Cung Ngôn Đình gật đầu với Lam Anh: “Chào em, anh là Cung Ngôn tình, là anh Tư của Tiểu Ngũ.”
Dù gì cũng là chuyện rất lâu trước kia, Cung Ngôn tình cũng không chắc là cô còn nhớ ha2y không, nên cứ coi như đây là lần đầu gặp mặt, để tránh những phiền phức không cần thiết. Lam5 Anh gật đầu trả lời: “Chào anh.” “Em vừa nói với anh, em đến đây cùng với bạn học mà.” “Xin l4ỗi, ở đây ồn ào quá, anh không nghe rõ. Nểu Tiểu Ngũ và bạn học đã đến, vậy thì giúp anh xem x0em, chọn món quà gì sẽ thích hợp.” Mặt Cung Ngôn Đinh nở nụ cười. Anh ta và Cung Ngũ có chút tương đồng, dù sao cũng là anh em, hơn nữa hai anh em họ có lẽ trông giống mẹ hơn, nên nhìn ai cũng rất đẹp.
“Anh Anh, chúng ta giúp anh Tư chọn quà đi, chọn cho Tiểu Bát.” Lam Anh gật đầu: “Ừ.”
Sau khi chia tay với Cung Ngũ rồi trở về chỗ ở, lúc đóng cửa đột nhiên Lam Anh nhìn thấy sau cửa có treo một chiếc túi mua hàng bảo vệ môi trường, cô sững sờ một lát, sau đó lập tức nhớ lại anh Tư của Cung Ngũ, đó không phải là người đưa cho bọn họ túi mua hàng bảo vệ môi trường lúc trước sao?
Chả trách lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta liền cảm thấy rất quen mặt, trước kia còn cho rằng đó là vì anh ta và Cung Ngũ trông giống nhau.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, một năm cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua.
Nửa học kỳ cuối của năm ba, An Hổ Phách nói với bọn họ cố định năm tư sẽ ra nước ngoài du học hai năm cùng bạn trai. Bạn trai của An Hổ Phách là La Tiểu Cảnh, bạn tốt nhiều năm của Cung Ngũ. Cũng không biết hai người họ quen nhau như thế nào, tóm lại, hai người họ âm thầm lặng lẽ ghép thành một cặp. Lam Anh vẫn âm thầm lặng lẽ làm việc của mình, cùng với Sài Tranh Vanh ngọt ngào sống qua từng ngày.
Các cặp tình nhân thường cãi nhau ầm ĩ, nhưng bọn họ thì chưa bao giờ, cãi nhau lặt vặt thì thường xuyên có, nhưng không hề ảnh hưởng đến tình cảm. Việc Sài Tranh Vanh hứa với cô lúc đầu là không liên quan đến Tang Cung nữa, anh ta cũng đã thật sự làm được. Ít nhất thì trong khoảng thời gian sau đó cô không còn nhìn thấy Tang Cung đến tìm anh ta, cũng không gây phiền phức cho cô nữa.
Khi lên năm tự đại học, An Hổ Phách cùng La Tiểu Cảnh bay ra nước ngoài du học, cặp đôi hào hứng vui vẻ đi cùng nhau, lúc trở về có lẽ sẽ kết hôn với nhau.
Mỗi thứ bảy Lam Anh đều đến chỗ bác sĩ tâm lý một lần, dù chỉ là nói chuyện rất bình thường nhưng lần nào cũng có thu hoạch rất lớn. Khoảng thời gian này cô đang tự học môn tâm lý, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ tâm lý, thuận lợi vượt qua kỳ thi tư cách, hiện giờ đang chuẩn bị thi lấy bằng cao cấp hơn.
Thật ra Lam Anh cũng không biết mình học cái này có thể làm gì, cô cảm thấy nếu đã có nghề nghiệp này tồn tại, nhất định sẽ có giá trị riêng cho sự tồn tại này. Hơn nữa, bác sĩ chính là một ví dụ rất tốt. Tuy bây giờ cô chưa có suy nghĩ này, nhưng cô rất tôn trọng và sùng bái bác sĩ. Nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ trở thành người giống như bác sĩ, trở thành một người có giá trị cho xã hội. Sài Tranh Vanh lật đống sách và bài tập trước mặt cô, hỏi: “Bảo bối, đọc hết sách này thi lấy bằng xong thì làm cái gì?” Lam Anh không thèm ngẩng đầu mà trả lời: “Có chứng chỉ hành nghề, sau này nói không chừng sẽ dùng tới. Biết đâu sau khi em tốt nghiệp xong, em không tìm được việc gì làm, lúc đó em có thể làm chuyên gia tư vấn.” Sài Tranh Vanh nghe xong cảm thấy có lý: “Nói rất hay. Bạn gái nhỏ của anh sau này có thể làm việc văn phòng, không thể giống như anh, đánh đánh giết giết, lỡ bị thương thì phải làm sao?” Lam Anh ngẩng đầu liếc anh ta một cái: “Ai nói em sẽ bị thương? Em rất lợi hại. Thật đấy.” Sài Tranh Vanh mỉm cười: “Em nói lợi hại là chỉ phương diện nào? Sao anh lại không biết em lợi hại? Hình như lần nào cũng có người hét bảo không được không được, còn nói lợi hại à?”
