*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đầu của Tang Cung cúi xuống, dường như đè sát vào mặt cô, nói: “Phó Thanh Ly đưa em cho tôi rồi, bằng không, tại sao em lại ở3 chỗ này?”
Động tác vùng vẫy của Lam Anh âm thầm ngập ngừng, cô nói: “Hắn..
cho tôi uống canh...”
Ta2ng Cung mỉm cười: “Canh là hắn bảo Tử Sa chuẩn bị, thuốc là tôi đưa, em nói xem, Tử Sa một lòng một dạ với hắn, không có lời5 dặn dò của hắn, cô ta dám giở trò như vậy sao?” Hắn lắc đầu tâm đắc, nói: “Tiểu mỹ nhân đáng thương, em đừng vì một chút lò4ng tốt Phó Thanh Ly dành cho em, mà tưởng rằng hắn thật sự tốt như vậy.” Tang Cung mỉm cười đầy mỉa mai, cúi đầu nhìn cô nói0: “Mỹ nhân, ở chỗ này, không có ai thật sự tốt cả...” Lam Anh đột nhiên nghĩ đến lời của Phi Hồng, cô ta nói đừng tin ai cả.
“Tại sao hắn lại.” Lam Anh có thể hiểu Phi Hồng, vì người Phi Hồng yêu là Tang Cung, nhưng Phó Thanh Ly thì tại vì sao? Không phải cô là thành tích của hắn sao? Tại sao hắn lại muốn hủy đi nỗ lực trong nhiều năm qua của cô? Tại sao hắn lại đối xử với học viên của hắn như vậy? Làm vậy thì có lợi gì cho hắn? Tang Cung nở nụ cười phóng túng: “Tại sao?” Hắn giơ một tay ra, sờ vào gương mặt lạnh lẽo cứng đờ của cô trên nền đất tuyết, lắc đầu nói: “Mỹ nhân, em thật sự không có chút cảm giác nào à? Tại sao Phó Thanh Ly lại làm vậy? Vì Phó Thanh Ly muốn có em
Năm nay hẳn sẽ ra ngoài, hắn muốn đưa một cô gái đi, em là học viên tâm đắc nhất của hắn, dẫn em đi thì hắn sẽ nở mày nở mặt, em nói xem có đúng không? Hắn muốn dẫn em đi khỏi nơi này, nhưng em thì sao? Phụ nữ quá mạnh mẽ rõ ràng hắn không thích
Hắn muốn một người phụ nữ mà hắn có thể đưa đi chứ không phải một người phụ nữ tự mình rời khỏi, em muốn tự mình rời khỏi đây, sao hắn có thể cho phép?”
Tay Tang Cung sờ dọc theo cơ thể của cô: “Thân thể đẹp thế này, một khi có quyền tự mình làm chủ, hắn còn có thể khống chế được sao? Vì vậy, chứng tỏ em là người phụ nữ tốt nhất, để em vượt qua đợt sát hạch sau cùng, sau đó hủy đi cơ hội sau cùng của em, như vậy, chỉ cần em muốn rời khỏi đây thì cơ hội duy nhất chính là để hắn đưa đi...”
Lam Anh trừng mắt nhìn chằm chằm, nước mắt tuôn trào
Cô run run khóe môi, nhìn Tang Cung, nói: “Nến hắn tặng tôi cho anh?”
“Tặng?” Tang Cung lập tức cười điên cuồng: “Sai rồi mỹ nhân, là giao dịch giữa tôi và hắn
Hắn vì muốn xóa bỏ chấp niệm của tôi với với em nên đã đồng ý tặng em cho tôi một đêm
Sau một đêm, hai chúng ta không liên quan gì nhau
Em có muốn nghe giọng của hắn không?”
Hắn xoay đầu lại nhìn Bán Bạch, Bán Bạch đưa một cây bút ghi âm đến bên tai Lam Anh, sau đó có nghe thấy bên trong có một đoạn đối thoại.
“Đề nghị của tôi chính là vẹn cả đôi đường
Sau khi kiểm tra sức khỏe, tôi và anh đều được lợi
Cô ta thông qua kì kiểm tra, tôi cũng có đêm đầu tiên của cô ta, anh có được người và tiền thưởng sau khi vượt qua kỳ kiểm tra rồi rời khỏi
Tôi không cảm thấy làm vậy sẽ có ảnh hưởng gì đến anh...”
