thanh Ly nói: “Xuống xe, trong cốp xe bị có đồ đạc cho đợt sát hạch sau cùng, thay nó vào.”
“Vâng, huấn luyện viên.” Lam Anh lập tức xuống xe, mở cốp xe ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một chiếc túi đồ hoàn chỉnh
Cô mở ra, bên trong có đồ đạc chuyên dùng cho cuộc kiểm tra
Giọng của Phó Thanh Ly vang lên ở phía trước: “Bây giờ thay nó vào, ra phía sau thay
Tôi không nhìn thấy đâu.” Lam Anh nhìn đống quần áo, sau đó nhìn ra phía trước, cô biết phía sau nhất định không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy hơi kỳ kỳ
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, ngoại trừ Phó Thanh Ly thì không còn ai khác
Cô do dự không cử động, Phó Thanh Ly đứng phía trước dường như lại mỉm cười, nói: “Yên tâm, bây giờ tôi không có hứng thú với em
Nếu tôi thật sự muốn ra tay, em không chạy thoát được đâu.” Lam Anh mím môi, ngại ngùng đứng thay quần áo
Đương nhiên cô biết chuyện hắn nói là sự thật, nhưng nghe xong vẫn thấy chói tai, sẽ có một ngày, cô nhất định mạnh hơn Phó Thanh Ly.