Công Tước

Chương 1391: Luôn bên nhau (1)



Quá trình báo danh đăng ký của tân sinh viên ở trường kéo dài ba ngày3, sinh viên các nơi lần lượt đến trường học, còn bốn người trong phò2ng ký túc xá cũng đã quen với thói quen học tập và nghỉ ngơi mấy ngà5y này của trường học. Yến Đại Bảo đang cầm sữa chua trên tay, uống x4ong, cô nhắm một mắt mở một mắt, nhắm chuẩn chiếc thùng rác đặt ở cử0a, sau đó ném vào một cái qua đó, nhưng kết quả lại ném lệch.

Cô phỏng má lên, trợn mắt không vui: “Tớ không muốn nhặt đồ rơi dưới đất rồi đâu.” Lam Anh không nói gì, đi tới cúi người nhặt lên cho vào thùng rác, Yến Đại Bảo liền vui vẻ trở lại: “Anh Anh, sao cậu lại tốt như vậy hả?” Cung Ngũ ở trên giường thò đầu ra: “Yến Đại Bảo, cậu lười chết đi được.” Yển Đại Bảo mím môi: “Tớ đây là sợ bẩn nhé! Không phải là lười! Tiểu Ngũ cậu đổ oan cho tớ rồi!”

Cung Ngũ và Yển Đại Bảo đấu võ mồm là chuyện như cơm bữa. Hai người ngày nào cũng nói qua nói lại, nhưng cảm giác như tình cảm lại càng tốt đẹp hơn. Trong phòng Yến Đại Bảo và Cung Ngũ thân thiết và hợp nhau nhất, làm gì cũng đều như thể ngưu tầm ngưu mã tẩm mã với nhau, làm chuyện xấu thì càng không thể thiếu được hai cô gái ấy.

Lam Anh thực sự sợ hai cô gái này.

Thực ra Yển Đại Bảo cũng được coi là một đứa trẻ ngoan, cô rất đơn thuần, nhưng bên cạnh lại có một người tính cách cổ quái như Cung Ngũ, mỗi ngày một ý tưởng, mỗi sáng kiến mỗi ngày của cô đều có thể thu hút được sự sùng bái và tập trung của Yển Đại Bảo, đến nỗi Yến Đại Bảo hoàn toàn trở thành fangirl của cô.

“Tiểu Ngũ, tối nay lại đi mua thịt xiên nữa được không?” Yến Đại Bảo hỏi. Cung Ngũ híp mắt, “Tớ hết tiền rồi. Tiền sinh hoạt tớ đều phải tiết kiệm lại một chút.” Yến Đại Bảo phồng má lên, nhíu mày lại: “Tớ mua cho cậu mà!”

Cung Ngũ lập tức nói: “Thế thì di luôn!”

Lam Anh thở dài, không biết phải nói sao cho phải. Yến Đại Bảo à, cậu đúng là cô gái ngốc nghếch đơn thuần dễ gạt. Lần này mua về Yến Đại Bảo chủ động chia sẻ một viên cho Lam Anh: “Anh Anh cho cậu ăn này.”

Lam Anh lấy làm lạ nhìn xiên thịt nướng đó, hỏi: “Đại Bảo cậu ăn cái này à?”

Yển Đại Bảo đã cắn một miếng vào miệng đang nhai nhóp nhép, nói: “Ngon mà.”

Lam Anh cảm thấy không biết phải nói sao. Yển Đại Bảo vừa sợ bẩn, còn nghiện sạch sẽ, sao cậu ấy không chỉ những thứ đồ nướng bên ngoài không sạch sẽ lại không tốt cho sức khỏe chứ? Nhưng thấy Yến Đại Bảo đang ăn ngon lành như vậy, cô lại sợ nói ra mất vui. Thấy Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ăn ngon lành, cuối cùng Lam Anh cũng không nói được thành lời, không thể không thừa nhận rằng những thứ đồ ăn này trông có vẻ rất ngon miệng. Lam Anh chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng, đúng là rất ngon. Đây là lần đầu tiên có được ăn đồ ăn như vậy, mĩ vị khó có được, chỉ có điểu xem nhiều trên báo chí và ti vi thì thấy hơi lo lắng vấn đề vệ sinh. Ăn xong, Yến Đại Bảo móc trong túi ra ba bốn bức thư, tươi cười ngồi bóc thư. Cung Ngũ và Lam Anh cùng nhìn thấy, Cung Ngũ bỗng nhảy dựng lên: “Yến Đại Bảo, cái gì thế?” “Thư đấy!” Yến Đại Bảo nói: “Hôm nay tớ nhận được thư đấy!”. Không đợi Lam Anh lên tiếng, Yển Đại Bảo đã bị Cung Ngũ đùng đùng cướp thư ném đi, “Hừ! Dám lừa tớ! Tớ không vui đâu đấy!” Cung Ngũ vỗ vai cô, nói: “Yến Đại Bảo à, người ta bắt nạt cậu ngây thơ dễ dụ thôi, biết chưa hả?”