“Đề nghị của tôi chính là vẹn cả đôi đường
Sau khi kiểm tra sức khỏe, tôi và anh đều được lợi
Cô ta thông qua kì kiểm tra, tôi cũng có đêm đầu tiên của cô ta, anh có được người và tiền thưởng sau khi vượt qua kỳ kiểm tra rồi rời khỏi
Tôi không cảm thấy làm vậy sẽ có ảnh hưởng gì đến anh...”
“Chờ sau khi cô ấy vượt qua lần kiểm tra sức khỏe thứ hai và kỳ kiểm tra cuối cùng đã..
Thời gian, địa điểm, tôi sắp xếp, anh dẫn người đi.”
“Tôi muốn có một thỏa thuận êm đẹp
Theo như anh nói, tôi hiểu anh, không tìm hiểu thì anh sẽ không chịu để yên
Tôi không hi vọng sau khi rời khỏi đây, vẫn bị anh cứ bám lấy không buông...” “Tôi sẽ không cho anh một người tỉnh táo, vì tôi không thể để cô ấy hận tôi.”
“Ừ
Tang Cung, nếu đã có thỏa thuận, vậy thì trước kì sát hạch cuối cùng anh đừng xuất hiện, đừng làm phiền cô ấy
Tôi không muốn có bất kỳ chuyện gì khiến cô ấy phân tâm
Nếu đã định sẵn là tôi có lỗi với cô ấy, tôi hi vọng tôi có thể cho cô ấy một thành tích hoàn hảo để rời khỏi, xem như đó là cơ hội để tối bù đắp cho cô ấy.”
Đoạn nói chuyện kết thúc sau chữ “ừ” cuối cùng của Phó Thanh Ly
Tang Cung cúi đầu, nâng mặt cô lên, hỏi: “Nghe thấy rồi chứ? Cho nên em không cần hiếu kỳ chuyện tại sao em lại ở đây.” Hắn kéo Bán Bạch ngồi xổm xuống dưới đất, tiện tay sờ mó lên người cô ta, mỉm cười: “Em gái này không phải hắn tặng cho tôi sao? Bây giờ đến lượt em!”
Bản Bạch bị hắn kéo lấy như một khúc gỗ, biểu cảm trên mặt không hề có chút chán ghét, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn như một con cún con
Bán Bạch đột nhiên nói: “Bên kia có người đi qua.” Một người chạy bộ buổi sáng đang từ chỗ cách đó không xa chạy về phía khu rừng, Tang Cung nhìn không nhìn thấy rõ bóng dáng người đó nên cũng có chút kiêng dè
Hắn đứng dậy, vác Lam Anh lên bước thật nhanh về phía chiếc xe đang đồ trong rừng
Lam Anh không hề phản kháng, cô dựa vào vai hắn ngẩng đầu lên, nhìn sang Bán Bạch đang đi theo phía sau
Ánh mắt của Ban Bạch lướt qua người cô, cô ta nói: “Cô muốn trách thì cứ trách Phó Thanh Ly, đừng trách chúng tôi
Chúng tôi chỉ là vật phụ thuộc của huấn luyện viên
Lời của huấn luyện viên, tôi và Tử Sa không thể không nghe.”
Nói xong, cô ta đi thật nhanh về phía trước
Lam Anh cúi đầu, tầm mắt đảo ngược nhìn thấy trong túi ở tay áo của Tang có cài một chiếc bút bi
Cô biết mỗi huấn luyện viên đều mang theo bút bên mình để ghi chép lại ưu khuyết điểm và tình hình huấn luyện của học viên
Nhìn sang hai bên, thấy Bán Bạch đã đi đến trước mặt, theo tốc độ bước đi lắc lư của Tang Cung, có thuận thể tựa vào tay hắn, sau đó lại thả tay xuống
Cô chụp lấy cây bút, tháo nắp ra rồi nhét cây bút vào trong túi
Đi vào khu rừng, Bán Bạch kéo hết lớp đồ che phủ trên xe xuống, mở cửa xe ra: “Chúng ta mau rời khỏi nơi đây.” Tang Cung đang vác Lam Anh, bước đến trước một bước, ném Lam Anh ra ghế sau của xe như ném một bao cát.
Lam Anh nhanh chóng liếc mắt quan sát xung quanh
Cô chậm rãi bò dậy, tháo lớp quần áo bông dày đang quân trên người ra.
