*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô vẫn không có tâm trạng hào hứng háo hức gì với ngày Tết, vì cô và Sài Tranh Vanh giống nhau, cơ bản không quan tâm đến những 3thứ tiểu tiết đó, hoặc có thể nói bọn họ chưa từng có nhận thức về ngày Tết. Sắp đến Tết, trong nhà nên chuẩn bị chút gì đó để 2có không khí đón Tết, nhưng bất luận là nhà của Sài Tranh Vanh, hay là chỗ ở của cô trước kia đều rất vắng vẻ giống như thường 5ngày.
Đoàn du khách cuối cùng của năm, Lam Anh phải dẫn đoàn liên tục bốn ngày. Ngày cô về cũng đúng vào sinh nhật của 4Sài Tranh Vanh. Cô nhìn vào đồng hồ, nhở Sài Tranh Vanh nói giờ ăn trưa là sau mười hai giờ, bây giờ chỉ mới mười một giờ nên v0ẫn đủ để cổ nấu một bữa ăn. Cô vội vàng lật tung hết mọi nguyên liệu có trong tủ lạnh, rửa sạch thải ra đem đi nấu, đợi đến khi thức ăn nấu xong thì cơm cũng đã chín.
Lam Anh bỏ đồ ăn vào cặp lồng giữ nhiệt, rời khỏi nhà, bắt taxi đến chỗ công ty Sài Tranh Vanh theo địa chỉ ghi trên danh thiếp.
Đến nơi, cô đăng ký ở quầy lễ tân, sau đó ấn nút thang máy, lúc đứng đợi thang máy thì nhìn thấy hai thanh niên cường tráng, nghe hai người họ đứng nói chuyện với nhau: “Cậu nói xem, hai huấn luyện viên, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai?”
“Chuyện này ai mà biết được? Cũng chưa từng thấy hai người họ đọ sức bao giờ. Tôi cảm thấy huấn luyện viên đang có phần thắng nhiều hơn, anh ta trông cao ráo, người đầy cơ bắp...” “Huấn luyện viên Tang? Cậu không cảm thấy anh ta tuy cường tráng nhưng cơ bắp trên người đã có dấu hiệu nhão rồi sao? Ngoài việc trồng cường tráng, tôi cảm thấy anh ta không rắn chắc bằng huấn luyện viên Sài.” “Nói cũng đúng. Nhưng thật sự cũng khó nói lắm.” “Đúng rồi, tôi nghe nói huấn luyện viên Tang rất háo sắc, thường chọc ghẹo tiếp tân ở quầy lễ tân, còn bị huấn luyện viên Sài bắt gặp một lần, nghe nói huấn luyện viên Sài rất tức giận.” “Thỏ không ăn cỏ gần hang, chả trách huấn luyện viên Sài tức giận” Lam Anh đứng bên cạnh mà người cứng đờ. Nếu chỉ nghe nói đến một mình huấn luyện viên Tang cô vẫn chưa có cảm giác gì, thì khi hai thanh niên đó nhắc đến huấn luyện viên Sài ba bốn lần, cô không thể không suy nghĩ nhiều, huấn luyện viên Tang và huấn luyện viên Sài mà bọn họ nói, có phải là người mà cô đang nghĩ đến không? Cô đột nhiên xoay đầu nhìn sang hai thanh niên kia, hỏi: “Hai người là nhân viên của công ty vệ sĩ XX phải không?”
Hai thanh niên kia nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, liền cảm thấy ngại ngùng: “Đúng vậy.” Tầm nhìn lướt qua cặp lồng giữ nhiệt trên tay cô: “Cô cũng muốn đến đó à? Cô tìm ai?” “Tôi tìm Sài Tranh Vanh. Huấn luyện viên Tang mà hai người nói là ai?” “À, cũng là huấn luyện viên của chúng tôi, là người hợp tác cùng huấn luyện viên Sài.” “Tên là Tang Cung phải không?” Cô hỏi. “Đúng, tên là Tang Cung.” Lam Anh cảm thấy máu huyết trong người đột nhiên dâng trào đến đỉnh đầu, cứ như bọn họ vừa cho cô một đòn chí mạng, khiến cả người cô cứng đờ tại chỗ. Thang máy “ting một tiếng báo đã đến nơi, hai thanh niên kia đã bước vào, một trong số đó còn ẩn nút thang máy, hỏi cô: “Cô có vào không?” Lam Anh do dự một hồi, nhấc chân đi vào: “Cảm ơn.” Cơ thể cô vẫn cứng đờ, trong đầu trống rỗng. Cô không tin, trừ khi có chính mắt nhìn thấy. Cố không tin Sài Tranh Vanh sẽ vì Tang cung mà nói dối, cô không tin, cũng không muốn tin. Cô nói với hai thanh niên kia: “Hai người không cần nói, tôi đến đây không có thông báo trước.” “Cô có phải là bạn gái của huấn luyện viên Sài không? Trước giờ thường nghe nói huấn luyện viên Sài có một cô bạn gái cực kỳ xinh đẹp, hôm nay là lần đầu gặp. Yên tâm, chúng tôi không nói gì đâu.” Hai người họ còn nhân cơ hội nhìn cô thêm một chút, một người xinh đẹp như vậy, không nhìn thì uổng phí quá!
“Cảm ơn.” Cô nói.
Cô cùng hai thanh niên kia đi ra khỏi thang máy, cả tầng lầu đều là chỗ luyện tập, Lam Anh cảm thấy những máy móc luyện tập trước mặt rất quen thuộc. Dù là bản cải thiện nhưng cô vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của những máy móc mà cô từng dùng qua. Cô đứng ngay bên cạnh hai chậu cây phát tài thật to để phía trước cửa, nhìn khung cảnh bên trong. Cô không nhìn thấy Tang Cung, nhưng những máy móc luyện tập cực kỳ quen mắt trong khu tập luyện khiến cô tin rằng Tang Cung đang ở đây. Lam Anh đè chặt vào lồng ngực, hít thật sâu một hơi, nước mắt tuôn trào. Cô chậm rãi xoay người dựa vào tường, không biết nên làm gì để giảm bớt sự đả kích mà mình vừa chịu. Chuyện thế này cũng lừa cô sao? Có cần lừa gạt cổ cả chuyện này hay không? Cô lau nước mắt, xoay người lại nhìn một cái, bất ngờ phát hiện có hai bóng người đang đi từ cửa đến đây. Cô nhìn thấy một trong số đó là Tang Cung, còn người còn lại đi bên cạnh hắn chính là Sài Tranh Vanh.