Công Tước

Chương 1400: Tại sao anh lại quen hắn? (2)



Sài Tranh Vanh nhanh chóng đi từ trên cầu thang xuống, nắm lấy tay cô kéo vào trong3 lòng mình, vẻ mặt ngơ ngác: “Sao thế? Sao tự dưng em lại tức giận như vậy? Em nói2 Tang Cung sao?” Anh ta cười nói: “Anh quen anh ta, trước đó lúc ra ngoài tìm việc5, trên đường gặp phải một tên trộm, anh ta vừa vặn nhìn thấy nên giúp anh, vậy nên4 quen nhau.”

Lam Anh vẫn cau mày, anh ta lại nói: “Có điều anh phát hiện a0nh ta không phải là người tốt, bởi vì sau khi giữ được ví tiền cho anh, anh ta đòi anh tiếng Anh cho anh ta hai trăm tệ.” Anh ta bình tĩnh giải thích: “Dù sao anh ta cũng giúp anh, lúc đó còn nói sẽ ăn cơm với nhau, để lại cách liên lạc, hai người đã liên lạc với nhau mấy lần...”

Cô vẫn nhìn anh ta như cũ, Sài Tranh Vanh không biết làm sao, “Lần này anh ta đến để đòi tiền. Cảm thấy giúp anh rồi nên đòi tiền anh, bây giờ anh cảm thấy anh ta chính là một tên vô lại.”

Vẻ mặt Lam Anh hơi dãn ra, cô mím môi nói: “Em ghét hắn.”

Sài Tranh Vanh gật đầu: “Anh nhìn ra rồi. Nhưng có thể nói cho anh biết tại sao em lại quen anh ta không? Hoặc là tại sao em lại ghét anh ta? Anh vô tình biết một người, không muốn bởi vì chuyện vô tình này mà khiến em không vui.”

Lam Anh: “Không có lý do gì, em nhìn thấy hắn là vô cùng ghét. Nếu như anh muốn làm bạn với hắn, vậy chúng ta sẽ chia tay.”

Sài Tranh Vanh biến sắc, “Đừng nói như vậy! Lam Anh đừng nói chia tay. Anh không thích! Anh sẽ không liên lạc với anh ta nữa, anh bảo đảm.” Cuối cùng cô gật đầu: “Ừm. Tên đó không phải là thứ tốt đẹp gì. Chuyện gì hắn cũng làm được, em không thích hẳn, càng không muốn có một chút liên hệ nào với hắn.” Cô ngẩng đầu lên trong ngực anh ta, nói: “Em cũng không muốn anh có bất kỳ liên hệ gì với hắn, một chút cũng không muốn.” Sài Tranh Vanh: “Được, anh nghe em. Sau này anh sẽ không quan tâm đến anh ta nữa, lần này anh ta đến là vì đòi tiền. Vừa rồi đã nói là sẽ cho anh ta tiền rồi, sau này anh ta đừng đến tìm anh nữa.” Lam Anh: “Hắn vô duyên vô cớ đòi anh tiến như vậy hả? Vậy không phải hắn là kẻ bắt chẹt người khác sao?”

Sài Tranh Vanh suy nghĩ một chút, nói: “Là bắt chẹt, nhưng anh cũng biết tính anh ta không tốt, anh không muốn dây dưa nhiều với anh ta, anh ta đòi tiền, anh cho anh ta là được. Tránh sau này anh ta lại đến tìm anh.”

Lam Anh cau mày: “Nếu như sau này hắn vẫn đến đòi nữa thì sao?” Sài Tranh Vanh suy nghĩ một chút mới nói: “Anh cũng không phải là người dễ bắt nạt.” Anh ta nói như vậy hiển nhiên là vì không hiểu Tang Cung, Lam Anh sốt ruột: “Anh không giống hắn! Cho dù anh đã học tán thủ hai mươi năm, nhưng hắn...” Nhưng Tang Cung thì sao? Hắn là một tên lưu manh vô lại, Sài Tranh Vanh có thể liều mạng với Tang Cung sao? Sợ là được một mất mười.

