Phó Thanh Ly: “Nói với cô ấy, nếu bây giờ không nghe má3y thì lát nữa tôi sẽ đích thân đi tìm cô ấy.”
2Phi Hồng nhướng mày, nhìn Lam Anh, nói: “Anh ta nói nế5u bây giờ em không nghe máy thì lát nữa anh ta sẽ đích4 thân đến tìm em.” Lam Anh mím môi, nhận lấy điện thoạ0i, thầm thở dài một cái rồi mới đặt lên tai, im lặng nghe máy. “Buổi tối thu dọn hành lý, tôi đưa em ra ngoài.” “Vâng thưa huấn luyện viên.” Phó Thanh Ly ở đầu dây bên kia hơi ngưng lại giây lát, sau đó hắn lại nói: “Chúc mừng em.” “Vâng thưa huấn luyện viên.” Bàn tay cầm điện thoại của Phó Thanh Ly càng siết chặt hơn, sau đó hắn nói: “Tắt máy đi.”
Lam Anh tắt điện thoại xong, đi về phía phòng khách. Một cô gái trong đó đang làm bài tập, thấy Lam Anh đi tới liền đẩy bài tập ở bên kia đến trước mặt Lam Anh. Lam Anh cầm lấy, sau đó viết các bước giải chi tiết lên tờ giấy nháp rồi lại đặt về vị trí cũ.
Cô bé gái nghiêm túc xem, sau đó hỏi Lam Anh chỗ không hiểu. Đây là một chuyện thường ngày, đương nhiên không phải ai cũng chịu dạy các cô bé gái làm bài tập như Lam Anh.
Lam Anh thực sự là một ngoại lệ trong tất cả mọi người.
Đây là một nơi không có quá nhiều tình cảm, ai nấy đều vừa ích kỷ lại lạnh lùng, nhưng lại quý mến, giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người đều biết họ sống không dễ dàng gì, họ không có trái tim độc ác, nhưng không ai dạy họ thế nào là giúp đỡ, cho nên mỗi người ở đây đều không cảm thấy giữa họ có gì khác nhau. Dù có đi ra ngoài, bắt đầu đi học, họ cũng hoàn toàn không hòa nhập với những đứa trẻ bên ngoài. Đương nhiên, không có gì phải nghi ngờ, mỗi đứa trẻ ở đây ra ngoài đều xuất sắc vô cùng, cho dù có chút ích kỉ, nhưng vẫn được giáo viên coi trọng. Trong quá trình trưởng thành không có người hướng dẫn, mỗi người đều vượt qua con đường gập ghềnh trắc trở để tiến về phía trước, Lam Anh cũng không phải là ngoại lệ. Nếu nói Lam Anh có gì khác biệt với những người khác thì có lẽ là vì Lam Anh đã gặp được một người bác sĩ bằng lòng giúp đỡ cô không yêu cầu được đáp lại, khiến cho cô hiểu rằng thì ra giữa người với người không hề bạc bẽo đến thể, giúp Lam Anh hiểu ra sự khác biệt đâu đâu cũng có người tốt và người xấu.
Trong phòng của bé gái kia có bàn học riêng, nhưng lần nào cô bé cũng làm bài tập ở bên ngoài. Bởi vì trước đây vô tình trong một lần làm bài tập ở bên ngoài, cô bé gặp phải bài khó, định để sang một bên tạm thời trước, đúng lúc Lam Anh nhìn thấy, Lam Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng viết bước giải lên giấy nháp, rồi đặt bên cạnh, sau đó đi mất.
Sau này cô bé gái nọ cứ ở bên ngoài làm bài tập, gặp phải bài khó đều đặt sang một bên, chỉ cần Lam Anh nhìn thấy, cô sẽ viết lại các bước giải chi tiết. Hai người chưa từng trao đổi với nhau, sau đó bé gái không hiểu, cô bé thử hỏi thăm dò một câu, Lam Anh liền nói cho cô bé biết.
Hệ quả trực tiếp nhất của việc này đó là khi một cô bé khác học dưới cô bé kia một lớp gặp phải bài khó, cô bé kia cũng sẽ làm y hệt Lam Anh, chỉ lặng lẽ viết các bước giải chi tiết cho bé gái ít tuổi hơn. “Số 7, chị sắp phải rời khỏi đây rồi à?” Bé gái hỏi.
Lam Anh đặt bút xuống, trả lời: “Đúng vậy. Cho nên các em phải cố lên, cố gắng sớm rời khỏi đây.” Bé gái gật đầu, đáp: “Vâng!”