Yến Đại Bảo phồng má lên, cô nhìn Lam Anh: “Anh Anh, cậu nói xem đám người đó có phải là xấu xa quá rồi không?”

Lam Anh: “Tiểu Ngũ nói đúng.”

Bỗng nhiên Lam Anh phát hiện ra Cung Ngũ dường như còn nhạy cảm và quan tâm đến Yến Đại Bảo hơn cả cô. Lam Anh cảm thấy nếu Cung Ngũ cũng là người của tổ chức thì Cung Ngũ sẽ còn khéo léo và thông minh hơn cả cô. Chắc chắn Cung Ngũ có thể bảo vệ được bản thân đồng thời liều mạng đạt được nguyện vọng của mình.

Lam Anh liếc nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ đã khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, tiếp tục lôi tiền trong ống heo tiết kiệm ra đếm.

Lam Anh đứng dậy, quét dọn phòng một lượt, sau đó xách túi rác ra cửa, tìm một chỗ yên tĩnh sáng sủa, lật thư ra xem thử, phát hiện trong đó có mấy bức là do mấy kẻ đã quá sành sỏi viết. Lam Anh thông báo cho mấy người khác lần lượt tìm ra từng người viết thư vớ vẩn, sau khi đánh cho chúng thâm tím mặt mày mới chạy vội đi.

Đánh xong Lam Anh về ký túc xá như không có chuyện gì, ngày hôm sau cuối cùng đám nam sinh cử lẽo đẽo đi theo Yến Đại Bảo mấy ngày liền cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.

Sau đó cứ có thêm kẻ nào xuất hiện thì kẻ đó lại bị đánh thì mọi chuyện mới im hẳn.

Đương nhiên, bản thân Lam Anh cũng không tránh khỏi việc nhận được các thể loại thư tình, về vấn đề này, ý kiến của Sài Tranh Vanh vô cùng thẳng thắn, ném hết không chừa bức nào!

Cô mua để ăn ở bên ngoài mang đến chỗ anh ta. Khi cô lấy đồ trong tủ lạnh ra, Sài Tranh Vanh ở bên cạnh nói: “Em không nên nhận chỗ thư tình đó, mấy đứa trẻ ranh đó thì viết được cái gì hay ho chứ? Một bức thư tình mà sao chép đạo nhái không biết bao nhiêu sách, ghép tử tung lại với nhau thôi...”

Lam Anh đóng cửa tủ lạnh lại, rồi mang những loại rau quả không nên đặt trong tủ lạnh vào trong bếp, Sài Tranh Vanh đi theo: “... Em có thể dừng để bị chúng dắt mũi được không? Em phải chủ động từ chối, em còn mang về làm gì chứ? Chẳng lẽ em muốn xem thử à? Có gì hay ho đâu chứ? Chẳng qua chỉ là sản phẩm đạo nhái...”

Lam Anh bị anh ta càm ràm nhiều phiền muốn chết, quay lại nhìn anh ta, nói: “Anh chỉ người ta viết không hay, vậy thì anh đi đạo thư tình hay đi.”

Sài Tranh Vanh: “...”

Lam Anh xoay người cầm đậu cô ve ra phòng khách, ngồi trên ghế nhặt đậu.