“Đừng sợ.” Sài Tranh Vanh nói: “Đừng sợ anh ta, Lam Anh. Anh vẫn ở đây, anh ta chỉ là thứ cáo mượn oai hùm thôi. Anh ta không muốn đi làm, cũng không chịu được cảnh mỗi tháng chỉ có ít tiền tiêu như vậy, cho nên anh ta chỉ có thể lăn lộn sống qua ngày, đòi được chút nào hay chút ấy, dựa được chút nào hay chút ấy, anh ta cũng chỉ có bản lĩnh như vậy thôi. Bổn phận của chúng ta là làm việc học tập, sống cuộc sống của mình, khác với anh ta, đúng không?”

Lam Anh nghiêng đầu nhìn về phía Tang Cung vừa rời đi, vẫn cau mày lại. Cô có chút sợ hãi, sợ Tang Cung chạy đến đây vì cô, sợ Sài Tranh Vanh sẽ vì cô mà bị làm hại, sợ Tang Cung lợi dụng Sài Tranh Vanh uy hiếp cô, cô không biết mình sẽ lựa chọn thế nào.

Thời gian ở bên nhau càng dài, Lam Anh càng thích Sài Tranh Vanh. Nếu thật sự có một ngày Tang Cung lợi dụng điểm này, cô không xác định được mình sẽ làm ra chuyện gì.

“Sao thế? Sao em lại lo lắng như vậy?” Sài Tranh Vanh kéo cô vào nhà, “Đừng lo lắng, thật sự đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết, không có gì ghê gớm cả. Một tên vô lại thôi.”

Lam Anh muốn nói lại thôi, Sài Tranh Vanh cười: “Xem làm bạn gái nhỏ nhà anh lo lắng rồi này. Đừng sợ, anh bảo vệ em. Anh luyện tân thủ nhiều năm như vậy cũng không phải là học chơi đúng không? Cùng lắm thì đánh với anh ta một trận, bảo đảm đánh cho anh ta mặt mũi bầm dập.” Anh ta càng nói như vậy, cô lại càng lo lắng: “Anh không được đánh nhau với hắn! Nếu như anh dám đánh nhau với hắn, sau này em sẽ không quan tâm đến anh nữa.” Sài Tranh Vanh gật đầu: “Được, anh nghe em. Không đánh nhau với lưu manh vô lại.” Lam Anh gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn có chút lo lắng. Một lúc sau cô lại ngẩng đầu lên nhìn Sài Tranh Vanh, nói: “Tranh Vanh, Tang Cung thật sự không phải là người tốt, anh không thể đồng ý ngoài miệng với em rồi làm trái sau lưng, anh biết chưa?” “Anh biết rồi.” Sài Tranh Vanh nắm tay cô từ đầu đến cuối, cười nói: “Vì một tên thần kinh khó hiểu mà bạn gái nhỏ anh còn đòi chia tay với anh, anh còn có thể không nhớ sao?” Cô cắn môi dưới, lo lắng nói: “Nhưng em vẫn lo lắng... em sợ hắn bám lấy anh.” “Không đâu, anh ta muốn tiền, cho anh ta tiền rồi, tự nhiên anh ta sẽ thôi.” “Vậy nếu như hắn cứ luôn tìm anh đòi tiền thì sao?” Đổi thành người khác có sẽ không nghĩ như vậy, nhưng người này là Tang Cung, cái gì cũng có thể Cô cứ bất an mãi, từ đầu đến cuối không yên tâm nổi. Cô không hiểu tại sao Tang Cung bao nhiêu người không giúp, lại đi giúp Sài Tranh Vanh, có phải hắn biết từ trước là mình và Sài Tranh Vanh ở bên nhau không? Nếu như là như vậy thì mục tiêu thật sự của Tang Cung là cô. Lam Anh ngồi mãi trên sofa, cau chặt mày lại, không dãn ra chút nào, Sài Tranh Vanh ở bên cạnh nói rất nhiều lời an ủi cô, kết quả không ăn thua gì. Sài Tranh Vanh thở dài: “Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh vô dụng như vậy à?” Lam Anh trừng anh ta: “Em không nói như vậy, anh đừng có đổ oan cho người khác được không?” Cô bất an, “Em cũng không biết tại sao, chính là cảm thấy không ổn.” Sớm biết như vậy, cô đã không đến đây rồi, có lẽ không nhìn thấy Tang Cung thì cũng sẽ không có nhiều vấn đề như vậy. Sau khi quay về ký túc xá, tâm trạng Lam Anh luôn ỉu xìu, sợ ngày nào đó Tang Cung sẽ lại xuất hiện. Lam Anh lo lắng sợ hãi mấy tháng, nhưng Tang Cung thật sự không xuất hiện nữa, cô mới dần dần yên tâm lại.