Bởi vì ngày mai phải dọn khỏi đây nên Lam Anh về phòng thu dọn đồ đạc trước. Bây giờ nhìn lại hình như cô cũng chẳng có mấy đồ đạc, hai bộ đồ huấn luyện bốn mùa, một bộ đồng phục học sinh, một bộ quần áo thường ngày thỉnh thoảng có mặc khi đi ra ngoài, giày cũng chủ yếu là giày huấn luyện, chăn đệm đồ dùng vệ sinh cá nhân, ngoài những thứ này ra đều là sách Lam Anh tích lũy trong suốt thời gian qua.
Lam Anh nhìn chỗ sách đó, cảm thấy không có tác dụng gì, chỗ sách đó có thể bán đi đổi lấy tiền, tuy không nhiều nhưng cũng tốt hơn không có. Học phí và tiến sinh hoạt hàng ngày Lam Anh không cần phải lo lắng, tổ chức phụ trách toàn bộ, bây giờ chủ yếu là tiền tiêu vặt, cô không thể không có một đồng tiền nào trên người được, đến lúc đó sẽ rất phiền phức. Cô phân loại đồ đạc đựng trong chiếc túi nhỏ, sau đó lại nhét hết vào một chiếc túi lớn. Lam Anh hoàn toàn không phải lo lắng gì khi thu dọn những đồ đạc này, dù sao lúc mới đến cô cũng phải làm những việc này liên tục, mục đính chính là bồi dưỡng năng lực cuộc sống thường ngày của các cô. Khi Lam Anh thu dọn đồ, Phi Hồng bưng một tách cà phê đến, đứng dựa vào cửa nói: “Chúc mừng em nhé, được như ước nguyện rồi.” Cô ta mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, không hề nhìn ra được bất cứ cảm xúc gì từ trong mắt cô ta. Lam Anh ngồi xổm dưới đất, quay đầu sang nhìn cô ta: “Vâng thưa huấn luyện viên” Phi Hồng cười, “Đừng căng thẳng, tôi không phải là Tử Sa, cũng không phải là Bán Bạch. Tôi đã nói từ trước rồi, em là học viên của tôi, tôi không ngăn cản được Tang Cung, nhưng chắc chắn tôi sẽ không tham dự vào trong đó.” Cô ta nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Làm thế nào em thoát được khỏi tay Tang Cung thế?”
Lam Anh không trả lời. Phi Hồng cười thành tiếng: “Haizz, sao không ai nói thế này? Tôi đã hỏi Tang Cung, anh ta cũng không nói, nhắc đến chuyện đó còn vô cùng tức giận, cho nên tôi nhất thời tò mò thôi.” Lam Anh vẫn mím môi không trả lời, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Đồ đạc của Lam Anh thực sự ít đến đáng thương, dựng chung lại cũng chỉ một túi to, Lam Anh xách túi đặt bên cạnh tường, thở phào một cái. Phi Hồng: “Tôi cũng đến lúc được thả ra rồi, nhờ có em nên được thêm một khoản tiền thưởng và một căn chung cư. Như vậy, tôi ra bên ngoài, cho dù có không làm gì cũng đủ nuôi sống bản thân.” Người thuận lợi vượt qua đợt thử thách cuối cùng thực sự không được nhiều đến thể, đặc biệt là các cô gái. Rất nhiều cô gái vừa thành niên, chỉ cần bị một huấn luyện viên nào đó ngắm trúng thì rất ít khả năng có thể trốn được. Cho nên ngày càng có ít cô gái vượt qua được đợt kiểm tra, để khích lệ cũng là để bảo vệ, tiền thưởng là một trong những biện pháp không thể thiếu được.
Ví dụ như Phi Hồng, cô ta không muốn làm trái mệnh lệnh của Tang Cung, nhưng cô ta cũng sẽ không làm khó bản thân mình, cho nên điều duy nhất cô ta có thể làm đó là duy trì trạng thái trung lập, hơn nữa còn thường xuyên nhắc nhở Lam Anh, bảo cô ta cùng làm với Tang Cung thì chắc chắn là cô ta không chịu rồi.
Phi Hồng nhấp một ngụm cà phê, nói: “Nhờ phúc của em, cuộc sống của tôi thực sự thoải mái hơn rồi. Đương nhiên, Phó Thanh Ly sẽ có được nhiều hơn nữa, cả đời này anh ta không phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc rồi. Huấn luyện viên thể lực cống hiến nhiều hơn cho nên cũng có được nhiều hơn. Anh ta giữ đúng báu vật rồi.”
“Tử Sa ngốc nghếch. Đáng lẽ ra Phó Thanh Ly đã đồng ý đưa cô ta rời khỏi đây, cô ta có thể không phải nghe lời Tang Cung, nhưng kết quả cô ta không qua nổi sự dỗ dành lừa gạt của Bán Bạch nên đã gật đầu đồng ý. Cô ta không còn được sống thoải mái hơn nữa rồi...”