Không còn cách nào khác, ở chung đã lâu nên cũng đã có sự thân mật, không còn sự ngượng ngùng ban đầu, làm gì cũng có vẻ như là lẽ đương nhiên, nếu ăn bên ngoài vừa vệ sinh lại ngon miệng thì đương nhiên cô cũng không muốn lãng phí tiền của. Cô cũng đâu phải là người có tiền. Lam Anh biết Sài Tranh Vanh làm ca đêm, tuy chưa từng hỏi anh ta làm gì, nhưng đúng là cứ đến tối là anh ta đều phải rời đi, trong lòng cô cũng đã hiểu được, cho nên đương nhiên cũng sẽ không nề hà nếu cô có thể giúp đỡ được. “Lam Anh, em yêu, anh đang nói chuyện với em đó...” Anh ta lại đuổi theo, “Em nói em mang chúng về làm gì cơ chứ? Nếu hôm nay anh không bắt gặp thì có phải em định bóc từng bức thư một ra xem có đúng không?” Anh ta nói không ngớt, Lam Anh đã thấy phiền muốn chết, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta: “Em muốn xem xem họ viết gì đấy, muốn học hỏi một chút thôi, anh nghĩ nhiều rồi.” Sài Tranh Vanh hít sâu: “Nếu em muốn học thì đọc sách ấy, sao lại xem mấy thứ bọn nhóc đó viết chứ? Em nghĩ xem trong thư tình viết cho con gái thì có gì hay ho đâu chứ?” Lam Anh hỏi anh ta: “Có phải anh có hiểu lầm gì về nam giới không?” Sài Tranh Vanh: “Anh có hiểu lầm gì được chứ? Anh đang quan tâm đến em.” “Cảm ơn anh.” Lam Anh nói, tiếp tục nhặt đậu. Cô còn mua cả thịt nữa, lát nữa sẽ làm món đậu cô ve xào thịt, đây là món cô học được ở căng tin trường. Cô làm việc, anh ta không giúp đỡ thì thôi, mà còn cứ lẽo đẽo theo sau làm vướng tay chân, Lam Anh thở dài nói: “Anh còn muốn nói đến khi nào nữa hả?”

Sài Tranh Vanh hít sâu: “Chuyện này rất nghiêm túc.”

Lam Anh tiếp tục mặc kệ anh ta, nhặt đậu xong, cô vào bếp rửa rau.

Sài Tranh Vanh không còn đất dụng võ, anh ta đứng ở cửa bếp một lúc, nghĩ ngợi giây lát rồi xoay người đi về phòng sách. Khi hai người ngồi xuống ăn cơm, Lam Anh nói: “Em học món này ở căng tin trường đấy. Có ngon không?”

Sài Tranh Vanh liếc nhìn cô, nói khẳng định: “Ngon, ngon hơn ăn ở bên ngoài nhiều.”

Lam Anh cảm thấy mình không hề tốn công vô ích. Buổi chiều Lam Anh về trường học, Sài Tranh Vanh xách túi của cô, tiễn cô đến dưới tòa nhà ký túc xá, Lam Anh nhận lấy chiếc túi, “Em lên đây.”

Lam Anh rất ít khi để anh ta tiễn, cô không muốn người khác nhìn thấy, nhưng hôm nay anh ta rất kiên quyết, cho nên cô mới thuận theo ý anh ta.

Cô vào tòa nhà ký túc xá, anh ta nhìn theo bóng lưng cô đi xa dần, rồi mới quay người rời đi.

Sau nghi lễ nhập học của tân sinh viên thì bắt đầu chính thức vào năm học, Lam Anh đến lớp học, cô lấy sách từ trong cặp ra, có thứ gì đó rơi ra, cô nhặt lên xem, phát hiện ra đó là một bức thư tình, bên trên viết tên cô.

Tuy không ghi tên là ai, nhưng cô nhận ra nét chữ, nhìn xung quanh thấy không có ai để ý, Lam Anh bóc thư ra, sau đó đặt tay lên che má.

Cái gì thế này, sao toàn viết cái gì vậy chứ, cô đọc mà mặt đỏ bừng tim đập mạnh. Người ta viết thư tình đều viết những lời tình tứ, ngưỡng mộ đối phương, còn Sài Tranh Vanh viết thư tình thì ngoài mấy lời tình tứ còn thể hiện sự yêu mến cơ thể cô, đúng là đồ lưu manh thối tha. Cô cực kỳ xấu hổ, vội vàng nhét bức thư vào trong cặp, bên kia Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đã chạy đến, Lam Anh cầm cặp sách giữ chỗ xuống để họ ngồi.

Yển Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh Lam Anh, “Kịp rồi!” Cô quay sang nói với Lam Anh: “Anh Anh tốt quá, nếu không có cậu thì tớ và Tiểu Ngũ phải ngồi bàn cuối rồi.” Cung Ngũ híp mắt lại: “Tớ thấy ngồi bàn cuối tốt lắm mà, có ngủ gật cũng không bị giáo viên phát hiện.” Yến Đại Bảo tức giận: “Đi học sao được ngủ gật chứ? Tiểu Ngũ sao cậu không chịu học hành tử tế hả?” Cung Ngũ nói: “Tớ đi cửa sau mới vào được trường này mà.” “Cậu thấy vẻ vang lắm à?” “Vẻ vang chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.