Xem ra thật sự là Sài Tranh Vanh cho hơn tiền đuổi hắn đi rồi, huống hồ Sài Tranh Vanh cũng không nhắc đến cái tên Tang Cung này với cô nữa. Đương nhiên, mấy ngày gần đây Tranh Vanh lại bắt đầu ầm ĩ rồi, có một cô bạn gái nhỏ xinh đẹp thì sẽ có trải nghiệm thế nào? Sài Tranh Vanh không muốn có trải nghiệm đó chút nào, hiếm khi anh ta đến trường học đón Lam Anh một lần, kết quả lại nhìn thấy có người nhét thư tình vào tay Lam Anh. Những nam sinh ngây thơ lại sùng bái nữ thần này thật sự vẫn chưa từ bỏ ý định, Sài Tranh Vanh nhìn mà buồn bực muốn chết. Vì vậy, anh ta lại đưa ra kháng nghị. Lam Ảnh suy nghĩ một chút, nói: “Bọn họ muốn gửi thư tình cho em, em không có cách nào bảo bọn họ đừng đưa nữa cả.” “Vậy em cứ nhận à?” “Xung quanh nhiều người như vậy, nếu như em từ chối thẳng, không phải bọn họ rất khó xử sao? Đang là cái tuổi thích thể diện, em không muốn làm tổn thương ý tốt của người khác.” “Vậy em làm anh tổn thương rồi.” “Nói cũng đúng. Vậy lần sau em sẽ chú ý.” Sài Tranh Vanh phiền muộn: “Em chú ý thế nào?” “Anh không cần quan tâm, em nghĩ cách là được rồi.” Một tuần sau, trong trường học lan truyền một tin đồn rất thú vị, nói nữ thần Lam Anh xinh đẹp lạnh lùng của khoa Ngoại ngữ lên tiếng, ai muốn qua lại với cô thì phải đánh bại cô trước mới được. Chẳng bao lâu, Lam Anh đã đánh bại cả trường đại học Thanh Thành, mấy cậu thanh niên khoa thể dục võ thuật chuyên nghiệp kia rục rịch, người này nối tiếp người kia bị đánh mặt mũi bầm dập. Mỗi lần đánh nhau, Yển Đại Bảo đều dẫn An Hổ Phách đi cổ vũ cho Lam Anh. Lam Anh đánh nhau với người ta ở bên kia, Yến Đại Bảo ở bên cạnh hô “cô lên”, đúng là một cảnh tượng xinh đẹp. Không lâu sau, người nhét thư tình cho Lam Anh ít hẳn đi.

Lam Anh nói với Sài Tranh Vanh: “Em đã giải quyết xong chuyện thư tình rồi, liên tục một tuần không nhận được. Bây giờ anh yên tâm rồi chứ?”

“Giải quyết như thế nào?” “Đánh nhau. Ai muốn theo đuổi em thì đánh với em, đánh thắng mới được.” Sài Tranh Vanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười lăn cười lộn: “Lam Anh, Lam Anh của anh, cái ý này của em thật hay. Còn hay hơn anh tưởng tượng nữa.” Đương nhiên, Yến Đại Bảo khó khăn lắm mới tìm được chuyện vui, kết quả những tên kia bị dọa sợ, không dám đánh nữa, Yến Đại Bảo cảm thấy thật là nhàm chán. Từ sau khi Cung Ngũ đi, cô nhìn cái gì cũng cảm thấy nhàm chán. “Anh Anh, lúc nào cậu đánh nhau nữa?”

Lam Anh: “Tạm thời không đánh nữa, bởi vì không có ai đưa thư tình.”

