*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngoài cửa sổ xe có người gõ kính, hắn ngước mắt nhìn là Tử Sa
Cô ta mặc áo bông dày cộp mang theo hai phần thức ăn, một cho Phó Thanh Ly, 3phần còn lại là cho Lam Anh
Hắn nhẹ nhàng vuốt má Tử Sa khiến cô ta vui sướng, 2dụi đầu vào tay hắn làm nũng: “Tôi thích huấn luyện viên, tôi vẫn luôn rất thích huấn luyện viên.” Phó Thanh Ly mỉm cười, nói: “Tôi cũng thích Tử5 Sa.” Giọng nói mang thanh điệu như đang nói hắn thích ăn một món gì đó
Hắn quá bí ẩn, chưa từng cho ai nhìn thấy gương mặt mình, nên tất cả những gì cô ta hiểu về hắn đều đến từ ngữ khí và giọng nói của hắn
Trước giờ hắn luôn thờ ơ dửng dưng với cô ta
Rõ ràng lúc bắt đầu hắn dịu dàng như vậy, còn biết dỗ dành cổ ta, lúc thân mật cũng biết an ủi cô ta
Nhưng dần dần, cô ta phát hiện bản thân đã trở thành một cán phụ, còn hắn thì trở thành một người chồng hoàn toàn không trở về nhà.
Mỗi tháng cô ta nhìn thấy hắn không tới một lần, lúc đó cô ta biết, nhất định là hắn đã có mục tiêu khác.
Quả nhiên, có một ngày cô ta nhìn thấy Bán Bạch ngồi trên xe hắn.
Hắn thích các cô gái trẻ tuổi hơn
Tử Sa phát hiện thấy không giống, hẳn đối với Lam Anh rất khác, giống như lời Phi Hồng nói
Cô ta là đồ chơi, Bán Bạch là món quà, chỉ có Lam Anh mới là vật riêng mà hắn cất giấu, không cho bất kỳ ai động vào
Tử Sa ngẩn ngơ nhìn hắn, sau đó cô ta chậm rãi nói: “Huấn luyện viên, tôi trở về trước đây.”
Phó Thanh Ly: “Đi đi.”
Tử Sa đẩy cửa xe ra, bước xuống xe bỏ đi.
Tầm nhìn bị che đi lại lần nữa hiện ra trước mắt hắn, trong khung cảnh tuyết bay lất phất, dường như hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xíu trong không gian mênh mông ở đầu bên kia
Phó Thanh Ly mắt nhìn chằm chằm vào điểm đen đó
Hắn đẩy cửa xe ra, vội vã lao về phía cửa lớn
Tim hắn đập rất nhanh
Hắn đi đến chỗ cổng ra, vịn vào thanh lan can phân cách ở chỗ cổng ra, nói: “Có người ra rồi!” Mọi người xung quanh đang đứng bàn tán với nhau thì nghe thấy lời hắn nói, lập tức kéo nhau qua, sau đó có người kinh ngạc hét to một tiếng: “Có người ra rồi kìa!” Phó Thanh Ly nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang chạy về phía này với tốc độ rất nhanh, lớp tuyết dày đặc văng tung tóe sang hai bên sau mỗi bước chạy của người đó
Trong quá trình chạy người đó đã ngã xuống nền đất tuyết hai lần, lần nào ngã xuống xong cũng vội vã trèo dậy mà chạy tiếp
Phó Thanh Ly nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó đang lao như bay đến gần chỗ hắn
Trên người người đó đầy vết thương, quần áo cũng bị rách nhiều lỗ, nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ chạy của người đó
Người đó nhìn thấy cửa ra, phía sau cánh cửa là một đám người đen thui đứng đó
Phó Thanh Ly cuối cùng cũng thấy rõ người chạy ra đầu tiên là ai.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi đám người, mở cốp xe, lấy ra một chiếc chăn bông, ném ra ghế sau của xe
Lam Anh nhanh chóng xông đến chỗ lối ra, ở cửa ra có một cây cờ nhỏ màu đỏ, cắm ở chỗ cao nhất của đống cát, cô giơ tay nhổ nó xuống.
Người canh cửa kiểm tra thông tin cá nhân: “Số hiệu?”
