Công Tước

Chương 1409: Công việc thuận lợi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bạn già này, Lam Anh có đối tượng chưa? Nếu chưa có đối tượng, tôi rất muốn giới thiệu con bé cho con trai tôi, làm con dâu tôi, tôi rất h3ài lòng.” “Cô bé xinh đẹp như vậy mà không có đối tượng sao?” Bác sĩ mỉm cười nói: “Nghe thấy ông khen ngợi thì tôi yên tâm rồi, thật sự đ2ó là một đứa trẻ rất tốt!”

Lam Anh làm sao biết được chuyện ông chủ muốn chọn cô làm con dâu của ông ấy? Cô vẫn đang bận rộn với c5ông việc của mình.

Ban đầu ông chủ chỉ cho cô dẫn vài đoàn nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là đoàn mười mấy người, sau đó phát hiện khả n4ăng làm việc của cô tốt hơn người bình thường nên cũng bắt đầu sắp xếp cho cô những đoàn lớn.

Lần đầu dẫn đoàn khách lớn Lam Anh c0ũng không căng thẳng, chỉ là có nhiều người hơn một chút, chuyện cần lo lắng cũng nhiều hơn, ngoại trừ một số du khách cực phẩm thì đa phần du khách còn lại rất dễ dỗ dành.

Lam Anh gật đầu: “Vậy được, lần sau cậu mang một con búp bê hai mươi tệ đến cho tớ nhé, phải đẹp đó nha.” Yến Đại Bảo đồng ý, lại hào hứng: “Tiểu Ngũ cũng mua hai con búp bê, hôm khác tớ sẽ mang đến cho Tiểu Bát.” “Đại Bảo tối nay có ở lại đây không?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Tớ cãi nhau với ba, tớ không quan tâm tới ba nữa. Hứ.”

“Cậu cãi nhau với ba à?” Lam Anh ngồi đối diện cô, mỉm cười nói: “Ba nhất định là rất thương Đại Bảo, có chuyện gì Đại Bảo phải nói với ba, không thể tự mình tức giận không vui, bằng không ba của Đại Bảo nhất định rất đau lòng, ba thương cậu như thế mà.” Yến Đại Bảo mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới nói: “Vậy ngày mai tớ lại quan tâm tới ba, dù sao bây giờ tớ cũng mặc kệ ba.” Yến Đại Bảo và ba cô cứ hai ba ngày là lại cãi nhau, nhưng lần nào Lam Anh cũng phải khuyên một câu vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó. “Anh Anh chúng ta cùng đi căng tin ăn đi.” Yến Đại Bảo đề nghị. Lam Anh gật đầu đồng ý, vừa định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên reo lên: “Alo?” Cô ngước mắt nhìn Yến Đại Bảo một cái, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe máy: “Tranh Vanh...”

Mắt của Yến Đại Bảo lập tức trừng to lên, nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghi ngờ, khiến Lam Anh thấy rất chột dạ. Lam Anh chỉ nói vài câu rồi cúp máy, Yến Đại Bảo hỏi: “Anh Anh, có phải cậu có bạn trai rồi không?” Lam Anh sững sờ: “Ơ: Sao Đại Bảo lại nói như vậy?” “Chắc chắn là cậu có bạn trai rồi!” Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên: “Trước kia cậu không nghe điện thoại như vậy, lần này còn lén la lén lút. Không đúng, trước kia đâu có ai gọi điện cho cậu, bây giờ đột nhiên có người gọi điện thoại cậu. Nói mau, có phải cậu có bạn trai rồi không?” Lam Anh chỉ có thể trả lời: “Ừ. Người bên ngoài trường, thường ngày rất bận, rất ít khi gặp.” Yến Đại Bảo chống nạnh, nghiêng đầu cười to: “Tớ biết ngay mà, tớ là thông minh nhất! Hahaha...” Yến Đại Bảo như một cái loa phóng thanh, cô ấy biết tức là không lâu nữa Cung Ngũ cũng biết. Lam Anh thở dài, nhưng cô còn cách nào khác? Cô không muốn để người khác biết, nhưng không ngờ vẫn bị Yến Đại Bảo phát hiện ra. Dù sao cô cũng không thể nói dối người khác. Sinh nhật của Sài Tranh Vanh vào khoảng thời gian hai tuần được nghỉ trước Tết, đúng lúc Lam Anh lấy được tiền lương dẫn đoàn, cô hỏi ý Yến Đại Bảo nên mua quà gì, Yến Đại Bảo lập tức vỗ ngực nói: “Đi, tớ dẫn cậu đi trung tâm thương mại mua đồ, tớ biết rõ nhất nên mua gì!”

