Công Tước

Chương 1413: Chân tướng (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ đứng bất động, có lẽ là muốn để bản thân hoàn toàn từ bỏ, hoặc có lẽ là vì muốn để cho tình cảm suốt bốn năm qua có một điểm dừng 3chính thức.

“Lam Anh, Lam Anh em nói gì đi, em nói gì đi có được không?” Hắn cầu xin: “Em nói gì đi, được không? Đừng mặc kệ2 anh như vậy, Lam Anh, Lam Anh của anh.”

Cô vẫn không lên tiếng, mãi cho đến một lúc sau, cuối cùng cô cũng mở miệng nói, gi5ọng nói vừa lạnh lùng vừa xa cách: “Anh không phải là Sài Tranh Vanh, anh là Phó Thanh Ly. Chỉ cần anh là Phó Thanh Ly..” “Anh chỉ c4ần em. Anh không quan tâm anh là ai, anh chỉ cần em.” “Đúng, anh chỉ cần tôi. Anh và Tang Cung giống như nhau, ngay từ đầu đã muốn c0ó tối. Lòng dạ hèn hạ và bỉ ổi của các người giống hệt như nhau. Chẳng qua cũng vì muốn lừa một mình tôi.” Hắn lắc đầu, giữ chặt vai cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Không giống nhau! Lam Anh, anh và hắn không giống nhau, anh yêu em, anh yêu em! Tang Cung chỉ là vì dục vọng của cơ thể, anh không giống hắn.” “Như nhau thôi! Các người trước giờ luôn giống nhau! Trong mắt các người phụ nữ chỉ là những công cụ để vui vẻ và giao dịch. Tử Sa, Bán Bạch, không phải là những vật hi sinh đó sao? Anh chưa từng lấy tôi ra làm một món đồ giao dịch sao? Tôi không phải là món đồ để anh nhận được lợi ích sao?” “Anh đừng động vào tôi, bây giờ tôi vẫn là người của tổ chức, bây giờ tôi vẫn còn được tổ chức bảo vệ, nếu anh không muốn gặp phiền phức thì hãy tránh xa tôi ra một chút!” Cô vùng vẫy thật mạnh để thoát khỏi tay hắn, lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với hắn: “Anh chơi đùa tôi vòng vòng, xem tôi như một con ngốc để anh muốn làm gì thì làm, bây giờ anh đắc ý rồi chứ? Những thứ anh nên có thì đã có được rồi, đừng nói thêm những lời khiến tôi thấy buồn nôn nữa. Anh yêu tôi? Chẳng qua anh chỉ muốn chiếm hữu thân thể của tôi thôi. Anh chẳng yêu ai cả.”

Sài Tranh Vanh bước đến trước một bước, hắn lắc đầu phủ nhận: “Không! Em biết mà, em biết là anh yêu em mà. Rõ ràng chúng ta đang rất tốt, rõ ràng rất hiểu ý nhau, rõ ràng rất thân mật, rõ ràng rất yêu thương nhau mà. Lam Anh, Lam Anh của anh, không tức giận nữa được không?”

“Đừng tức giận với anh nữa, anh xin lỗi, sau này em nói gì anh cũng nghe theo, anh bảo đảm sẽ không lừa dối em nữa, anh không nên lừa dối em, anh không nên kéo Tang Cung vào công ty, nhưng anh cũng hết cách. Anh thật sự... thật sự rất yêu em. Anh sợ hắn sẽ nói cho em biết anh là ai. Anh không muốn để em biết... Anh biết em không thích Phó Thanh Ly, anh biết em sợ huấn luyện viên, em cũng bài xích huấn luyện viên giống tất cả mọi người. Anh chỉ là... chỉ là lựa chọn một cách sai lầm để yêu em. Tha thứ cho anh được không? Lam Anh, Lam Anh của anh, Anh Anh của anh, chúng ta làm lại từ đầu được không? Có được không?... Có được không?”

Đôi mắt hẳn đầy tơ máu, hẳn giơ tay về phía cô: “Qua đây! Qua đây Lam Anh, em qua đây, chúng ta làm hòa. Anh xin thể cả đời này anh sẽ không lừa dối em nữa, anh đã nhận ra sai lầm rồi. Bây giờ chúng ta đã được tự do, chúng ta kết hôn, có thể sinh con, có thể có cuộc đời của chính mình.”

Hắn nghẹn ngào: “Chúng ta sẽ có cuộc đời mới. Lam Anh, Lam Anh xin hãy tha thứ cho anh. Chúng ta đã ở bên nhau bốn năm, rõ ràng chẳng có chuyện gì cả, rõ ràng mọi chuyện đều rất tốt...”

Lam Anh lùi về sau một bước, cô lắc đầu: “Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho các người, anh và Tang Cung, vĩnh viễn sẽ không.” Chân cô đang mềm nhũn, hơn bốn năm không hề có cảm giác, nhưng hôm nay, thời khắc đứng đối diện hắn cũng đã đến. Ám ảnh mà Phó Thanh Ly để lại cho cô quá nặng nề, nên bây giờ nghĩ lại những lúc cô thân mật với hắn là cô cảm thấy sống lưng lạnh toát. “Anh đừng đến tìm tôi nữa” cô nói: “Bây giờ anh đã được tự do, mà tổ chức cũng sẽ bảo vệ tối. Anh và Tang Cung thích làm gì thì cứ làm, đi đâu thì cứ đi, đừng đến gây phiền phức cho tôi là được.” Nói xong, cô đi vòng một vòng thật xa qua người hắn, đi về phía cửa lớn của tòa nhà. Sài Tranh Vanh đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn cô chằm chằm. Bóng dáng của cô rất kiên quyết, không hề chần chừ do dự, giống như các cô gái quyết định từ bỏ đàn ông trong tổ chức, quyết đoán không chừa một đường lui.

“Lam Anh!”

Cô không hề xoay đầu lại. “Xin em!” Cô dừng chân lại, cơ thể đang hơi run rẩy, cô cúi đầu, nước mắt lăn dài từng giọt trên má. Cố kìm nén hơi thở, thật sâu, thật chậm rãi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, kiềm chế tất cả cảm xúc, sau đó cô tiếp tục đi về phía trước. Sau đó, sau lưng cô vang lên một giọng nói lạnh lẽo, không hề tình cảm: “Số 7, trở về vị trí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.