Cô kéo khăn trùm mặt xuống, trả lời: “Số 7”.
Thông qua sát hạch.” Người đó ra hiệu, cửa từ từ mở ra
Bến tại là tiếng ồn ào, cô không nghe rõ mấy người này đang nói những gì
Cô không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, đột nhiên thả lỏng khiến cho tinh thần tập trung cao độ của cổ nhất thời bị đứt đoạn
Cô đi ở lối giữa, giống như một anh hùng vừa thắng trận trở về
Xuyên qua đám người đó, có một người bước tới đón, sau đó dịu dàng bao bọc cô lại
Phó Thanh Ly quấn chăn bông lên người cô, không nói gì, trực tiếp đưa cô lên xe
Máy sưởi ấm trong xe mở rất đầy đủ giống như trong một căn phòng ấm, Lam Anh cúi đầu nhìn xuống giày của mình, giày đã sớm bị thẩm ướt
Sau khi bước vào xe, tuyết đóng trên chân cô bắt đầu tan ra, chân đông cứng lại hơi dau.
Phó Thanh Ly đưa canh ấm mà Tử Sa mang đến đưa cho cô: “Em cầm lấy đi.” Lam Anh giơ tay cầm lấy, răng trên răng dưới bắt đầu run cầm cập kịch liệt, vừa lạnh vừa nóng vừa đói vừa mệt, khiến cho sức lực của cô như bị rút cạn
Cô cầm lấy bình canh nóng hổi, cúi đầu uống một ngụm, lập tức cảm thấy hơi ấm lan lan tỏa khắp tứ chi và xương cốt
Phó Thanh Ly ngồi ở ghế sau của xe, hắn khom lưng, tháo giày của Lam Anh ra
Lam Anh giật mình rút chân ra sau một bước, bị Phó Thanh Ly giữ lại
Hắn không nói câu nào, chỉ tháo chiếc giày và tất đã bị thấm ướt của cô ra.
Cơ thể cô căng cứng lại, thần sắc trên mặt vừa căng thẳng vừa mang về phòng bị
Phó Thanh Ly mỉm cười, nói: “Nếu em cởi quần áo, nói không chừng tôi còn bị kích thích, em chỉ cởi giày, đôi chân này của em cũng có bản lĩnh đó à?” Lam Anh mím môi không nói gì, chỉ nhìn hắn
Phó Thanh Ly xoay người rút một xấp giấy ăn ở hàng ghế trước, lau sạch chân cho Lam Anh, sau đó hắn cởi áo khoác ra bọc kín chân cô lại, nói: “Bị đông cứng ngắc hết rồi, việc tập luyện duy trì sau này em định làm thế nào?” Lam Anh không nói gì, chân bị hắn bọc trong lớp áo khoác khiến cô thật sự cảm nhận được sự ấm áp
Phó Thanh Ly mặc áo sơ mi mỏng manh bước xuống xe ngồi vào vị trí tài xế: “Trên người em toàn là vết thương lớn nhỏ, giờ tôi sẽ đưa em đến bệnh viện để băng bó vết thương” Bây giờ Lam Anh không còn chút sức lực nào, chỉ cần không bảo cô vận động thì thế nào cũng được
Cô ăn xong canh trên tay, Phó Thanh Ly nói: “Dưới chân, mở bình ra, bên trong vẫn còn.” Lam Anh cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy một cặp lồng giữ nhiệt để bên dưới
Tốc độ của xe rất chậm, chạy trên đường tuyết nên phải cẩn thận
Lam Anh ngồi đằng sau múc canh ra cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, cô ăn liên tục hai bát canh nóng, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại bình thường, cảm giác cực kỳ đói cũng từ từ được xua tan đi
Phó Thanh Ly hỏi: “Quá trình vượt ải có thuận lợi không?”
“Vâng, huấn luyện viên”.