Phi Hồng giống như đang đến truyền đạt một số tin tức rồi lại thêm chút hóng chuyện, hỏi: “Bây giờ Tang Cung còn đến tìm em nữa không?”.
Lam Anh lắc đầu: “Không.”
Phi Hồng gật đầu: “Xem ra là anh ta cũng sợ rồi, dù sao cũng đã đến lúc em buộc phải được thả ra ngoài, anh ta không thể nào làm lại trò đó được. Phó Thanh Ly cũng coi như là đã nắm được điểm yếu của anh ta.” Cô ta cười với Lam Anh, nói: “Em tốt số thật đấy.”
Lam Anh vừa bằng tuổi cô công chúa Yến Đại Bảo, lại là nữ học viên xuất sắc nhất trong khóa. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lam Anh chắc chắn sẽ được ở cạnh cô công chúa nhỏ kia.
Nghe nói, khi các hạng mục thành tích của Lam Anh được nộp lên trên, cô đã được chỉ định là người được chọn.
Điều đó có nghĩa là cô và những người làm huấn luyện viên ở đây không giống nhau. Sau này cô sẽ được sống trong xã hội giống như một sinh viên đại học bình thường, được học tập, sinh sống, chứ không giống như họ, mười năm sống trong tổ chức. Họ đều biết rằng đó không phải là một cuộc đời hoàn chỉnh. Thói quen đã hơn mười năm khiến họ không thể thích ứng được với xã hội bên ngoài, không thể thay đổi được phương thức sinh hoạt. Phi Hồng không biết sau khi cô ta được ra ngoài rồi sẽ có thể làm gì, cũng không biết đi đâu tìm một công việc một ngày có thể trang điểm đẹp để uống rượu ngon mà chỉ cần giơ tay ra đã có cơm ăn.
Cô ta đã tách rời với thế giới bên ngoài rồi. Giống như bỗng nhiên bảo một người đã làm người nội trợ mười năm trời ra chiến trường giết giặc, cái chết là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa.
Cho nên Phi Hồng ngưỡng mộ Lam Anh, bởi vì sau khi cô rời khỏi đây thì không phải quay về nữa, sau đó cô sẽ dần thích ứng với thế giới bên ngoài.
Danh sách mỗi cô gái vượt qua được đợt kiểm tra cuối cùng đều được đưa thẳng lên chỗ vị đó, không xinh đẹp cũng không được, thể lực không phải là người tốt nhất cũng không được, thành tích không tốt nhất cũng không được, cho nên Lam Anh đáp ứng đủ tất cả.
Ánh mắt Phi Hồng dừng lại trên gương mặt Lam Anh. Khi mới đến đây Lam Anh mới chỉ là cố vịt con xấu xí tám chín tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, ngoài đôi mắt sáng trong đặc biệt thu hút người khác ra thì cô ta không thấy đứa bé này có gì nổi bật cả. Vậy mà cô bé ấy đã từng bước đi đến như ngày hôm nay, khiến cả cô ta và Phó Thanh Ly cũng được hưởng chút thơm lây.
“Số 7” Phi Hồng bỗng hỏi: “Tên em là gì?”
“Em tên là Lam Anh. Lam là màu xanh lam, Anh trong anh lạc.” Phi Hồng bật cười, “Tên hay lắm, tên đặt không sai chút nào.” “Cảm ơn huấn luyện viên.” Mười năm, cô đã dùng mười năm để đi được đến ngày hôm nay. Mười năm dài như vậy, nhưng cũng ngắn đến thế.
Biết bao ngày đêm đánh đấm lăn lộn, biết bao đêm mất ngủ vì vết thương trên người tụ máu đau đớn, bây giờ nhìn lại, dường như tất cả đều chỉ như gió thoảng mây trôi, thì ra sau khi trèo lên được đỉnh núi rồi nhìn lại dưới chân núi, tất cả mọi gian nan đã trải qua đều xứng đáng cả. Phi Hồng lười biếng dựa người vào cửa, nói: “Trân trọng những gì bản thân cố gắng hết sức có được, ở bên ngoài hãy cố gắng học tập và sống cho tốt. Ngày mai tôi không tiễn em nữa, dù sao thì khế ước của tôi là cuối năm, còn phải đợi mấy tháng nữa.”
Lam Anh ngước lên nhìn cô ta chăm chú: “Vâng, cảm ơn huấn luyện viên đã dạy dỗ tôi bao lâu như vậy, tôi sẽ ghi sâu trong lòng.”
