Lam Anh đi học như bình thường, tận dụng hết từng giây3 từng phút.
Mỗi lần trường học tổ chức thi th2ử, Lam Anh đều đứng thứ nhất. Đương nhiên, tin tức về5 Yển Đại Bảo cũng không ngừng được cập nhật, thành tí4ch mỗi lần thi và tình hình mới nhất của cô đều được 0thông báo ngay lập tức cho Lam Anh. Cùng lứa với Lam Anh còn có ba người nữa, thành tích của ba người cũng đều được duy trì rất tốt, còn đến lúc đó ai có thể may mắn tiếp cận Yến Đại Bảo thì tạm thời vẫn còn chưa rõ.
Tiếng Anh đã trở thành môn học Lam Anh coi trọng nhất, bởi vì chuyên ngành sau này của cô sẽ là khoa tiếng Anh. Cô học tiếng Anh cực kỳ chăm chỉ, đặc biệt chú trọng kỹ năng nghe và nói. Thời gian cứ thế trôi đi, con số đếm ngược đến thời gian thi đại học trên tấm bảng đen trong lớp đã từ ba chữ số biến thành một chữ số. Những đồ tẩm bổ và các loại thuốc viên Sài Tranh Vanh đưa Lam Anh đều chăm chỉ uống hàng ngày. Không biết là do việc học hành quả thực rất thoải mái hay vì chỗ đó thực sự có tác dụng, mà cô không hề bị đau đầu hay stress như các bạn cùng lớp. Buổi tối về chỗ ở, nếu học hành mệt mỏi, Lam Anh sẽ lấy mấy tờ giấy Sài Tranh Vanh viết cho cô ra đọc. Cô cũng không biết tại sao nhưng lần nào đọc xong cô cũng thấy có vài phần an ủi từ tận đáy lòng, giống như cô lại có thêm động lực nữa vậy.
Vào ngày thi đại học, Lam Anh dậy sớm, chạy đến cổng trường thi từ rất sớm, sau đó đi theo dòng người vào trong.
Nhìn các vị phụ huynh đưa con đi thi vừa thắp hương vừa khấn vái, Lam Anh thấy rất kỳ lạ, nhưng cô gạt sang một bên, chỉ lo làm tốt việc của mình. Hai ngày thi đại học cô đều chỉ có một mình, ra vào địa điểm thi cũng không có mong chờ gì, điều mong chờ duy nhất là giây phút cô nhận được thông báo sau khi thi xong. Đối với Lam Anh, đề thi cũng có mức độ dễ khó, thời gian cũng không đến mức không đủ, làm xong cô còn kiểm tra lại một lượt rồi chờ hết giờ nộp bài thi, hoàn thành kỳ thi đại học của mình một cách quy củ trật tự. Lam Anh không phải là người đầu tiên nộp bài ra ngoài phòng thi, nhưng khi cô ra ngoài số người cũng không quá nhiều. Sau khi các thí sinh khác ra ngoài, phụ huynh vây quanh hỏi han, chỉ có mình có một mình chen ra khỏi đám đồng, một mình đi về. Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, cô đi tìm bác sĩ tâm lý nhưng ông không có ở đó. “Hôm nay con gái ông ấy thi đại học môn cuối cùng, cho nên ông ấy đưa con đi thi rồi.”
Người phụ nữ nói với Lam Anh, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô liền nói: “Nếu không hay là cô gọi điện thoại đi, có khi ông ấy sẽ đến đấy.” Lam Anh lắc đầu rồi nói: “Không cần đâu, cảm ơn cô. Tôi để lại mẩu giấy cho ông ấy, còn nữa, cuốn sách này nhờ cô đặt lên bàn ông ấy giúp tôi.” Lam Anh để lại mảnh giấy cho bác sĩ tâm lý, nói với ông ấy mình đã thi đại học xong, cô thấy mình thi cũng tạm được, nhân tiện trả lại sách cho ông ấy. Để lại mảnh giấy xong, Lam Anh liền quay người rời đi.
