Công Tước

Chương 1370: Sát hạch cuối cùng (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không phải như huấn luyện viên đã nghĩ đâu.” Phi Hồng cười “haha” hai tiếng: “Phó Thanh Ly có phải là đàn ông không? Vậy3 mà cũng chịu được à? Nhìn gương mặt thiếu sức sống của Tử Sa hằng ngày, tôi còn nghi ngờ liệu có phải Tử Sa không được2 ăn thịt hay không.” Lam Anh rũ mắt xuống nghiêm túc ngồi ăn

Cô đương nhiên biết ý trêu đùa bỡn cợt của Phi Hồn5g

Cô cũng thừa hiểu có khi Tử Sa và Phó Thanh Ly đã ăn nhau đến chán rồi nên bây giờ không còn hứng thú nữa

Hai cô gái còn lại cũng không chen mồm vào, dù sao bọn họ cũng chỉ là những con cừu đang chờ bị hiển tế, có tư các0h gì mà nói đùa như vậy.

Thấy ba cô gái không nói năng gì, Phi Hồng cười hỏi Lam Anh: “Số 7 chuẩn bị xong chưa? Tôi cảm thấy em đã chuẩn bị xong

Hắn không biết cô có căng thẳng hay không, cũng không biết cô có sợ hay không, càng không biết cô có có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không

Hắn chỉ biết bản thân không thể đi qua đó, dù có đi qua đó cũng không giúp gì được cho cô

Thứ duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là đứng ở cửa ra, đợi đến thời khắc cô bước ra khỏi nơi đó

Cô sẽ bước ra, hay là bị người ta khiêng ra, hắn không thể nào đoán được

Điều duy nhất hắn biết chính là cô sẽ không khiến hắn thất vọng, cũng chưa từng khiến hắn thất vọng.

Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày tôi sẽ cầu nguyện cho em, cầu cho em có thể vượt qua đợt sát hạch sau cùng với kết quả tốt nhất.”

“Vâng, huấn luyện viên” Lam Anh đáp.

Mỗi ngày cổ vẫn không ngừng tham gia huấn luyện

Sau khi được nghỉ ở trường, cô thậm chí còn tham gia vào các cuộc huấn luyện ban ngày, mục đích là muốn làm quen với cường độ huấn luyện cao trong thời gian ngắn, để không xảy ra tình trạng mệt đến mức không đứng dậy nổi sau khi tham huấn luyện hai mươi bốn giờ như lần trước.

Thời gian trôi qua từng ngày, trong không khí vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người cùng tham gia đợt sát hạch đợt này cuối cùng cũng đợi được đến ngày đó

Lam Anh ra ngoài từ sáng sớm, Phó Thanh Ly lái xe đưa cô đến nơi chính thức diễn ra cuộc thi.

Lam Anh đứng bên ngoài khu vực đó, phía trước đã xếp thành hai hàng, bọn họ đều là những người đã vượt qua tất cả các nội dung khác trong một lần hoặc nhiều lần trong nhiều năm qua

Người lớn tuổi nhất cũng đã trên hai mươi lăm tuổi, trẻ tuổi nhất chính là lứa của Lam Anh

Phó Thanh Ly đứng bên cạnh xe, cách tầng tấp lớp lớp người nhìn vào bóng dáng nhỏ bé nhất trong hai hàng người đang xếp đằng kia

Cô đứng thẳng người, đang nhận quần áo và thức ăn được phát xuống

Hắn chỉ biết bản thân không thể đi qua đó, dù có đi qua đó cũng không giúp gì được cho cô

Thứ duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là đứng ở cửa ra, đợi đến thời khắc cô bước ra khỏi nơi đó

Cô sẽ bước ra, hay là bị người ta khiêng ra, hắn không thể nào đoán được

Điều duy nhất hắn biết chính là cô sẽ không khiến hắn thất vọng, cũng chưa từng khiến hắn thất vọng.

Lam Anh bước vào trong lều thay quần áo

Cô thay rất nhanh, trên mặt và trên đầu cô đều có quấn khăn, còn mang theo cả kính chắn gió, giống như kiểu mà hắn đã từng dạy cho cô

Lam Anh đeo túi lên, ngẩng đầu nhìn thấy Phó Thanh Ly đang đứng bên ngoài vòng lưới hai tầng nhìn về phía cô

Cô di chuyển tầm mắt, đi sang một bên, không thèm nhìn hắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.