Kết quả, những thứ Yến Đại Bảo đề nghị đều không thể tin tưởng được.

Trước đó nghe nói sắp đến ngày sinh nhật của Sài Tranh Vanh, có suy nghĩ thấy nên lấy một ít tiền ra mua quà sinh nhật cho hắn.

Trở về kí túc xá, Lam Anh bất ngờ thấy Yến Đại Bảo đang ngồi trên giường, vừa uống sữa chua, vừa bấm điện thoại.

Nhìn thấy Lam Anh vào cửa, cô lập tức bỏ điện thoại xuống, hoan hô: “Anh Anh, tớ đang định gọi điện thoại cho cậu này. Cậu đi đâu thế? Tớ tìm không thấy cậu đâu cả.” “Gần đây tớ đi làm thêm, nhân tiện xin dấu thực tập. Cậu thì sao? Đại Bảo gần đây bận rộn làm gì thế?”

Yến Đại Bảo ngậm ống hút nói: “Tớ đang bán búp bê! Tớ bán rất đắt hàng đấy, Anh Anh cậu có muốn mua búp bê tớ bán không?” Lam Anh gật đầu: “Được đẩy, búp bê của cậu bao nhiêu một con?”

Yến Đại Bảo: “Hai mươi tệ một con, rất rẻ đấy.”

Đương nhiên, dẫn đoàn lớn cũng có điểm bất lợi, lúc ra ngoài phải hoàn toàn phụ trách, thời gian trở về của cô dĩ nhiên cũng ít đi, đặc biệt là sau khi phát hiện cô có thể đảm đương mọi việc, chuyện này càng xảy ra nhiều hơn.

Một thời gian dài qua đi, Sài Tranh Vanh lại có ý kiến. Lam Anh cũng không biết nên nói gì mới ổn, lần nào hắn cũng hỏi du khách là người thế nào, là đàn ông hay phụ nữ, tóm lại có rất nhiều chuyện không vui. Lam Anh cũng không quan tâm hẳn. Ban đầu khi cô tìm việc cũng hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề của Sài Tranh Vanh, kết quả bây giờ lại gây khó khăn cho cô đủ điều. Cô không quan tâm tới nữa. Du khách trước mặt lại đứng bao quanh thành một vòng tròn, Lam Anh cũng không muốn nhưng không ngăn được việc đám người đó cứ không ngừng bám lấy, hỏi đi hỏi lại một vấn đề. Sài Tranh Vanh lại gọi điện thoại đến, cô cảm thấy hắn thật phiền phức! Nghe điện thoại thì không thể trả lời câu hỏi của những người đó, không nghe điện thoại thì cô lại lo lắng Sài Tranh Vanh tức giận, sau cùng hết cách, chỉ có thể tạm thời rời khỏi vòng vây, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại: “Alo? Tranh Vanh?”

“Em đang bận sao? Điện thoại không nghe máy.” Sài Tranh Vanh vừa mở miệng đã càm ràm: “Tối nay em có vẻ không?” “Chỗ này là thắng cảnh tham quan, cách thành phố hơi xa một chút, ngày mai em vẫn còn nhiệm vụ, tối nay em sẽ không về. Anh ở nhà một mình có được không?”