Lam Anh đánh lên cánh tay anh ta, “Đổ xấu xa!”
Sài Tranh Vanh cúi đầu hôn lên trán có một cái, “Ừ, đồ xấu xa không làm phiền bạn gái nhỏ học bài nữa, anh đi chơi game có được không?”
Lam Anh gật đầu: “Anh đi đi.”
Xuân hạ thu đông lặp đi lặp lại, sự thay đổi kỳ diệu của thời tiết khiến rất nhiều người rất nhiều chuyện đều thay đổi. Ví dụ trong lớp có người lập nghiệp, có người ra nước ngoài, có người bỏ học, có người tìm được công việc, có người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh... Cuộc sống của năm tư đại học là thoải mái nhất nhưng cũng căng thẳng nhất. Trong lớp dường như chỉ có Yển Đại Bảo là ngày ngày rảnh rỗi chẳng việc gì làm, nhưng hầu như mỗi năm đều lãnh học bổng. Trước kia bên cạnh còn có Cung Ngũ, bây giờ Yến Đại Bảo có chuyện gì thì lôi kéo Lam Anh. Kí túc xá chỉ còn có hai người, Yến Đại Bảo dần buồn chán không muốn ở lại nữa, ngày nào ba cô cũng đến đón cô về cho nên trong phòng chỉ còn lại mình Lam Anh.
Cô lại không cảm thấy cô đơn, hằng ngày đều quét dọn ký túc xá, thường xuyên lau bàn, dọn dẹp đồ đạc, chăn màn cho Yến Đại Bảo. Người ở ký túc xá như chuồng chó ở phía đối diện rất là ngưỡng mộ, cảm thấy hận vì ký túc xá bọn họ không có một người như Lam Anh.
Công việc của Sài Tranh Vanh gần đây hơi bận, ông chủ thường xuyên ra nước ngoài, anh ta cũng phải đi công tác chung. Kiểu ông chủ cần vệ sĩ thể này, nếu không phải là người giàu có thì cũng là nhân vật nổi tiếng, Lam Anh cũng chưa từng hỏi đến. Sau khi biết anh ta sắp phải đi công tác thì bắt đầu dọn hành lý cho anh ta.
“Họ có nói đi mấy ngày không?” Cô hỏi.
“Hình như nói là bảy tám ngày.” Sài Tranh Vanh trả lời, nói xong còn thở dài một hơi. Anh ta cũng không muốn đi công tác, nhưng hết cách, đã nhận tiền của người ta, không thể không đi.
Lam Anh gật đầu, thu dọn quần áo dùng trong bảy tám ngày cho anh ta. Sợ anh ta không phân biệt được, cô còn gói theo từng bộ, mỗi bộ quần áo đều để vào một cái túi, khi anh ta cần mặc cử trực tiếp lấy ra là được, mặc bẩn rồi thì để ngược trở vào, khi trở về đưa cho cô mang đi giặt là được.
Cô đang thu dọn đồ đạc, Sài Tranh Vanh ngồi xổm bên cạnh nhìn, sau đó anh ta nói: “Làm sao đây bảo bối, anh phát hiện bạn gái nhỏ của anh là một mẹ hiền vợ đảm rồi, anh thật sự không thể rời khỏi em được.”
“Đừng có ở đó mà nói lời ngọt ngào, anh đi thu dọn bàn chải và khăn mặt đi.” “Tuân lệnh, nữ hoàng của anh.” Anh ta mỉm cười đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy khăn và bàn chải.
