Công Tước

Chương 1379: Cô giống chị gái tôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi nỗ lực của cô không phải là vì hôm nay, mà là vì tương lai.

Nhưng những kẻ như Tang Cung và Phó Thanh Ly lại phá 3tan hết mọi hoang tưởng của cô, bọn họ khiến cô biết muốn dựa vào sức lực của bản thân để đi khỏi nơi đây là chuyện hoàn toàn không2 thể

Cô nhìn thẳng về phía trước, dùng hết tất cả sức lực chạy vòng qua tuyến đường thông thường, chạy lên trên núi.

Cô phải trèo qua ngọn núi này, phải vượt qua ngọn núi này, phải tự mình đi ra thế giới bên ngoài.

Ngước mắt nhìn đỉnh núi4 bé xíu, đến khi cô trèo lên đến nơi mới biết được có bao nhiêu khó khăn

Cô ngẩng đầu, đường lên núi ngày càng khó khăn

Đi trên tuyết dày đặc, Lam Anh liên tục giẫm trùng những vật sắc nhọn

Cô thở dốc từng đợt, tay nắm một cành cây khổ bị tuyết lấp kín một nửa, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ cần vượt qua được ngọn núi này, chỉ cần vượt qua được ngọn núi này, cô sẽ có tương lai...

Cô không biết giờ giấc, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết có phải tiến về phía trước, cô không thể dừng lại.

Bước chân càng ngày càng chậm, vào một giây phút nào đó, trong lòng cô bỗng xuất hiện một sự tuyệt vọng.

Sau khi giây phút ngắn ngủi đó qua đi, cô lại tràn đầy hi vọng

Vậy thì đã làm sao? Vẫn tốt hơn là bị thứ súc sinh kia hủy hoại, ít nhất, dù cô có chết ở trên ngọn núi này cũng là chết vì mục tiêu của mình.

Lam Anh cầm một cành cây khô, dùng hết sức lực sau cùng, cuối cùng cũng trèo lên được một gò cao

Cô ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng lại không dám quá buông lỏng cơ thể

Tuyết trên núi càng lúc càng dày, cao đến tận đầu 0gối của cô

Chạy không ngừng nghỉ trên nền tuyết khiến chân cô đã mất đi cảm giác, dù có vận động cũng không thể khiến bản thân ấm lại.

Không khí trên núi càng lúc càng lạnh

Lam Anh bước từng bước khó khăn đi về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đi lên núi

Đường núi gập ghềnh, cây cối khô héo, tiêu điều xơ xác

Sau khi giây phút ngắn ngủi đó qua đi, cô lại tràn đầy hi vọng

Vậy thì đã làm sao? Vẫn tốt hơn là bị thứ súc sinh kia hủy hoại, ít nhất, dù cô có chết ở trên ngọn núi này cũng là chết vì mục tiêu của mình.

Lam Anh cầm một cành cây khô, dùng hết sức lực sau cùng, cuối cùng cũng trèo lên được một gò cao

Cô ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng lại không dám quá buông lỏng cơ thể

Đi thôi, bây giờ phải nhanh chóng đi thôi, khi người của tổ chức còn chưa phát hiện ra cô, cô vẫn còn hi vọng, nếu bọn họ phát hiện ra, nhất định cô sẽ bị bắt trở về

Cô không muốn kết quả nỗ lực trong mười năm của mình lại bị hủy trong tay của bọn đàn ông, cô không muốn! Nghĩ đến người trẻ tuổi kia, cô hi vọng bản thân không liên lụy đến cậu ta, hi vọng cậu ta không vì cô mà chịu bất kỳ hình phạt nào, cô thậm chí không biết tên cậu ta là gì

Lam Anh lấy thức ăn trong túi áo ra, cắn hai miếng, lại cẩn thận để trở vào, không thể ăn hết trong một lần, ăn hết rồi, cô sẽ thật sự chết trên núi

Trên núi không có đường, rõ ràng là chưa có người đi đến đây, dù có thì bây giờ đường cũng đã bị tuyết lấp kín, hoàn toàn không nhìn thấy, cô chỉ có thể tự mở đường đi cho mình.

Sau khi cắn hai miếng thức ăn, cô dường như đã có lại chút sức lực, tiếp tục đi về phía trước

Lam Anh dùng thời gian gần ba tiếng ăn năm miếng thức ăn, dùng hết sức lực sau cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy đỉnh núi

Cô chụp lấy cành cây khô gần nhất, tay đưa vào trong tuyết, chụp lấy một vị trí bên vách đỉnh núi, sau đó, cuối cùng cô cũng trèo lên được

Cô ngã xuống nền đất tuyết, cơ thể mệt mỏi run cầm cập, nhưng cuối cùng cũng gượng dậy

Cô dùng tay đỡ thấy cơ thể, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Thanh Ly đang đứng phía trước

