Lam Anh gật đầu: “Đúng vậy.” “Có người tìm cô3. Đang ở bên ngoài.” Đầu kỳ mới khai giảng, có rất nhiều các học trường nhận đàn2 em cùng quê xuất hiện cho nên những người khác trong ký túc xá đều cho là rất b5ình thường. Trong khi Yến Đại Bảo và Cung Ngũ còn đang ríu rít trò chuyện, Lam A4nh đi ra ngoài.
Cô đi ra tận ngoài cửa ký túc xa mới thấy có một người đ0àn ông đang cúi đầu lấy chân đạp đạp xuống đất đứng cách đó không xa. Đồng tử cô co rụt lại, hít thở dường như cũng trở nên gấp gáp hơn kể từ giây phút đó. Sài Tranh Vanh!
Dường như anh ta có chút bất an, cho nên khi đứng cứ liên tục dùng mũi chân xoay vòng vòng xung quanh. Lam Anh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào anh ta, không tiến về phía trước.
Sài Tranh Vanh liếc thấy bóng người đứng cách đó không xa, động tác anh ta hơi ngang lại. Vừa thấy Lam Anh đúng cách mình không xa lắm, anh ta xông về phía cô, ôm cô vào lòng. Bàn tay đang đặt dọc thân người của Lam Anh sau phút do dự ngắn ngủi giơ lên đặt lên eo anh ta. Sài Tranh Vanh ôm chặt lấy cô, sau đó nói: “Anh biết ngay... chắc chắn em sẽ không thất hứa...”
Lam Anh cảm thấy sống mũi cay cay, dần dán mặt lên vai anh ta, đáp lại một tiếng, “Vâng.”
Sài Tranh Vanh ôm cô không chịu buông tay, luôn miệng gọi tên cô: “Lam Anh! Lam Anh!...”
Lam Anh không hề thấy phiền đáp lại: “Vâng.”. Bóng hai người ôm nhau đã thu hút đám sinh viên đi qua lại quanh đây, Lam Anh có chút xấu hổ, cô vội vàng buông tay đẩy anh ta ra: “Có nhiều người đang nhìn kìa.” “cứ để họ nhìn.” Sài Tranh Vanh nói: “Anh không để ý...” Lam Anh mím môi, ngước lên nhìn anh ta, “Để bạn học nhìn thấy không hay đâu.”
Anh ta chậm rãi buông cánh tay cô ra, nhìn vào ánh mắt cô, anh ta không khỏi bật cười, “Lam Anh của anh!” Lam Anh tò mò hỏi: “Đây là ký túc xá, sao anh lại tìm được tôi?” “Anh nhớ em nói là khoa Ngoại ngữ. Ngày đầu tiên nhập học, anh đã hỏi rất nhiều người, họ đã nói cho anh biết tòa nhà ký túc xá của khoa Ngoại ngữ, rồi anh kéo mấy người khác nhau, hỏi một lượt từ tầng một lên đến tầng ba, sau đó thì thấy em xuất hiện trước mặt anh.” Anh ta không nhịn được giơ tay lên định sờ mặt cô, nhìn chằm chằm lặp lại: “Lam Anh của anh...” Lam Anh thấy hơi xấu hổ, “Cái gì mà Lam Anh của anh chứ. Tôi phải đi lên trước đây.”
“Em chính là Lam Anh của anh. Chúng ta đã giao hẹn với nhau rồi, em thi vào đại học, anh sẽ tới tìm em. Bây giờ em là của anh rồi, không được ăn gian đầu biết chưa hả?” Anh ta nắm chặt tay cô không chịu buông ra: “Em cứ thế mà đi lên à? Vậy còn anh thì sao? Khó khăn lắm anh mới tìm được em, đừng có vứt bỏ anh như vậy có được không? Anh đã đợi rất lâu rồi, khó khăn lắm mới tìm được em, em còn định đuổi anh đi à?”.
Giọng điệu đáng thương của anh ta khiến Lam Anh nghe mà không biết nói gì, cô thấy dường như trái tim mình đã mềm đi rồi.
Ánh mắt Lam Anh hoảng loạn, cô không biết nhìn đi đâu, nhịp tim tăng lên từng chút một, rõ ràng đã rất lâu rồi không gặp anh ta, nhưng chỉ gặp lại trong mấy phút ngắn ngủi cũng đủ để khiến cô thấy vừa vui vẻ vừa xấu hổ.
Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc cô vừa nhìn ra đó là anh ta, cô đã gần như muốn bật khóc. Trước khi đến trường Lam Anh đã từng nghĩ qua vô số lần, liệu có khi nào đến khi kết thúc học kỳ rồi mà Sài Tranh Vanh cũng không hề xuất hiện hay không? Dù sao thì đối với anh ta, cô chỉ là một người từng kéo anh một cái, từng giúp đỡ anh ta, chưa thực sự được coi là ân nhân cứu mạng. Món nợ ân tình đó trả hết rồi, anh ta cũng dỗ dành cố gật đầu đồng ý rồi, thời gian trôi qua quên đi dường như cũng rất bình thường.
Lam Anh nhanh chóng liếc nhìn anh ta, vội vàng nhìn sang chỗ khác, khẽ nói một câu: “Bạn cùng phòng ký túc xá đến đủ rồi, tôi phải nhanh chóng làm quen với họ, nếu không sẽ xa lạ với đám đông...” Sài Tranh Vanh cười, vuốt tóc cô, nói: “Em nói cũng đúng, vậy buổi tối anh lại đến tìm em được không? Dù sao thì mấy ngày này em cũng chưa cần phải đi học, ban ngày em trò chuyện cùng họ, buổi tối anh đến với em, có được không?” Lam Anh nhanh chóng gật đầu, đáp lại một tiếng, sau đó vội vàng xoay người chạy đi. Sài Tranh Vanh đứng nguyên tại chỗ, có chút hưng phấn, cũng vừa có chút mừng rỡ. Anh ta đứng dưới lẩu không rời đi, mà cứ đợi mãi, chỉ sợ mình bỏ lỡ mất khoảnh khắc cô đi xuống. Về phòng, giường của Lam Anh đã được Cung Ngũ dán tên lên, nói là giường cũng phải được đặt tên. Lam Anh thấy hành vi này quá trẻ con, nhưng cũng không nói gì, để mặc cho họ làm trò. Yến Đại Bảo ngồi trên ghế, tay cầm sữa chua, đôi mắt nhung mở to nhìn qua lại, cuối cùng nhìn vào Lam Anh, sau đó bỗng nhiên nói: “Í?” Lam Anh cảm nhận được ánh mắt của Yến Đại Bảo, ngước lên nhìn cô, “Sao vậy?” Yển Đại Bảo nói: “Anh Anh, trước đây có phải tớ từng gặp cậu ở đâu rồi không nhỉ?” Sau đó cô hét lớn một tiếng: “Tớ nghĩ ra rồi! Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi!”
Lam Anh khựng lại, có chút căng thẳng.
Yển Đại Bảo nói: “Trong siêu thị! Băng vệ sinh!” Cô quay đầu nhìn Cung Ngũ nói, “Tiểu Ngũ, khi ở siêu thị tớ mua rất nhiều băng vệ sinh đã gặp cậu và Anh Anh. Chính cậu ấy đã dạy tớ mua băng vệ sinh phải mua nhiều vào, như vậy đến lúc cần dùng không phải lo đi mua nữa.”
Cung Ngũ thò đầu từ trên giường ra nói: “Vậy à, vậy thì đúng là chúng ta có duyên quá!” Lam Anh đang cầm khăn tắm, nói: “Đúng vậy! Chúng ta thật có duyên...” Giờ cơm tối, Yến Đại Bảo sống chết kéo Cung Ngũ cùng đi đến căng tin, An Hổ Phách cũng đi cùng theo, họ gọi Lam Anh, Lam Anh đáp: “Tớ hẹn bạn rồi.” Thế là ba người họ vui vẻ rời đi, nói một cách chính xác chỉ có Yến Đại Bảo vui vẻ bước đi. Lam Anh nhìn theo họ rời đi, sau đó cô lấy quần áo của mình ra, thay một bộ quần áo mới, chải đầu gọn gàng rồi cầm chìa khóa xuống dưới lầu. Ở cổng trường, Sài Tranh Vanh vẫn đứng nguyên ở vị trí lúc trưa, Lam Anh đi về phía anh ta, “Sài Tranh Vanh.” Sài Tranh Vanh quay đầu lại, vừa nhìn thấy Lam Anh, anh ta lập tức cười với cô, nói: “Xinh quá.” Mặt Lam Anh ửng hồng, cô liếc nhìn anh ta, nói: “So với các bạn cùng phòng thì da tối đen nhất, vốn dĩ tôi cứ tưởng là tôi trắng ra rồi.” “Anh thích Lam Anh như vậy, anh thấy rất đẹp, rất khỏe mạnh.” Tay anh ta xoa lên mặt cô, nói: “Anh thích tất cả mọi thứ của Lam Anh.” Lam Anh thực sự không biết phải nói gì cho phải. Sài Tranh Vanh kéo tay cô, “Đi, anh đưa em đi ăn. Em muốn ăn gì?” Lam Anh: “Tôi cũng không biết.” Xưa nay cô chưa bao giờ kén chọn đồ ăn, có cái ăn đã rất vui vẻ rồi. Anh ta thở dài, nói: “Bỏ đi, để anh đưa em đi.” Lam Anh gật đầu: “Vâng.” Cô ngoan ngoãn đáp giống như viên kẹo mềm mại, Sài Tranh Vanh nghe vậy quay đầu lại nhìn Lam Anh: “Ngoan quá.”