Phi Hồng cười: “Thực ra tôi cũng không dạy được gì cả, là các em đủ thông minh để có thể học được những thứ hữu ích thì hành vi ngôn từ của tôi. Còn tôi không phải là một huấn luyện viên đạt chuẩn, chỉ là tôi may mắn, ngẫu nhiên được phân một số 7 thôi.”
Nói xong, cô ta chậm rãi xoay người rời đi.
Lam Anh nhìn theo bóng người ra khỏi cửa, đóng cửa lại rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Tử Sa ư? Lam Anh không nói được thành lời tâm trạng của mình nữa, đã rất lâu cô không gặp Tử Sa rồi.
Lam Anh tự nhận chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì bất kính hay thiếu tôn trọng với Tử Sa cả, cho nên cô không thể nghĩ ra được tại sao Tử Sa lại muốn giúp Tang Cung. Dù sao thì với tính cách như Tử Sa, gặp phải người như Tang Cung sẽ phải thấy sợ hãi mới đúng, nhưng không ngờ họ lại hợp tác với nhau, còn người móc nối hai người họ lại là Bán Bạch. Lam Anh từ từ thu dọn đồ đạc, đến khi cô thu dọn đồ xong cũng đã bắt đầu đến giờ cơm tối. Trên bàn ăn, Phi Hồng nhìn quét qua những người khác, nói: “Sau khi số 7 vượt qua được kỳ kiểm tra cuối cùng, kết quả thi văn hóa cũng đã có thành tích cao, ngày mai em ấy sẽ chuyển khỏi nơi đây. Trong số những người ở đây, em ấy là người đầu tiên được chuyển ra bên ngoài, hi vọng sau này các em cũng sẽ có cơ hội như vậy.” Một cô gái khác ngẩng đầu lên nhìn Lam Anh: “Chúc mừng.” Lam Anh gật đầu: “Cảm ơn, cô cũng cố gắng lên.” Hai cô bé nhỏ tuổi lại nhìn Lam Anh với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Số 7, sau này chị sẽ giống như mọi người ở bên ngoài kia rồi.” Cô bé lớn hơn hỏi: “Chị sẽ có bạn trai chứ?” Cô gái nhỏ hơn che miệng cười trộm, có vẻ xấu hổ và tò mò của bé gái mới lớn: “Chị sẽ sinh em bé chứ?” Ánh mắt Lam Anh nhìn lên người họ, cô đáp: “Khi đi học không được sinh em bé.” “Vậy còn bạn trai thì sao?” Một cô bé khác hỏi. Lam Anh suy nghĩ rồi trả lời: “Có lẽ sẽ có, nhưng không được kết hôn.”
“Tại sao?” Cô bé đó hỏi. Lam Anh: “Bởi vì trong khoảng thời gian đi học, chị còn mang trong mình nhiệm vụ, những người xuất hiện bên cạnh chị bắt buộc phải thông qua kiểm duyệt, nhỡ chẳng may họ lợi dụng chị để làm hại người chị đang bảo vệ thì không hay rồi.” Hai cô bé kia bỗng như bừng tỉnh: “Vậy à! Vậy thì bạn trai sẽ không làm hại à?”
Lam Anh: “Nếu như là bạn trai, chị sẽ không cho anh ta biết được bất cứ chuyện gì của chị. Nếu anh ta biết thì chứng tỏ anh ta không an phận, nếu vậy thì chị có thể trực tiếp quăng người đó sang một bên. Nhưng nếu kết hôn,
muốn rời xa một người sẽ tốn nhiều tâm sức hơn, cho nên không được kết hôn.” “Sau này bọn em cũng như vậy sao?” Cô gái nhỏ hỏi.
Lam Anh: “Sau này các em ra sao thì chị không biết, bởi vì trên đời này không có thứ gì vĩnh viễn không thay đổi cả, hoặc có lẽ là đến thời của các em đã không còn những quy định này nữa rồi.” Hai cô gái nhỏ còn chưa hiểu hết được lời Lam Anh nói, chỉ đành gật đầu: “Em cũng hi vọng không có nhiều quy định như vậy.” Phi Hồng ngước lên nhìn cô, trên môi còn đượm nụ cười. Cô ta chống cằm, nói: “Tôi chờ đợi ngày tổ chức này không còn tồn tại nữa.” Ba người còn lại đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn Phi Hồng, Lam Anh rũ mắt xuống, chậm rãi ăn. Ngày nó không còn tồn tại nữa ư? Thực ra, có thực sự không dám chắc sự tồn tại như vậy rốt cuộc là sự may mắn hay bất hạnh cho những đứa trẻ bị người khác quên lãng ở một xó xỉnh như họ, cho nên cô cũng không biết nếu thực sự có ngày nơi này bị hủy di, thì rốt cuộc là tốt hay xấu?