*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lồng ngực chấn động thật mạnh, giọng nói của Tang Cung truyền đến: “Chắc chắn là cô ta đã uống canh rồi chứ?” Một giọng nữ ngoan ngoãn vang l3ên bên tai cô: “Đúng vậy, tôi chắc chắn Tử Sa sẽ không lừa tôi.” Cô nhắm mắt nhưng vẫn nghe ra được, đó là giọng của Bán Bạch
“Haha,2 tôi còn tưởng là đã tỉnh rồi.” Tang Cung cười lạnh một tiếng
Trở về sẽ có thưởng cho em”
Lam Anh lợi dụng lúc Tang Cung nhấc người mình lên trên để nghiêng mặt4 qua một chỗ mà Tang Cung không thể nhìn thấy, sau đó cô lại ra sức mở mắt ra lần nữa.
Lam Anh biết Tang Cung luôn có ý định xấu xa với cô, luôn nói những lời thô tục bỉ ổi với cô, cô luôn chọn cách bỏ ngoài tại không để ý đến, vì cô có chuyện quan trọng hơn cần phải làm so với việc chú ý đến hắn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô mở mắt ra, đầu óc hỗn loạn đã tỉnh táo hơn vài phần
Cô lại bấm thật mạnh vào vết thương, cô lập tức đau đớn đến mức cả người run lên cầm cập, người cũng lập tức tỉnh táo hơn
Lam Anh nằm trên tay Tang Cung, dứt khoát trở mình một cái thật mạnh
Cô trượt từ tay Tang Cung xuống, tiếp đất với tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn sang Bán Bạch đang rất bất ngờ và Tang Cung đang đẩy Bán Bạch ra để bước tới phía trước.
Cô dễ dàng nhìn thấy vẻ hào hứng hiện rõ trong mắt Tang Cung, Lam Anh tỉnh dậy sớm như vậy là chuyện ngoài dự liệu của hắn, nhưng lại mang đến cho hắn một sự hứng thú cực kỳ lớn
Hắn nhìn Lam Anh, nói: “Mỹ nhân, tôi biết em không giống với những cô gái kia! Em như thế này càng khiến tôi hưng phấn hơn!” Con thú nhỏ dù đã không còn đường lui nhưng vẫn vùng vẫy đến cuối cùng, đó chính là kiểu phụ nữ mà hắn luôn muốn tìm
Hắn mất hứng với những cô gái gọi dạ bảo vâng phục tùng mệnh lệnh, hắn cũng chán những cô gái ngoan ngoãn đến sức phản kháng cũng không có
Hắn luôn tìm một người có thể khuất phục hắn, có thể khiến hắn ngoan ngoãn, có thể khiến anh không ngừng có dục vọng khiêu chiến
Nhưng hắn vẫn chưa tìm được, bây giờ, trước mặt đã có một người.
“Em muốn gì? Chỉ cần là thứ tôi cho em được thì tôi sẽ cho em! Phó Thanh Ly là thứ gì chứ? Chiều trò của hắn cũng chỉ có vậy, ngây thơ và yếu đuối, một tên tội phạm giết người, trong xương cốt đã có sẵn sự đê hèn, chỉ có thể làm những việc không đáng nhắc đến
Nghe lời tôi, em ở bên cạnh hắn sẽ không phù hợp đâu.” Lam Anh mơ màng muốn ngủ, ngón tay cô lại bầu vào vết thương.
Trên người cô đã được thay quần áo sạch sẽ, vũ khí cũng được tháo ra và thu hồi lại cùng với quần áo mặc lúc sát hạch
Cô chậm rãi đứng dậy, tầm nhìn lướt qua người Bán Bạch, dừng lại trên người Tang Cung, nói ngắt quãng: “..
Tại sao anh..
cứ..
bám lấy tôi...”