Tim Lam Anh lập tức rơi từ trên đỉnh núi cao xuống vực sâu không đáy

Cô há nửa miệng, hơi thở tỏa ra gặp phải không khí lạnh lập tức ngưng kết thành sương mù rồi nhanh chóng tan biến

Ngón tay đang hơi run rẩy, đôi chân lạnh cóng dường như không chống đỡ được cho cơ thể, cô đứng bên cạnh vách núi, lung lay sắp ngã

Phó Thanh Ly chỉ để lộ ra đôi mắt, đôi mắt ẩn dưới vành mũ thấp và khẩu trang che đi hết toàn bộ ngũ quan của hắn

Hắn nhìn Lam Anh, nói: “Số 7, trở về vị trí”

Cơ thể lắc lư của Lam Anh bỗng đứng thẳng người theo bản năng, Phó Thanh Ly bước vài bước đi qua, ôm cô vào lòng.

Hắn nói: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch

Ngọn núi này tôi đã đi qua ba lần, chẳng lần nào thành công cả..

Phía còn lại của ngọn núi không phải là đường xuống núi, mà là đường chết, trừ phi em không cần mạng sống mà đứng trên vách núi nhảy xuống

Em không trốn được đâu

Em phí sức, chịu mọi gian khổ trèo lên đấy, nhưng tổ chức lại không tốn chút công sức nào mà đã tìm thấy em...”

Lam Anh vẫn đứng thẳng người

Có nghe thấy được âm thanh hơi thở của mình, cũng nghe thấy được tiếng hít thở của Phó Thanh Ly dang vang lên bên tai.

cả người cô cứng đờ, tay chân tê cóng, hoàn toàn không thể cử động.

Có một suy nghĩ đang xoay vòng trong đầu Lam Anh, lần này cô xong rồi

Cảnh tay Phó Thanh Ly đang ôm lấy cô ngày càng siết chặt, giọng nói của hắn vang lên bên tai cô: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch...” Cơ thể Lam Anh lung lay sắp ngã, cảm giác tuyệt vọng này đến từ tận đáy lòng, giống như tất cả hi vọng và tương lai của cô đều bị vùi dập như mây khói trong giây phút nhìn thấy Phó Thanh Ly

“Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không có lần sau, tôi bảo đảm..

sẽ không có lần sau...” Đôi môi Lam Anh run run, mắt nhìn chằm chằm về phía chân trời ở đằng xa, trong đầu cô là một mảng trống rỗng.

Hắn chậm rãi buông lỏng cánh tay đang ôm lấy cổ ra, nâng quai hàm cô lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mối cô, nói: “Chúng ta trở về

Nếu người trong tổ chức có hỏi đến, em nói là tôi sắp xếp cho em một cuộc huấn luyện đặc biệt, còn lại em không cần nói gì, hiểu không?”

Mắt Lam Anh vẫn nhìn về phương xa, trong mắt dường như có một tia sáng đang dần dần tắt lụi

Cánh tay đang đeo bao tay của Phó Thanh Ly sờ lên cổ cô: “Nghe lời nào, bây giờ chúng ta trở về..” Hắn cởi áo khoác bông trên người ra mặc lên người Lam Anh rồi cẩn thận kéo dây kéo lại, ôm cô quay xuống núi

Lúc Phó Thanh Ly ngước mắt lên thì thấy người trẻ tuổi vừa gặp lúc nãy đang cầm một cây gậy, mím môi trừng mắt nhìn chằm chằm hắn

Cậu ta xông về phía hắn hét to một tiếng: “Thả cô ấy ra!” Phó Thanh Ly: “Cút!”

Người trẻ tuổi lùi về sau một bước, bàn tay đang cầm cây gây khẽ cử động

Cậu ta lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lộ ra một tia sáng hung dữ: “Anh mau thả cô ấy ra! Cô ấy không hề muốn quay về cùng anh!”

Cơ thể Lam Anh vẫn cứng đờ như một khúc gỗ, cô thậm chí không có dũng khí để mở miệng

Cô nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia, trong đầu gào thét: Mau rời khỏi đây! Mau rời khỏi đây! Tôi đã bảo cậu đừng can thiệp vào, nhưng cậu vẫn cứng đầu cứng cổ xông ra, đứa trẻ này thật là ngốc

Ánh mắt của người trẻ tuổi chỉ nhìn lên người Phó Thanh Ly, cậu ta cản đường hắn không cho đưa Lam Anh xuống núi, hét to: “Anh không được động vào cô ấy! Anh mau thả cô ấy ra! Tôi sẽ không để anh đưa cô ấy đi!” Phó Thanh Ly đặt Lam Anh trên tay xuống, sau đó đi từng bước về phía người trẻ tuổi: “Cậu muốn cản tôi thế nào? Đồ không biết tự lượng sức!” Ánh mắt của người trẻ tuổi lướt qua người Lam Anh, từ biểu cảm của cô có thể nhìn ra cô đã hoàn toàn chìm trong nỗi sợ hãi đối với Phó Thanh Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.