Khu vực xung quanh trường học chưa được phát triển đông ngườ3i lại nhiều phòng, giá phòng cũng không cao, anh ta nói đã 2mua một căn trong tiểu khu đó, mục đích là để tiện đến trườ5ng tìm cô, họ có một nơi yên tĩnh để ở.
Dù sao bây 4giờ bên ngoài có nhiều người, thực sự rất khó tìm được một 0nơi yên tĩnh. Anh ta dựa cố về nhà thật. Bên ngoài tiểu khu có vẻ cũ kĩ, nhà cũng là kiểu nhà cổ hơn hai mươi năm trước, nhưng căn phòng của Sài Tranh Vanh dường như đã được tu sửa lại, hoàn toàn khác với vẻ cũ kỹ bên ngoài. Lam Anh đứng ở cửa, hỏi: “Trong nhà anh có người không?” Sài Tranh Vanh nhìn cô cười nói: “Em hy vọng là có người hay không có người?” Lam Anh trợn mắt lườm anh ta, Sài Tranh Vanh kéo cô vào nhà: “Vào đi, sao cứ đứng đó mãi thế?” Nói xong anh ta đã kéo cô ngã người lên sofa. Lam Anh vừa định dậy, Sài Tranh Vanh đã đột nhiên ẩn cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Anh có nằm mơ cũng đều nằm mơ đến em.” Trái tim Lam Anh bỗng nhiên run rẩy, cổ cử động ngón tay, “Để tôi dậy trước đã.” “Không được.” Anh ta nói, “Anh muốn nhìn em cho kĩ, vuốt ve em, hôn em.” Lam Anh càng xấu hổ hơn, trong lòng dường như có thứ gì đó muốn trào ra ngoài, cô khẽ động cánh môi, nói: “Ừm.” “Ừm là ý gì?” Anh ta hỏi: “Lam Anh, Lam Anh của anh, nói em cũng nhớ anh đi. Nói em cũng nhớ anh đi, nói một câu đi, chỉ một câu thôi!” Má cô đã hơi nóng lên, cơ thể mềm mại, hoàn toàn không có sức giãy giụa để thoát khỏi bàn tay anh ta. Lam Anh tránh né ánh mắt anh ta, nói: “Em... em.... em nhớ anh.” “Không được.” Anh ta nói: “Nhìn vào mắt anh nói, nhìn vào mắt anh. Nhìn anh đây này!” Cô khẽ chớp lông mày, sau đó cô cẩn thận, từng chút từng chút một vén mí mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô nói: “Em... em nhớ anh!” Hô hấp của Sài Tranh Vanh trong phút chốc trở nên gấp gáp hơn, anh ta nói: “Anh cũng nhớ em, không giờ phút nào là không nhớ!” Anh ta cúi đầu chặn lấy môi cô, vừa cẩn thận lại nóng lòng hôn lên môi cô. Cơ thể Lam Anh bỗng nhiên căng cứng lên, Sài Tranh Vanh buông lỏng cổ tay cô ra, trượt đến gò má cô, khẽ vuốt ve gương mặt cô. Cô dần thả lỏng hơn vì động tác vuốt ve nhè nhẹ của anh ta. Bàn tay Lam Anh cố gắng chen vào màn tiếp xúc thân mật giữa hai người, dưới sự hướng dẫn của anh ta, bàn tay ấy dẫn đặt lên vòng qua cổ anh ta.