Phó Thanh Ly mỉm cười, nói: “Tôi thật sự không muốn nghe em trả lời cứ như một cái máy như vậy.” Lam Anh mím môi không nói gì
Tất cả mọi người đều trả lời như vậy, hơn nữa, cô cũng không cảm thấy mình có điều gì cần thiết để nói nhiều với Phó Thanh Ly
Hắn là huấn luyện viên, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô là học viên cũng đã hoàn thành nhiệm vụ
Khi Lam Anh xông ra cửa lớn thì cảm thấy trút được gánh nặng, cô biết, từ nay trở về sau, tương lai của cô rất đáng để trông chờ
Xe dừng trước của bệnh viện, cơn mệt mỏi làm cho cô đứng dậy cũng mất một chút công sức
Phó Thanh Ly mở cửa xe ra, giơ tay về phía cô: “Đưa tay cho tôi!” Lam Anh nhìn bàn tay hắn, cố không thèm giơ tay, mà dùng hết sức để đẩy cánh cửa ở một bên khác ra.
Phó Thanh Ly không nói lời nào, giơ tay bế cô như một công chúa từ trên xe xuống rồi đạp cửa xe đóng lại: “Lát nữa sẽ có người mang quần áo và tất mới đến cho em, bây giờ cứ xử lý vết thương trên người rồi tính.” Người tiếp nhận cô là Bán Bạch
Cô ta đẩy xe lăn quay mặt vẫn không cảm xúc gì, rũ mắt nhìn Phó Thanh Ly: “Huấn luyện viên, vui lòng đợi ở đây.” Phó Thanh Ly đứng trước mặt cô ta, cô ta cũng không hề ngẩng đầu nhìn một cái nào.
Ban đầu chính Phó Thanh Ly tặng cô ta cho Tang Cung
Nếu hỏi Bán Bạch có cảm giác gì với Phó Thanh Ly thì nhất định chỉ có một chữ hận, hận đến thấu xương
Nếu nói chuyện Tử Sa từ bỏ là sự lựa chọn của cô ta thì sự từ bỏ của Bán Bạch hoàn toàn là do bị ép buộc.
Cô ta sợ, sợ huấn luyện viên, sợ tất cả mọi thứ ở đây, chỉ một vài lời nói cũng khiến cô ta bị thua cuộc bởi sự sợ hãi, cuối cùng dẫn đến kết quả của ngày hôm nay, mất đi cơ hội lựa chọn sự tự do như Lam Anh
Bán Bạch đẩy Lam Anh đi, từng bước từng bước tiến mất khỏi tầm mắt của Phó Thanh Ly
Phó Thanh Ly đứng yên tại chỗ, hai mươi phút sau, Tử Sa mang theo một túi đồ xuất hiện trước cửa: “Huấn luyện viên, đây là quần áo và tất của số 7.” Cô ta đưa đến trước mặt Phó Thanh Ly rồi quan sát một vòng đại sảnh, hỏi: “Số 7 đâu?” “Cô ấy đi kiểm tra vết thương rồi, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.” Hắn cầm lấy túi đổ, Tử Sa mỉm cười với hắn: “Huấn luyện viên, để tôi đưa cho cô ấy sẽ thuận tiện hơn.”
Phó Thanh Ly gật đầu: “Ừ.”
Tử Sa đi men theo hành lang, đi được hai bước thì cô ta xoay đầu lại, lặng lẽ nhìn Phó Thanh Ly, hỏi: “Huấn luyện viên, số 7 vượt qua kỳ sát hạch rồi phải không?”
“Đương nhiên.”
Trong lời nói còn có cả sự tự hào mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra
Tử Sa cong khóe môi: “Thật tốt, từ nay về sau, cô ấy không còn giống như chúng ta nữa
Thật là ngưỡng mộ!” Nói xong, cô ta xách túi đồ rời đi
Phó Thanh Ly nhìn theo bóng dáng của Tử Sa, chậm rãi di chuyển tầm mắt, ngẩng đầu nhìn sang đồng hồ đang treo ở chính giữa đại sảnh
Bên cạnh một góc trong đại sảnh có một hàng ghế dài, Phó Thanh Ly ngồi ở vị trí bên ngoài cùng, khoanh tay nhìn đồng hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi
Mơ thấy cơn ác mộng, Phó Thanh Ly lập tức giật mình thức dậy, hắn ngẩng đầu nhìn sang đồng hồ theo bản năng, bỗng nhiên phát hiện đã qua một giờ ba mươi phút mà Lam Anh vẫn chưa trở ra
Sống lưng hắn bỗng lạnh toát, hắn hơi híp mắt: “Tang Cung!”