Sài Tranh Vanh không nói gì, cô hỏi: “Anh giận à? Em xin lỗi, em thật sự không cố ý. Thật ra đoàn đông khách thế này không phải ngày nào cũng có, có khi cả một tháng mới có một hai lần. Không phải bây giờ em đang cố gắng vì con dấu cho bài báo cáo thực tập sao? Anh thật sự nổi giận rồi à? Đừng giận em mà, em xin lỗi anh có được không?” Một hồi sau, Sài Tranh Vanh mới thở dài nói: “Anh dám tức giận sao? Anh đang cảm thấy em không cần vất vả như vậy. Chúng ta cũng đâu có nghèo đến mức đó, có đúng không?” Lam Anh càm ràm: “Anh đừng nói vậy, chuyện này không liên quan đến tiền, đây là một kinh nghiệm mà em phải có trước khi tốt nghiệp, ai biết sau này sẽ như thế nào?” Sài Tranh Vanh chỉ có thể gật đầu: “Ừ, anh còn có thể làm gì chứ?” Sau khi cúp điện thoại, Lam Anh cứ cảm thấy áy náy, cứ như hơi có lỗi với hắn, nhưng hết cách, sau này chỉ có thể cố gắng không nhận những đoàn đi chơi mấy ngày liên tục, bằng không tình cảm hai người sẽ bị ảnh hưởng. Sau khi kết thúc chuyến dẫn đoàn liên tục ba bốn ngày, cuối cùng Lam Anh cũng có thời gian để thở. Đương nhiên, dẫn đoàn lớn, tiền cô nhận được cũng nhiều hơn, lại thêm việc khách mua hàng cô cũng được hoa hồng, nên thu nhập bốn ngày này cũng rất khả quan.

Thường ngày tiền có tiêu đều là tiền sinh hoạt phí được phát nên tiến cô kiếm được hoàn toàn có thể tích góp lại.

Yến Đại Bảo gật đầu: “Tớ cãi nhau với ba, tớ không quan tâm tới ba nữa. Hứ.”

“Cậu cãi nhau với ba à?” Lam Anh ngồi đối diện cô, mỉm cười nói: “Ba nhất định là rất thương Đại Bảo, có chuyện gì Đại Bảo phải nói với ba, không thể tự mình tức giận không vui, bằng không ba của Đại Bảo nhất định rất đau lòng, ba thương cậu như thế mà.” Yến Đại Bảo mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, rồi mới nói: “Vậy ngày mai tớ lại quan tâm tới ba, dù sao bây giờ tớ cũng mặc kệ ba.” Yến Đại Bảo và ba cô cứ hai ba ngày là lại cãi nhau, nhưng lần nào Lam Anh cũng phải khuyên một câu vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó. “Anh Anh chúng ta cùng đi căng tin ăn đi.” Yến Đại Bảo đề nghị. Lam Anh gật đầu đồng ý, vừa định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên reo lên: “Alo?” Cô ngước mắt nhìn Yến Đại Bảo một cái, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe máy: “Tranh Vanh...”

Mắt của Yến Đại Bảo lập tức trừng to lên, nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghi ngờ, khiến Lam Anh thấy rất chột dạ. Lam Anh chỉ nói vài câu rồi cúp máy, Yến Đại Bảo hỏi: “Anh Anh, có phải cậu có bạn trai rồi không?” Lam Anh sững sờ: “Ơ: Sao Đại Bảo lại nói như vậy?” “Chắc chắn là cậu có bạn trai rồi!” Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên: “Trước kia cậu không nghe điện thoại như vậy, lần này còn lén la lén lút. Không đúng, trước kia đâu có ai gọi điện cho cậu, bây giờ đột nhiên có người gọi điện thoại cậu. Nói mau, có phải cậu có bạn trai rồi không?” Lam Anh chỉ có thể trả lời: “Ừ. Người bên ngoài trường, thường ngày rất bận, rất ít khi gặp.” Yến Đại Bảo chống nạnh, nghiêng đầu cười to: “Tớ biết ngay mà, tớ là thông minh nhất! Hahaha...” Yến Đại Bảo như một cái loa phóng thanh, cô ấy biết tức là không lâu nữa Cung Ngũ cũng biết. Lam Anh thở dài, nhưng cô còn cách nào khác? Cô không muốn để người khác biết, nhưng không ngờ vẫn bị Yến Đại Bảo phát hiện ra. Dù sao cô cũng không thể nói dối người khác. Sinh nhật của Sài Tranh Vanh vào khoảng thời gian hai tuần được nghỉ trước Tết, đúng lúc Lam Anh lấy được tiền lương dẫn đoàn, cô hỏi ý Yến Đại Bảo nên mua quà gì, Yến Đại Bảo lập tức vỗ ngực nói: “Đi, tớ dẫn cậu đi trung tâm thương mại mua đồ, tớ biết rõ nhất nên mua gì!”

Kết quả, những thứ Yến Đại Bảo đề nghị đều không thể tin tưởng được.

Nào là quần lót, bộ dao có tám món, khoa trương nhất là bao cao su mà Tần Tiểu Ngư ở phòng bên cạnh bản.

