Công Tước

Chương 1408: Công việc thuận lợi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cúp máy xong, Lam Anh xách túi rác ra ngoài rồi đi đến chỗ Sài Tranh Vanh để chuẩn bị bữa tối cho hắn. Chuẩn bị xong Sài Tranh Vanh vẫn chưa t3rở về, cô ngồi trong phòng khách xem sách ôn tập nội dung tư vấn tâm lý. So với nội dung của phần hướng dẫn viên du lịch thì việc thi lấy bằn2g tư vấn tâm lý khó hơn một chút, nên cô cũng ôn tập rất nghiêm túc. Đang ngồi làm bài tập, ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa, Sài Tranh Van5h bước vào: “Bảo bối” Lam Anh ngẩng đầu: “Anh về rồi à?” Cô chỉ vào nhà bếp: “Thức ăn làm xong rồi.” Rồi tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Hẳn đi qua cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Hôm nay vẫn ổn chứ?”

“Rất ổn.”

“Hôm qua anh gọi điện thoại mà em không bắt máy0.” “Hôm qua em dẫn đoàn. Lúc anh gọi, em đang giải thích cho khách nghe nên không nghe máy, sau đó thì quên mất. Em bận quá, mấy người khách nước ngoài đó hiếu kỳ với mọi thứ, chuyện gì cũng muốn hỏi, cơ bản chẳng có thời gian rảnh.”

Sài Tranh Vanh thở dài, bọn họ đã cãi nhau nhiều lần về chuyện này, bây giờ không biết nên cãi nhau thế nào nữa. Hẳn đành mặc kệ, Lam Anh thích là được.

Nói xong thì hắn hôn lên môi cô.

Lam Anh xoay cổ tay muốn thoát ra nhưng không được, sau cùng cũng để mặc hắn.

Một cặp tình nhân ở bên nhau tự nhiên sẽ làm những chuyện nên làm, sofa nhanh chóng biến thành chiến trường, bị bóng dáng hai người dính lấy nhau chiếm đóng. Buổi tối Lam Anh không trở về ký túc xá, Yến Đại Bảo cũng không trở về, nếu cô trở về mà chỉ thấy có một mình nhất định sẽ gọi điện thoại tìm Lam Anh. Buổi sáng Sài Tranh Vanh đi làm, Lam Anh cũng đến trường. Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Sài Tranh Vanh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô một hồi, sau cùng chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn, bỏ đi, để tránh lại sinh chuyện cãi nhau.

Trong lòng hắn không thoải mái. Hẳn ăn xong, Lam Anh đứng dậy rửa bát đũa, rửa xong thì quay trở lại đọc sách, Sài Tranh Vanh ngồi xuống bên cạnh cô.

Cổ làm xong hai bài thi thử thì thu dọn đồ đạc: “Được rồi, nhiệm vụ hôm nay của em đã hoàn thành. Em phải trở về ký túc xá...”

Sài Tranh Vanh lập tức kéo cô lại: “Bây giờ em không phải lên lớp, trở về ký túc xá làm gì? Không phải ký túc xá của em cũng không có ai sao? Tối nay đừng về nữa, dù sao thì đọc sách ở đâu cũng giống như nhau mà.” Lam Anh: “Ở đây không có không khí học bài, làm gì mà giống nhau chứ?”

Sài Tranh Vanh kéo cô vào lòng, mỉm cười nói: “Sao lại không có không khí ôn bài? Anh dạy em.”

Lam Anh tiếp tục ôn bài, Sài Tranh Vanh bưng thức ăn ra ăn, hỏi: “Du khách là người như thế nào? Vẫn là người lớn tuổi à?”

“Có già có trẻ, đó là khách của một công ty mời đến để bàn bạc hợp tác, sau khi học xong thì bọn họ đi tham quan Thanh Thành. Người dẫn đầu đoàn là anh trai của bạn học cùng lớp với em, người quen. Sau này có đoàn thì cũng sẽ để em dẫn.”

“Anh trai của bạn học?” Sài Tranh Vanh ngẩng đầu: “Bao nhiêu tuổi?” “Bạn học của em bằng tuổi với em, nếu là anh cậu ấy, chắc cũng lớn hơn ba bốn tuổi.” Lam Anh vén tóc mái rơi trước mặt ra sau tai rồi tiếp tục đọc sách.

Sài Tranh Vanh lập tức nuốt không trôi: “Lớn hơn ba, bốn tuổi?”

“Ừ.” Lam Anh vẫn không ngẩng đầu.

Lam Anh xoay cổ tay muốn thoát ra nhưng không được, sau cùng cũng để mặc hắn.

Một cặp tình nhân ở bên nhau tự nhiên sẽ làm những chuyện nên làm, sofa nhanh chóng biến thành chiến trường, bị bóng dáng hai người dính lấy nhau chiếm đóng. Buổi tối Lam Anh không trở về ký túc xá, Yến Đại Bảo cũng không trở về, nếu cô trở về mà chỉ thấy có một mình nhất định sẽ gọi điện thoại tìm Lam Anh. Buổi sáng Sài Tranh Vanh đi làm, Lam Anh cũng đến trường. Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.