*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hiện giờ đã đến nơi ấm áp, cô bắt đầu mơ màng muốn ngủ
Cô sẽ không cho phép mình ng2ủ, đặc biệt là ở một chỗ mà khắp nơi đều có những thứ kỳ lạ thể này
Giọng của Bán Bạch lại vang lên: “Số 7, cô muốn ngủ thì cứ ngủ
Cô ngồi trên xe lăn, cảm thấy cơ thể mình dường như đã đến giới hạn<0br>
“Đã nói là cô không cần gắng gượng, đây là bệnh viện...”
Cuối cùng Lam Anh cũng trả lời một tiếng: “Vâng...”
Cô từ từ nhắm mắt lại, giờ phút này, cô dường như cảm thấy thời gian lập tức xoay chuyển, trở về lúc cổ còn bảy tuổi
Giấc mơ rất chân thật, giống như mọi chuyện trước kia đang xảy ra lần nữa
Giọng nói ồn ào của mọi người, tiếng hát của bà viện trưởng rất to, mỗi lần nghe thấy thì cô luôn bất giác mà run rẩy.
Cô bị đám trẻ con đẩy ra phía sau, đợi khi cô có cơ hội bước lên phía trước thì thức ăn đã không còn nữa, gần đó còn có vài đứa trẻ đang ăn thức ăn thừa còn lại trong thùng
Cô bị cơn đói và cơn hoảng loạn chi phối, cô giống như một hạt cát bị thể giới lãng quên, không ai nhìn thấy cô, không ai quan tâm cô, cũng không ai để ý đến cô..
Cô cứ như một người tàng hình
Có lẽ có một ngày, cô sẽ chết vì quá đói
Bên tại có người nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, giống như đang nói thì thầm, cô nhắm mắt, cô không nghe rõ, cô đang rất buồn ngủ
Đáng tiếc đó không phải là lúc để ngủ, cô muốn trừng to mắt ra, nhưng lại phát hiện không thể nào mở mắt ra được
Trên người quá ấm áp, mọi thứ xung quanh đều rất ấm áp, cô không nỡ rời khỏi cảm giác ấm áp này, giống như mặt trời đang chiếu trên người, giống như ngọn lửa trong lò sưởi đang sưởi ấm toàn thân cô.
Xe lăn chuyển động nhanh trên mặt đất, phát ra tiếng ma sát rất lớn
Thật tốt, cuối cùng cô cũng có thể đi khỏi nơi này, cuối cùng cô cũng có thể có cuộc sống riêng của mình
Thật tốt! Cuối cùng cô cũng không cần phải bị huấn luyện viên hay bất kỳ người nào điều khiển nữa
Trong cơn mơ màng, cô đột nhiên cảm thấy người mình đang lơ lửng trên không, giống như bị một người nào đó bể lên rồi bước đi
Trong khoang mũi của cô nồng nặc một mùi xa lạ, cô chưa từng tiếp xúc với mùi này, cô không biết nó là gì, nhưng mùi này khiến cô thấy rất khó chịu
Cô cử động cơ thể, nhưng lại không lay động được người đang bế cô
Cổ nhất thời không phân biệt được đây là giấc mơ hay hiện thực
Tay cô bị quẩn trong chăn bông, ngón tay cô vô tình đụng trúng vết thương trên chân, cô cảm thấy bản thân đang gặp phải ác mộng
Không hề do dự, cô giơ ngón tay ra bấm vào vết thương trên chân thật mạnh
Cơn đau khiến cô lập tức tỉnh táo, cô cảm thấy mí mắt của mình như được dát vàng, nặng đến mức cô không mở ra nổi, nhưng cơn đau đó lại châm chích hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng có khe khẽ mở mí mắt ra
Khu bệnh viện màu trắng hiện ra trong tầm mắt cô, nhưng khoảng cách lại càng ngày càng xa, cô bị một người ôm trong lòng
Người ôm lấy cô có thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, gương mặt cô dựa vào vai hắn cứ như đang tựa vào một tảng đá
Lam Anh trừng to mắt ra, trong ấn tượng của cô, Tang Cung chính là như vậy.