Công Tước

Chương 1397: Bất an



Trên đường đi về trung tâm thành phố Lam Anh nhận được điện t3hoại của Sài Tranh Vanh.

“Tranh Vanh.”

Sài T2ranh Vanh nghe thấy giọng cô không bình thường lắm liền hỏi:5 “Bảo bối em sao vậy? Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi4? Có ai bắt nạt em à?” Lam Anh thấy khâm phục anh ta, sau kh0i đi thăm Thời Dao, tâm trạng cô có chút sa sút, cố chạy về, vốn dĩ cảm thấy giọng mình có thể bình thường trở lại, nhưng không ngờ anh ta vẫn vừa nghe đã thấy có điều bất thường, cố cười nói: “Không có gì, em đang chạy bộ bên ngoài.” “Chạy bộ? Em chạy bộ trên đường cái à? Nguy hiểm lắm đấy! Anh nghe thấy cả tiếng xe cộ rồi đấy.” Sài Tranh Vanh nhíu mày, “Em đang ở chỗ nào? Anh đi tìm em nhé?”

“Em tự đi được, anh cứ mặc kệ em.”

“Có phải em đang thấy không thoải mái không?”

“Vẫn ổn. Em tắt máy dây. Em đi nhầm đường, bây giờ em quay lại, anh nghỉ ngơi đi, đừng chạy đi chạy lại nữa.”

Sài Tranh Vanh nhíu mày, đáp: “Ừ.”

Tắt điện thoại, anh ta ngồi trên sofa, thấp thỏm không yên.

Lam Anh chạy về chỗ ở, sau khi về cô cứ nhốt mình trong phòng, đến giờ cơm tối mới đi ra.

Sự xuất hiện của Tử Sa đã khơi dậy ký ức về chuyện trước kia trong Lam Anh, khiến cô vừa căm phẫn vừa hận Phó Thanh Ly, hận hắn tại sao lại không cứu Thời Chung.

“Lam Anh, có phải cô đang thấy không vui không? Có phải là cãi nhau với bạn trai không?” Lam Anh lắc đầu: “Không có. Chỉ là thấy không thể vui nổi. Có lẽ là vì đêm mất ngủ.”

Cô nói, tự tìm cho mình một lý do.

Nhưng đến đêm cô mất ngủ thật, bốn năm giờ sáng điện thoại đổ chuông, Lam Anh sở điện thoại, phát hiện ra là tin nhắn Sài Tranh Vanh gửi đến. Nửa đêm anh ta gửi tin nhắn cho cô, nói đang ở dưới lẩu đợi cố, bảo cô tỉnh dậy thì đi tìm anh ta.

Lam Anh bật dậy, lần trước cũng là lúc này gửi tin nhắn đến, cô thực sự phục con người này, nói rồi vẫn thể, sao cứ phải sớm như vậy chứ?