Lam Anh cạn lời. Sau khi trầm ngâm một hồi, cô nói: “Đại Bảo này, mấy thứ đó tặng người ta thì ngại lắm, không hay đâu nhỉ? Chúng ta tiếp tục xem xem nên mua gì.” Yến Đại Bảo chống cằm, ra sức suy nghĩ, sau cùng đột nhiên vỗ mạnh vào đùi, nói: “Tớ nhớ ra rồi, tớ có thể hỏi anh Bánh Bao mà! Anh Bánh Bao nhất định sẽ biết con trai thích món đồ gì.”

Thể là Yến Đại Bảo lập tức gọi điện thoại thỉnh giáo Lý Nhất Địch, sau khi Lý Nhất Địch nghe xong thì trả lời: “Đại Bảo Bảo, em thật sự muốn biết con trai thích gì à? Đương nhiên là thích bạn gái của mình rồi, một cô gái xinh đẹp có thể biến mình thành món quà đem tặng cho người bạn trai, không phải tốt hơn sao?” “Vậy có cần phải thắt nơ không?” Yến Đại Bảo hỏi. Lý Nhất Địch mỉm cười: “Thắt nơ thì càng tốt.” Cúp máy xong, Yến Đại Bảo nói: “Anh Bánh Bao nói, cậu có thể tự biến mình thành món quà, thắt nơ lên trên, sẽ khiến bạn trai cậu vui hơn.”

Lam Anh: “...”

Quả nhiên để Yến Đại Bảo tư vấn mua quà là một sự lựa chọn sai lầm. Nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng Lam Anh nhớ chuyện gần đây Sài Tranh Vanh hay mặc đồ vest đến công ty, thế là cô mua cho hắn một chiếc kẹp cà vạt thật đẹp, giá cũng không rẻ chút nào.

Yến Đại Bảo đứng bên cạnh trừng mắt, mím môi nhìn chằm chằm: “Anh Anh, tớ cảm thấy món quà này không hay bằng cách mà anh Bánh Bao nói lúc nãy.” Lam Anh thở dài: “Đại Bảo này, đó là ám hiệu mà anh Bánh Bao ra dấu cho cậu, anh ấy nghĩ cậu định tặng quà cho anh ấy. Cậu suy nghĩ xem cậu muốn tặng quà gì cho anh ấy?” Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức vỗ tay, nói: “Tớ biết rồi, đợi đến sinh nhật của anh Bánh Bao, tớ cũng sẽ thắt nơ tặng cho anh ấy!”

Lam Anh: “...”

Đại Bảo đơn thuần thể này thì sau này biết phải làm sao? Ba cô ấy trăm phương nghìn kế bảo vệ cô ấy, còn bản thân cô ấy thì muốn tắm rửa sạch sẽ tự mình thắt nơ đem tặng người khác. Yến Đại Bảo lúc này đã chạy đi bên kia bắt đầu chọn nơ. Một giây trước Lam Anh còn lo lắng phiền não, một giây sau thì thở phào nhẹ nhõm, vì Yến Đại Bảo đang ở chỗ bán kẹp tóc lựa chọn kẹp nơ một cách điên cuồng, xoay đầu lại dưa cô xem: “Anh Anh tớ đeo cái này đẹp hay là cái kia đẹp?” Lam Anh nói: “Hai cái đều đẹp.” Lam Anh mua quà xong thì gói lại, nhét vào túi xách, định đợi đến ngày sinh nhật của Sài Tranh Vanh thì lấy ra tặng, cho hắn một sự bất ngờ. Biết hắn đôi khi phải đi tiệc tùng bên ngoài, buổi tối thỉnh thoảng còn phải tăng ca, công ty mới mở, sẽ có nhiều việc cần ứng phó giải quyết. Cô cũng hiểu chuyện này nên đa phần thời gian cô đều đến giúp hắn dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa tối.

Buổi tối khi quét dọn phòng, cô phát hiện có tấm danh thiếp rơi ở kẽ hở của tường và bàn, cổ cẩm lên, phát hiện đó là tấm danh thiếp mà Sài Tranh Vanh in trước kia, Danh thiếp in xong mà không cho cô một tấm, tấm danh thiếp vô tình rơi này đúng lúc để cô lén cất lại cho riêng mình.

Cô nghiêm túc nhìn vào tên công ty và địa chỉ bên trên, sau đó để vào túi của mình, quét dọn xong cô mới trở về ký túc xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.