Cố lại có chút xấu hổ.
Gần trường có rất nhiều quán ăn ngon, Sài Tranh Vanh đưa cô đến nhà hàng đầu tiên, nói: “Bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày chúng ta ăn một hàng, cuối cùng chọn ra hàng ngon nhất để sau này lui tới nhiều hơn.” Lam Anh bị anh ta nắm tay, anh ta đưa cô đi đâu thì cô đi theo tới đó. Lam Anh vô thức ngắm nhìn góc nghiêng của anh ta. Cô chợt nhận ra thì ra ở trước mặt anh ta, cô đã bắt đầu chú ý dáng vẻ của bản thân, hy vọng mình luôn đẹp nhất trong mắt anh ta. Thì ra đây chính là tâm tư của các cô gái khi đang yêu. Thiếu nữ mười tám tuổi, tình yêu đến vừa bất ngờ lại mãnh liệt, khiến cả trái tim cô đều bay lượn theo từng lời nói và hành vi của anh ta. Anh ta dẫn cô đến một cửa hàng, nhân viên phục vụ đưa menu cho họ, anh ta mở ra, hai người cùng xem: “... Cái này chắc là cũng ổn...”
“Üm.”
“Cái này em có thích không?”
“Ừm.”
Sài Tranh Vanh cười: “Xong rồi, cô bạn gái của anh hình như giống một cô ngốc chỉ biết ừm rồi.” Lam Anh đẩy anh ta một cái, vẻ mặt xấu hổ của cô gái nhỏ, “Không được nói lung tung.” Anh ta cười nói: “Tuân lệnh.” Khi ăn Lam Anh rất nghiêm túc, từng chút từng chút một, có thể từ từ ăn rất nhiều đồ ăn, anh ta gắp gì vào bát Lam Anh cũng ngoan ngoãn ăn hết. “Em không được cố ăn đồ không thích đâu đấy.” Anh ta nhắc nhở. Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, sau đó gật đầu: “Tôi biết rồi.” Cô sẽ không để dạ dày của mình phải gắng gượng, cảm giác đau dạ dày không hề dễ chịu chút nào. Cô ăn được, cũng không cảm thấy có gì gượng ép, đó mới là điều quan trọng. Ăn xong phần ăn cuối cùng, Sài Tranh Vanh quyết định lần sau sẽ không gọi nhiều đồ như vậy nữa, để cô không phải lo lãng phí tiền mà khiến bản thân khó chịu. Sài Tranh Vanh nhìn thời gian nói: “Bây giờ là năm giờ.” Lam Anh hỏi: “Anh có chuyện gì à? Có phải đi làm không?”
Sài Tranh Vanh nắm tay cô cười nói: “Anh không có chuyện gì cả, anh chỉ thiếu một cô gái xinh đẹp ở bên bầu bạn thôi.” Anh ta kéo cô đến trước mặt mình, khoác lấy vai cô hỏi: “Anh đưa em đi tham quan nhà anh được không? Nhân tiện tránh những tên đàn ông thổi tha cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm em. Chúng ta có thể giới chỉ có hai người thôi, có được không?”
Lam Anh gật đầu nói được, nhưng lại thấy có chút lo lắng: “Nhưng không được muộn quá đâu.” Sài Tranh Vanh cười nói, “ở hai tiếng thôi, bảy giờ là anh đưa em về, có được không?” Lam Anh hỏi: “Có xa lắm không?”
Sài Tranh Vanh lắc đầu: “Không xa, gần lắm.”
Anh ta chỉ một lối đi đối diện cổng trường, nói: “Bên trái có một tiểu khu, phòng rẻ lắm, anh đang ở đó.”