Khoảng thời gian chờ đợi sau đó thực sự khiến người ta thấy nóng ruột, dù là người bình tĩnh như Lam Anh thỉnh thoảng cũng sẽ thấy nôn nóng. Kỳ thi đại học trôi qua, Lam Anh có nhiều thời gian hơn để huấn luyện, thậm chí còn dần khôi phục lại huấn luyện với cường độ cao. Khi Lam Anh kiên trì đến ngày thứ mười, cuối cùng Phó Thanh Ly cũng đến, kéo cô lại: “Hôm nay đến đây thôi.” Cơ bắp đang căng cứng của Lam Anh dần cứng đờ vì động tác kéo của hắn, cô mím môi, sau đó trả lời: “Vâng thưa huấn luyện viên.” “Tôi không hề có ý muốn quấy rối em.” Phó Thanh Ly nói: “Em không cần phải liều mạng như vậy, em đã hoàn thành rồi, em tự do rồi, em...” Lam Anh vẫn chỉ đáp: “Vâng thưa huấn luyện viên.” Hẳn buông tay ra, Lam Anh cất bước đi lên xe, bắt đầu nghe tiếng Anh. Ngày thứ hai mươi sau khi thi đại học, Lam Anh nhận được điện thoại chủ nhiệm lớp gọi đến nơi ở, giọng nói vui vẻ của thầy Lý như muốn đâm thủng màng nhĩ cô gái nhỏ cùng nhà: “Chào cố, tôi tìm Lam Anh... Điểm cao! Điểm cao, chắc chắn sẽ là top mười toàn Thanh Thành, còn chưa có xếp hạng, nhưng chắc chắn đủ điểm vào được đại học Thanh Thành...” Cô gái nhỏ quay đầu sang nhìn Lam Anh đang bước ra từ phòng ngủ, nói: “Tìm Lam Anh.”
Lam Anh đi đến nghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì, giọng nói vui vẻ của thầy Lý đã vang lên: “... Tính đến thời điểm hiện tại điểm của em là điểm cao nhất... có lẽ là cao nhất cả nước...” Lam Anh: “Em biết rồi, em cảm ơn thầy.”
Khi chưa biết kết quả Lam Anh thấy bất an, đến khi biết kết quả rồi, Lam Anh cũng bình tĩnh lại, càng vượt xa điểm sàn của trường thì hy vọng được nhận càng lớn, nếu thầy giáo đã nói cô đạt điểm cao thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi.
Lam Anh tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Phi Hồng, “Huấn luyện viên, em thi đỗ rồi.”
Phi Hồng gật đầu cười nói: “Đó chẳng phải là kết quả đã được dự báo từ trước rồi sao?”
Người thực sự lo lắng chỉ có Lam Anh, những người khác đều cho rằng đó là chuyện không có gì phải nghi ngờ cả.
Phi Hồng nói: “Em nói một tiếng với Phó Thanh Ly, chắc hẳn anh ta cũng đang đợi tin tức đó.” Lam Anh rũ mắt xuống không nói gì, Phi Hồng cười: “Đó là huấn luyện viên chính của em, em còn không muốn nói hay sao?” Lam Anh vẫn không trả lời, Phi Hồng cười nói: “Thôi bỏ đi, không làm khó em nữa. Tôi nói với anh ta.” “Vâng thưa huấn luyện viên.” Lam Anh lùi lại một bước, rời khỏi vị trí điện thoại. Phi Hồng cầm điện thoại, gọi đến một số, cô ta liếc nhìn Lam Anh, nhẹ bẫng nói một câu: “Có thành tích của số 7 rồi, không vấn đề gì. Cô bé có thể dọn ra ngoài được rồi.” Phó Thanh Ly nói trong điện thoại: “Bảo cô ấy nghe điện thoại.” Phi Hồng ngước mắt nhìn Lam Anh: “Anh ta bảo em nghe điện thoại.” Lam Anh đứng yên bất động.
“Không nghe à?”
Lam Anh vẫn không nhúc nhích, Phi Hồng cười, nói vào trong điện thoại: “Em ấy không nghe.”