Yển Đại Bảo ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Ôi, sao tớ không nhớ ra tớ cũng có thể hẹn đánh nhau chứ!” Nói rồi cô rất hưng phấn: “Tớ phải tìm ra những người trước kia từng viết thư tình cho tớ, nói với bọn họ là nếu đánh thắng sẽ làm bạn gái của bọn họ. Sao tớ lại thông minh thế này! Ha ha ha...” Lam Anh: “..” An Hổ Phách giương mắt chết lặng: “Yển Đại Bảo, như vậy không tốt đâu, ngộ nhỡ cậu bị đánh bại, thật sự phải là bạn gái của người ta à?” Yển Đại Bảo: “Nói lời giữ lời mới là nam tử hán!” An Hổ Phách sửa lại: “Nhưng cậu là con gái!”

Yển Đại Bảo mím môi, suy nghĩ một chút, nói: “Tóm lại phải nhất ngôn cửu đỉnh”

Lam Anh khuyến cô: “Ngộ nhỡ người đánh bại cậu là một nam sinh vừa khó coi vừa đen vừa béo, cậu nhìn là thấy không vui, vậy cậu phải làm thế nào? Hơn nữa, Đại Bảo của chúng ta là công chúa nhỏ, sao lại đánh đánh giết giết được? Trước kia Đại Bảo còn nói, ba Đại Bảo là công dân tốt của Thanh Thành, chẳng lẽ cậu định bôi nhọ ba cậu à?”

Yến Đại Bảo ngẩn ra, “Ồ. Vậy bỏ đi.” Cô gái này quyết định chuyện gì cũng chỉ trong một suy nghĩ.

Lam Anh thở phào, sợ Yển Đại Bảo chạy đi tìm người ta đánh nhau một mình.

Thứ bảy cô đi siêu thị mua đồ với một cô gái ở cùng. Hai người mua một đống đồ xách về, lúc đi đến cửa siêu thị, một cái túi đựng nước giặt quần áo trong tay Lam Anh bị người bên cạnh đẩy xe qua móc vào, đổ bên trong lập tức rơi

ra.

Cô “đi” một tiếng, cô gái đi cùng quay đầu lại, kêu lên: “Túi rách rồi!” Lam Anh vội vàng đặt cái túi khác trong tay xuống, đi nhặt đồ rơi. Người đẩy xe cũng vội vàng qua nhặt giúp, vừa nhặt, vừa xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không chú ý, thật sự xin lỗi!” Lam Anh ngước mắt lên nhìn anh ta một cái, là một thanh niên, có cụp mắt xuống, trả lời: “Không sao, anh cũng vô ý thôi.” Cô gái kia giậm chân: “Không có túi đựng rồi!” Cung Ngôn Đình nhìn thấy mặt cô, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, đẹp hơn những cô gái anh ta từng gặp trước đó. Sau khi ngẩn ra, anh ta lại cười tự giễu, hỏi: “Các cô ở xa không? Sống ở đâu? Tôi đưa các cô về.” Lam Anh lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.” Cung Ngôn tình sờ trên người, cũng không tìm được túi, quay đầu nhìn thấy bên cạnh siêu thị là một khu nhỏ, ở cổng khu có cửa hàng tạp hóa, anh ta nói: “Đời tôi chút!” Sau đó anh ta chạy đi mua một cái túi bảo vệ môi trường, mặc dù xấu nhưng rất chắc chắn. Anh ta đưa túi cho Lam Anh: “Thật sự xin lỗi cô, dùng cái này đi. Tôi vô cùng xin lỗi!” Lam Anh không khách sáo, “Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, chúng tôi tự xử lý được, anh cứ đi đi. Cảm ơn.” Hai cô gái xách túi rời đi, Cung Ngôn Đình cũng đi vào siêu thị.

Trên đường, cô gái còn lại nói: “Này, anh chàng vừa rồi nhìn không tệ, đáng ra nên xin số điện thoại.” Lam Anh: “Nhìn là biết là con nhà giàu, không thích hợp với người như chúng ta đâu.” Cô gái thở dài: “Nói cũng đúng.” Sau khi về, cô gái kia còn nói với cô gái trong nhà hôm nay gặp được một anh chàng đẹp trai, đáng tiếc không để lại cách liên lạc. Lam Anh để đồ mua về vào vị trí, cuối cùng cầm lấy cái túi kia, phía trên còn có hình vẽ có màu, là con cừu lười biếng ngốc nghếch, cuối cùng cô treo túi lên sau cửa, giữ lại lần sau mua đồ sẽ dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.