Cô vừa nghe bọn họ nói chuyện, nhắc đến thuốc gì đó, bây giờ cô đã hiểu, nhất định là thuốc ngủ, nếu không cô sẽ không giống như hiện tại.
Bọn họ chọn thời điểm tốt nhất, lúc cô thả lỏng nhất, lúc cô vui vẻ nhất, hào hứng nhất trong cuộc đời, khiến cô không có chút hoài nghi, không có chút cảnh giác, tâm trạng hoàn toàn đắm chìm vào niềm vui sau khi vượt qua đợt sát hạch sau cùng
Bước chân của cô chao đảo, từ từ lùi về sau
Cô lùi một bước, Tang Cung và Bán Bạch lại bước đến trước một bước, bọn họ vì muốn che mắt người khác mà phải đỗ xe ở trong rừng
Cổ lùi từng bước về sau, ánh mắt hỗn loạn, giống như một con dã thú quyết liều một phen, không hề thả lỏng
Vết thương được băng bó trên chân bắt đầu chảy máu, máu thấm ướt hết lớp băng gạc và quần của cô đang mặc
Cô càng cảnh giác, càng hung hăng, càng tỉnh táo, Tang Cung lại càng hào hứng
Cô càng từ chối, hắn lại càng hưng phấn
Hắn muốn có một người phụ nữ khó phục tùng, là một người phụ nữ không chịu nghe lời
Cô gái đứng trước mặt đã hoàn toàn vượt qua sự dữ liệu của hắn
Hắn giống như một con mèo đang vờn một con chuột, chậm rãi nhìn Lam Anh, từng bước từng bước dồn ép một con mồi không hề có sức phản kháng.
Hắn bắt đầu mỉm cười, nói: “Có biết tại sao em lại ở đây không? Tôi thấy ánh mắt em mơ màng, em đương nhiên không biết rồi.”
Hẳn bước nhanh đến trước mặt Lam Anh đang loạng choạng, cô giơ tay tấn công, nhưng lực công kích lại không bằng được một phần trăm khả năng của cô thông thường
Tang Cung nắm lấy tay cô, kéo lại hôn một cái, vẫn mỉm cười nói: “Vì Phó Thanh Ly.” Lam Anh tập trung sức lực, đột nhiên giơ chân đá vào chỗ hiểm của Tang Cung, dù không đủ sức nhưng đó cũng là điểm yếu chỉ mạng nhất của đàn ông, hắn lập tức buông ta, giơ tay ngăn cản động tác đã chậm hơn rất nhiều của
Tang Cung đột nhiên đánh một quyển khiến cơ thể Lam Anh xoay một vòng tròn, rồi ngã xuống nền tuyết
Tang Cung lại định giơ tay lên thì Lam Anh đột nhiên chụp lấy tuyết ném lên mặt hắn
Cô lăn trên nền tuyết hai vòng, cố ý để tuyết rơi vào trong quần áo, tuyết vừa chạm vào da của cô, cô lại lập tức tỉnh táo hơn
Tang Cung vừa tức giận vừa hưng phấn, Bán Bạch đã bước tới, cô ta nói: “Có cần tôi đưa cô ta lên xe không?” Tang Cung giơ tay ra hiệu ngừng lại, hắn nói: “Không, mỹ nhân này là của một mình tôi, không cần ai phải động tay vào.” Sắc mặt Bán Bạch lạnh lùng, cô ta nhìn Lam Anh đang nằm trên nền tuyết, nói: “Trông cô ta thông minh hơn, xảo quyệt hơn tôi đã nghĩ, tốt nhất là đừng lãng phí thời gian ở đây.” Cô ta xoay đầu lại nhìn về phía bệnh viện: “Phó Thanh Ly...”
Canh của Tử Sa không hề ngon như vậy, Phó Thanh Ly cũng không phải là dạng dễ đối phó, thuốc trên người hắn cũng sẽ nhanh chóng hết hiệu quả
Tang Cung nhe răng: “Biết rồi.”