Thu dọn đồ đạc xong, hành lý to chất đầy ắp đồ đạc, cô hỏi: “Liệu có năng khiến anh cầm không tiện không?” Sài Tranh Vanh cầm thử: “Không nặng, vừa tay rồi.” “Trong ngăn kéo của hành lý em có để một ít thuốc thường dùng, lỡ bị cảm đau đầu dau bụng đều có thể uống...” Sài Tranh Vanh kéo cô vào lòng mình, mỉm cười nói: “Anh nghe thấy rồi, cũng nhìn thấy rồi, bạn gái nhỏ của anh thật là dễ thương. Em đã xem anh là một đứa trẻ rắc rối rồi đúng không?” “Anh với đứa trẻ rắc rối có gì khác nhau? Trông chờ anh tự thu dọn đồ đạc, không biết anh sẽ thu dọn thành thế nào. Đàn ông thường rất bất cẩn.” “Nên anh mới cần có Lam Anh của anh.” Lam Anh hờn dỗi: “Ai là Lam Anh của anh chứ? Không biết xấu hổ à?” “Không biết đâu, biết xấu hổ thì vợ anh chạy theo người ta mất rồi.” Anh ta mỉm cười nói. Lam Anh sờ vào vết sẹo lồi lên trên mặt anh ta. Sài Tranh Vanh sững sờ, chậm rãi kéo lấy tay cô: “Có phải trông rất xấu không?” Cô lắc đầu: “Không đâu, em không cảm thấy xấu, hơn nữa, trông cũng không rõ lắm.” “Em sờ vào vết sẹo này thì không sao rồi. Cũng không đau nữa.” “Có phải do tai nạn xe để lại không?” Lam Anh đau lòng. Nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy anh ta đã thấy vết sẹo này, cô cũng không xác định được là vết sẹo mới hay vết sẹo cũ. Sài Tranh Vanh do dự một hồi rồi mới nói: “Không phải là vết sẹo lúc nhỏ để lại. Anh không còn nhớ nguyên nhân nữa rồi.” Cô nhíu mày, lại sờ vào, nói: “Người nhà anh thật bất cẩn, gương mặt đẹp thế này mà, lúc nhỏ nhất định là anh khóc thảm thiết... đáng thương...” Anh ta mỉm cười nói: “Anh cũng không nhớ lúc nhỏ anh có khóc hay không, thậm chí không nhớ là có đau hay không nữa.” “Không nhớ gì thì càng tốt, ít nhất, không cần phải đau lòng mỗi khi nhớ lại.”
“Đúng, anh cũng cảm thấy như vậy.” Sài Tranh Vanh kéo cô vào lòng, mỉm cười nói: “Lam Anh, Lam Anh của anh, đừng rời xa anh, sau này cũng đừng rời xa anh, anh sợ một ngày em rời bỏ anh, anh sẽ phát điên...”
Cô vỗ nhẹ eo anh ta: “Sao cứ nói đến chuyện này thế? Anh thật khiến người ta thấy ghét mà...”
“Anh từng nằm mơ thấy ác mộng vài lần. Trong mơ cứ thấy em muốn rời xa anh, bất luận anh cầu xin thể nào, bất luận anh nói với em thế nào em cũng không nghe, bỏ đi một cách rất vô tình. Anh muốn kéo em trở về, nhưng anh không thể nào nắm lấy em được... Anh sợ...”
Lam Anh mỉm cười: “Con người anh cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện thích nói lung tung là không ổn. Nằm mơ thôi mà cũng suy nghĩ nhiều vậy sao?” “Ừ.” Anh ta nói: “Phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Visa hộ chiếu của Sài Tranh Vanh đã làm xong thủ tục, Lam Anh lấy ra khỏi tủ phòng sách, vừa đi vừa tiện lại lật ra xem một cái, hiếu kỳ hỏi một câu: “A? Chứng minh thư của anh sao mới làm có hơn một năm?”
Sài Tranh Vanh mỉm cười nói: “Ừ, chứng minh thư cũ của anh hết hạn.” Lam Anh gật đầu: “Đúng rồi nhỉ, chứng minh thư của em làm lúc mới vào học. Cũng còn rất mới.”
Tối hôm đó Sài Tranh Vanh tranh thủ thời gian quấn lấy Lam Anh cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Anh dậy sớm đưa anh ta đi, “Anh ở ngoài phải cẩn thận đấy.” Sài Tranh Vanh thở dài: “Tuần lệnh, trong mắt bạn gái nhỏ của anh anh là phế nhân rồi sao?” Cô nói: “Đúng, em không quan tâm, tóm lại anh phải khỏe mạnh trở về đứng trước mặt em.” Sài Tranh Vanh gật đầu: “Ừ, anh bảo đảm sẽ trở về lành lặn không thiếu một miếng nào đứng trước mặt em, nhớ là trước khi anh trở về em phải tắm rửa sạch sẽ đợi anh ở trên giường đấy.” Lam Anh “hư” anh ta một tiếng, “Mau đi đi. Đừng đến trễ để người ta đợi anh.” Sài Tranh Vanh đón xe rời khỏi nhà. Lam Anh đứng bên đường, chắp tay sau lưng, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng xe nữa thì mới trở vào nhà. Sài Tranh Vanh ngồi vào trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn mãi cô, cho đến khi không còn thấy nữa thì mới thôi. Tài xế taxi mỉm cười nói: “Tình cảm của cậu với vợ cậu thật tốt, một người cứ đúng tiễn, một người cứ ngồi nhìn lại. Một người là đá vọng phu, một người là đá vọng thế.” Sài Tranh Vanh ngẩng đầu: “Đúng vậy. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, vô cùng tốt.” Sau đó anh ta chậm rãi dựa ra sau ghế, bóng râm trong xe che đi gương mặt của anh ta, khiến tài xế taxi nhất thời không nhìn rõ ngũ quan của anh ta.