*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên đầu họ là vô số máy bay không người lái đang lượn vòng, bên cạnh mỗi học viên cũng có hai ba chiếc máy bay không người lái đi theo.3
Mỗi người đều dựng đứng tại lên mà nghe khẩu lệnh
Tang Cung mỉm cười: “Tôi đã tuân thủ theo lời hứa, khô4ng hề xuất hiện trước mắt tiểu mỹ nhân, như vậy, đến lúc anh phải thực hiện lời hứa của mình rồi.”
Phó Thanh Ly đứng yên bất động, một lúc sau hắn nói: “Tôi không muốn cô ấy hận tôi.”
Ngón tay nắm lấy vòng lưới của Phó Thanh Ly siết chặt lại, hắn nhìn vào người đã không còn nhìn rõ bóng dáng ở phía trước, nói: “Tôi làm sao biết được sau khi anh đạt được mục đích, liệu có tiếp tục tuân thủ lời hứa hay không.”
Tang Cung cười ngả ngớn: “Phụ nữ thôi mà, chẳng qua chỉ là nếm thử thử mùi vị mới
Nếu đã có món ăn để thử miễn phí thì nếm thử mùi vị là được, nhất định sẽ không tốn một khoảng tiền lớn để mua nó mang về nhà
Nếu anh có tiền, lại có thể nhẫn nhịn mà không ăn trái cây khác, tôi đương nhiên sẽ không tranh giành tình yêu với anh em tốt của mình.” Hắn vỗ vai Phó Thanh Ly, từ bên này chậm rãi vòng qua bên kia, nói: “Cô em gái bên cạnh anh cũng không tệ, có thể cho tôi nếm thử được không?” Phó Thanh Ly hất cánh tay hắn đang đặt trên vai mình xuống, nói: “Anh đừng hòng đụng đến móng tay của những học viên còn lại của tôi.”
Hắn nói xong, xoay người đi đến chỗ xe đậu, lên xe, khởi động xe chạy về phía cổng ra
Tang Cung vẫn nở nụ cười, nụ cười mang theo sự lạnh lẽo và u ám, mang theo cả sự quyết tâm nhất định phải có được: “Phó Thanh Ly, không cần biết anh còn giở thủ đoạn gì, thứ gì là của tôi thì nhất định sẽ là của tôi.” Người duy nhất đứng đợi ở cổng ra chỉ có Phó Thanh Ly, xe hắn đang dừng ở phía trước cổng ra, vị trí này có thể đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức nhìn thấy người đầu tiên đi ra
Hắn biết khoảng thời gian hai mươi bốn giờ này khó khăn hơn bất kì hai mươi bốn giờ nào trước đó
Hắn cầm đồng hồ, từ sau khi khẩu lệnh bắt đầu vang lên thì hắn lập tức bấm đồng hồ, bây giờ chỉ mới được khoảng hai mươi phút
Phó Thanh Ly ngồi dựa nghiêng ra sau ghế, sau đó hắn từ từ nhắm mắt lại
Suy nghĩ của hắn lập tức bay ra xa
Khung cảnh mười mấy người đang vật lộn, băng qua rừng núi, gặp những loài côn trùng đáng sợ và đối mặt với những loài dã thú hung ác..
hiện ra trước mắt hắn.
Giờ này có lẽ cô đang trên đường đến chỗ nội dung sát hạch đầu tiên.
Hắn đã tính toán sẵn cho cô, chỉ cần đi vào cánh cửa này thì ải đầu tiên của cô nhất định là nội dung sát hạch thứ nhất
Có lẽ bây giờ cô đã chuẩn bị xong công cụ cần thiết cho ải đầu tiên rồi
Mỗi một công cụ mà tổ chức phát cho bọn họ đều có ý nghĩa và tác dụng riêng, cô biết rõ chuyện này
Cô mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không cho phép bản thân lãng phí qua nhiều thời gian ở ải đầu tiên
Hắn vẫn nhắm mắt, gió ở vùng hoang vu lạnh lẽo này thổi vù vù bên ngoài cửa sổ xe, người đứng cạnh cửa ở cổng đi tới chỗ hắn: “Huấn luyện viên, hai mươi bốn giờ sau mới có học viên đi ra, anh đến sớm quá rồi.”
Phó Thanh Ly không thèm ngẩng đầu mà trả lời: “Tôi biết, tôi ở đây đợi cô ấy.” Người canh cửa chỉ có thể quay lại vị trí của mình, Phó Thanh Ly vẫn nằm trong xe
Dòng suy nghĩ đang bị cắt ngang lại được nối tiếp sau vài giây yên lặng, chắc bây giờ cô đã đi đến cửa của ải thứ nhất rồi nhỉ? Có lẽ cô đang thăm dò, xem xem có ải nào khác cản trở mình hay không, sau đó cô bước vào trong, vượt qua ải đó
Ải thứ nhất không khó, nên cô sẽ nhanh chóng vượt qua chạy đến ải thứ hai
Hẳn nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy có rất nhiều bóng người đang ra sức cố gắng ở cùng một nơi, làm những động tác giống nhau, chảy những giọt mồ hôi giống nhau, với những ánh mắt giống nhau, bước đi giống nhau, cùng vì một mục tiêu giống nhau mà nỗ lực
Tự do, đó là thứ mà cô và hắn cùng hướng tới.
Hắn chìm đắm vào thế giới của mình, chìm đắm vào thế giới thuộc về cô và hắn
Bầu trời hôm nay vốn đã âm u, lạnh lẽo, đến buổi trưa thì trời lại đổ mưa khiến cho nhiệt độ trong khu rừng nhiệt đới càng hạ thấp
Phó Thanh Ly nhìn trời mưa lất phất, cùng những bông tuyết bay phất phơ trong gió
Hắn dựa ra sau ghế, nhìn chằm chằm về phía lối ra, khi cơn mưa pha lẫn tuyết càng ngày càng lớn, cuối cùng cũng không thể nhìn rõ lối ra đó nữa.