Suy nghĩ chia xa sau khoảnh khắc gặp gỡ chỉ trong phút chốc đã bùng phát lên không thể thu hồi lại được, tay anh ta vượt qua giới hạn phòng ngự của cô, sờ mặt cô rồi đến cơ thể cô, từ bên ngoài áo sơ mi sờ vào bên trong. Hô hấp và cơ thể cô đã hoàn toàn thoát khỏi nhận thức của cô. Lam Anh sợ hãi nhìn anh ta, giống như đứa trẻ bất lực hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Anh ta cởi từng chiếc cúc áo của cô, từng chút một dẫn dụ cô, “Đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng. Đừng sợ, Lam Anh dừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em. Chúng ta sẽ ở bên nhau. Đừng sợ, anh nhớ em như vậy, em cứ giao bản thân cho anh, trao cho anh, anh sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với em, anh xin thế, anh thể...” Trái tim cô mềm nhũn, cơ thể cô cũng mềm, thậm chí sức lực để chống cự lại trong lúc này cũng vậy, Cô nhìn vào mắt anh ta, anh ta nhìn lại cô, bàn tay thuận theo cơ thể cô vuốt ve xuống phía dưới, “Đừng sợ, đừng sợ...” Anh ta cúi đầu, hôn lên mắt cô, nói: “Đừng sợ... đừng sợ nhé được không em?”. Lam Anh rụt người lại, giống như chú nai nhỏ bị sợ hãi, ánh mắt có chút mơ màng xen lẫn giãy giụa. Cô nắm chặt lấy lớp quần áo mỏng manh cuối cùng trên người. Anh ta hôn lên mặt, lên cằm, lên ngực cô, nói với cô hết lần này đến lần khác: “Anh yêu em, anh yêu em Lam Anh, đừng sợ, đừng sợ...”. Bờ môi cô vì được anh ta hôn nên trở nên căng mọng đẹp đẽ, anh ta nói: “Anh yêu em, em yêu anh mà đúng không? Anh biết em yêu anh, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, sẽ mãi mãi... cho anh đi, cho anh có được không?”
Lam Anh do dự, giãy giụa, mơ màng, bất an. Cô từ từ nhìn vào mắt anh ta. Anh ta đang cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, không được sự đồng ý của Lam Anh, anh ta vẫn không tiến hành bước tiếp theo.
Trán anh ta đầy mồ hôi, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Sau đó cô chậm rãi giơ cánh tay lên, ôm cổ anh ta, nói: “Em không sợ, em chỉ không biết làm vậy có đúng hay không thôi. Em không muốn có thai, cũng không muốn có gì sai lầm...”
Anh ta nói: “Được.” Cô từ từ nhắm mắt lại, nói: “Em cho anh...”
Cho dù vẫn có chút bài xích vì sự sợ hãi mơ hồ, cho dù vẫn có ám ảnh tâm lý khó nói được thành lời với chuyện nam nữ, nhưng cô vẫn nói: “Em cho anh.”
Sau khi cô nói xong câu này, tất cả mọi chuyện đều không thể thu lại được nữa. Trong suốt toàn bộ quá trình, ngoài việc cô đau đớn ra, chỉ có hơi thở dồn dập gấp gáp của Sài Tranh Vanh, cùng âm thanh anh ta gọi tên có vô số lần trong lúc mất khống chế mà thôi.
Đến khi kết thúc quá trình đó, Lam Anh gần như đã ở trạng thái nửa hôn mê, Sài Tranh Vanh hoàn hồn lại, bắt đầu hoảng loạn, “Lam Anh, Lam Anh!”
Anh ta định đưa Lam Anh đi bệnh viện, nhưng bị cô nắm lấy tay, cô khẽ mở mắt ra, nói như mê sảng, “Em không sao...” Anh ta hối hận, “Anh xin lỗi, anh không biết tại sao, nhưng anh không thể khống chế được bản thân...”
Cô vươn tay ra với anh ta, Sài Tranh Vanh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, nói: “Lần sau anh sẽ cẩn thận...”
Anh ta bế Lam Anh vào nhà vệ sinh, trong lúc cô ngủ mê, anh ta sấy tóc cho cô, để cô ngủ thoải mái hơn. Lam Anh cảm thấy bên tai mình cứ có tiếng động mãi, ẩm ầm ĩ qua lại lại, rồi nhanh chóng thiếp đi. Đến khi cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đã nằm trên giường. Cúi đầu nhìn lên người mình, cô thấy mình mặc quần áo mới, hay nói cách khác là quần áo sạch sẽ, còn có hương thơm thoang thoảng của bột giặt.
Trong môi trường xa lạ, đầu óc cô dần khôi phục lại, đây là nơi ở của Sài Tranh Vanh. Căn phòng rất yên tĩnh, giống như không có người.