Bán Bạch mở cửa ngồi lên vị trí cạnh tài xế, cô ta liếc nhìn Lam Anh qua gương chiếu hậu, sau đó nhìn về phía trước
Tang Cung ngồi vào vị trí tài xế
Hắn vừa thắt dây an toàn vừa nói với Bán Bạch: “Ra phía sau ngồi, để tránh việc cô ta giở trò.”
“Vâng, huấn luyện viên.”
Chính vào lúc này, trong khoảng thời gian ngắn khi Tang Cung thắt dây an toàn, còn Bán Bạch thì bước xuống xe, Lam Anh đột nhiên cử động, sức lực mà cô tích tụ cả buổi toàn bộ đều dùng cho giây phút này, cây bút giấu trong túi trở thành vũ khí sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào bến cổ Tang Cung
Tang Cung gào thét mắng chửi một câu, định mở cửa xuống xe, nhưng trên người đã thắt dây an toàn nên hắn không thể xuống xe được ngay.
Lam Anh chớp thời cơ, lăn từ trên xe xuống
Cô nhanh chóng bò dậy, khi Tang Cung mở cửa xe ra, cô lập tức bỏ chạy
Lam Anh không có mục tiêu cũng chẳng có phương hướng, cô chỉ biết phải chạy hết sức đến một nơi thật xa, không thể để bị bắt lại được.
Tang Cung rút cây bút cắm trên cổ ra, chao đảo ôm lấy miệng vết thương, máu tươi cứ tuôn ra liên tục.
Bán Bạch cũng đã chạy qua: “Huấn luyện viên!”
“Bắt cô ta trở lại cho tôi!”
Bán Bạch vội vàng đuổi theo Lam Anh Lam Anh đã uống thuốc, quần áo mặc trên người cũng không thích hợp để vận động, thường ngày chạy có nhanh thì cũng không có tác dụng gì lúc này
Tang Cung bịt kín miệng vết thương, ngồi vào xe bằng kín cổ lại
Xong xuôi, hắn cũng bắt đầu đuổi theo: “Tôi không tin là không bắt được cô!”.
Đối với bọn họ mà nói, Lam Anh lúc này giống như một con cừu non đang đợi để bị hiển tế.
Lam Anh ra sức chạy về phía trước
Cô quan sát nền đất dầy tuyết, xem xem có dấu chân của ai đi qua hay không, tìm cách để xóa di dấu chân của mình.
Cơn buồn ngủ cứ kéo đến lũ lượt, cô chụp lấy tuyết dưới đất nhét vào trong áo
Cảm giác lạnh buốt khiến cô tỉnh táo, miễn cưỡng lấy lại một một chút tinh thần.
Cuối cổ cùng cũng nhìn thấy dấu chân của người ta để lại khi tham gia huấn luyện thường ngày, đủ các dấu chân trộn lẫn, bị giẫm đến mức không còn nhìn thấy rõ dấu chân.
Cô chạy về phía đó, trong chớp mắt đã giấu đi được dấu chân của mình, sau đó chạy về phía chỗ ẩn náu
Cô cũng không biết mình đã chạy đi đâu
Cô thậm chí không biết chỗ nào mới là chỗ an toàn
Huấn luyện viên của cô và huấn luyện viên của người khác thông đồng với nhau, cô không tìm được người thứ hai có thể bảo vệ mình
Cô chỉ biết ra sức chạy, phía sau lưng có tiếng bước chân đuổi tới, trong lòng cô dấy lên cảm giác tuyệt vọng
Có phải cô đã được định sẵn là sẽ bị cưỡng bức ở chỗ này không? Có phải trời đã định sẵn là cô muốn dựa vào sức lực của mình để ra ngoài, cơ bản là chuyện không thể nào?
Càng chạy, cô càng cảm thấy tuyệt vọng
Có phải sự kiên trì trong suốt một khoảng thời gian dài như vậy đều là trò cười trong mắt những người ở đây hay không? Bước chân vừa nặng nề vừa chậm chạp, cơ thể và tinh thần của cô đã đến mức giới hạn, cô đã không còn chút sức lực nào để tiếp tục chạy nữa
Cô có thể chạy đi đâu? Dù cô có thể chạy xa đến đâu cũng không bằng một câu nói của bọn họ, cô đã không còn đường lui rồi sao? Cánh tay đột nhiên bị người ta kéo lại, một giọng nói vang lên bên tai cô: “Đi theo tôi!”