Mặc đồ xuống giường, cầm chìa khóa đi xuống dưới lầu, ra khỏi tòa nhà, ở chỗ đậu xe cách đó không xa quả nhiên Lam Anh nhìn thấy xe của Sài Tranh Vanh, anh ta dựa vào ghế lái, ôm tay nhắm mắt dưỡng thần. Lam Anh quấn chặt quần áo trên người, đi tới gõ cửa sổ xe, “Tranh Vanh!” Tháng mười một, trời đã bắt đầu se lạnh, Lam Anh rụt cổ lại, dán chặt vào cửa kính xe, Sài Tranh Vanh mở mắt ra đã nhìn thấy cô khom lưng đứng bên ngoài. Anh ta sửng sốt, vội vàng mở cửa xuống xe: “Anh Anh!” Lam Anh hỏi: “Anh làm gì thế? Mới sáng sớm đã đến đây, anh không lạnh à? Sao không về nhà ngủ? Ngày mai em đến tìm anh!” Sài Tranh Vanh vội vàng đẩy cô vào trong xe, “Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.” Anh ta ngồi lên ghế lái, bật máy sưởi to hơn, “Sao em lại chạy ra ngoài? Bây giờ đáng lẽ ra em phải ngủ chứ?” “Câu này phải là em hỏi anh mới đúng.” Lam Anh trừng mắt. Sài Tranh Vanh cười: “Thì anh không ngủ được nên đến đây đón em, cứ nghĩ sáng sớm em ngủ dậy mới đọc được tin nhắn, sau này anh không làm phiền em ngủ nữa.” Lam Anh không nói gì, Sài Tranh Vanh lái xe đưa cô về, cô cuộn tròn trong chăn, Sài Tranh Vanh đi tắm, tắm xong mới ngủ cùng cô. Anh ta mơ màng ôm cô vào lòng, nói: “Có một cô gái để ôm thật thoải mái...” Lam Anh đánh anh ta một cái, “Nói gì vậy hả?..” Hai người mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này kéo dài đến trưa, Lam Anh dậy sớm hơn, soi gương mới thấy sắc mặt mình đã kém đi nhiều. Cô làm đồ ăn sáng trước, làm xong thì đi đánh răng rửa mặt, may mà ở đây cũng có chuẩn bị đổ, bình thường có cổ ý treo một bộ quần áo ở đây, lần này cũng được dùng đến rồi. Làm đồ ăn sáng xong, cô đi gọi Sài Tranh Vanh dậy ăn. Sài Tranh Vanh lười biếng nằm trên giường không muốn dậy, Lam Anh lo lắng nói: “Anh không thể ngồi trong chăn ăn sáng được. Dậy ngay đi, chuyện này không được bàn thêm nữa. Nếu anh cứ như vậy lâu ngày thì sau này sẽ béo phì đấy.”

Sài Tranh Vanh cười nói: “Anh thích được bạn gái chăm cho béo tốt.”

Lam Anh lại lườm anh ta: “Anh là heo đấy à?”.

Hai người đấu võ mồm, cuối cùng Lam Anh cũng lôi được Sài Tranh Vanh dậy.

Khi ăn cơm Sài Tranh Vanh hỏi: “Hôm qua em sao vậy? Có phải là cãi nhau với mấy cô bạn ở chung không? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?”

Lam Anh lắc đầu, nói: “Không có.”

Sài Tranh Vanh nói: “Anh nghe ra rồi. Anh Anh, sau này chúng ta là người một nhà, có chuyện gì em phải nói cho anh biết, đã biết chưa hả?”

“Thật sự không có chuyện gì mà, chỉ là em đi thăm một người bạn. Tâm trạng không được tốt lắm thôi.” Sài Tranh Vanh nhíu mày: “Bạn bè? Hình như anh rất ít nghe em nói mình có bạn bè, trừ mấy người bạn học ở trường.”

Lam Anh gật đầu: “Ừm. Bạn bè từ rất lâu rồi. Rất ít khi liên lạc...” Lam Anh chưa bao giờ kể cho Sài Tranh Vanh về những chuyện về mình. Có lẽ đối với các cô, bất cứ chuyện nào xảy ra đối với họ đều không thể dễ dàng nói cho người khác biết.

Sài Tranh Vanh ngước lên liếc nhìn cô, không truy hỏi thêm nữa. Chỉ là những chuyện cô không muốn nói, Sài Tranh Vanh nghe ra được, anh ta hơi nhíu mày, gắp thêm đồ ăn vào bát, “Hình như đều là em nấu cơm cho anh, lần sau anh sẽ thể hiện tay nghề.”

Lam Anh gật đầu: “Được chứ.” Tiết trời lạnh dần, rất ít người muốn ra ngoài trời, Sài Tranh Vanh ngồi trên xe taxi, lái xe đang chậm rãi lái xe, đi theo một cô gái trẻ đang chạy bộ men theo con đường bên cạnh, sau đó xe dừng lại tại trung tâm sức khỏe tâm lý thanh thiếu niên Thanh Thành, “Thưa anh, cô gái vừa rồi đã đi vào đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.