*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Anh trầm ngâm, cô lặng lẽ hít thật sâu một hơi rồi nói: “Tôi không muốn đi đâu cả.
Phó Thanh Ly nghiêng đầu nhanh ch3óng hôn lên môi cô: “Ừ, nếu đã không muốn đi, vậy không đi đâu cả, chúng ta cứ ở nhà.”
“Ừ” Đột nhiên, cô nói: “Phó Than2h Ly.”
Phó Thanh Ly sững sờ, hắn chậm rãi xoay đầu nhìn sang mặt cô.
Mắt Lam Anh nhìn chằm chằm về phía tivi, c5ô nói: “Anh có thể trả Tranh Vanh lại cho tôi không?”
Mắt Phó Thanh Ly dường như nổi gân máu, hắn ép buộc cô nhìn vào m4ặt của mình, sau đó nói: “Lam Anh, em nhìn cho rõ, em nhìn cho rõ mặt anh, chính là anh. Chính là anh!” Hắn ôm cô vào lòng: “Ch0ính là anh! Tại sao em không chịu nhìn anh dù chỉ một cái?” Cô chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt nhìn vào gương mặt hắn, nhìn vào mắt hắn, cô hỏi: “Có phải anh cố tình giấu anh ấy đi rồi không? Trả lại cho tôi có được không?”
Cô dường như lại thở dài, lừa người dối mình cũng đã đủ rồi, hắn không phải là Sài Tranh Vanh. Người có tên là Sài Tranh Vanh thật sự không thể nào trở lại nữa, người ở bên cạnh cô sớm tối trong bốn năm chỉ là một nhân vật giả mà Phó Thanh Ly tạo ra. Người đang đứng ở trước mặt đã hoàn toàn xóa bỏ hình ảnh của Sài Tranh Vanh, khôi phục lại hình ảnh ban đầu. Cô nói: “Trên thế giới này, không còn Sài Tranh Vanh nữa rồi.” Phó Thanh Ly nhìn gương mặt của cô, gương mặt xinh đẹp như vậy, nhưng khi nhìn hắn lại chẳng có cảm xúc. Hẳn nỉ non: “Em có thể trả Lam Anh của anh trở lại không? Lam Anh của anh, bảo bối của anh, em trả cô ấy lại cho anh có được không?” Sau đó hai người đều không nói gì thêm. Trước và trong thời gian Tết, trong nhà yên tĩnh như không hơi người, chỉ có tiếng tivi nhộn nhịp vang lên. Sau khi đón năm mới, thức ăn cũng đã ăn gần hết, đương nhiên các siêu thị lớn cũng đã mở cửa, khắp nơi đều đầy ắp người. Lam Anh bị Phó Thanh Ly nắm lấy tay, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi bước trên con đường có hoa tuyết tung bay. Phó Thanh Ly vừa bước đi vừa nói: “Đoạn đường này hơi trơn, nếu chạy thì nhất định sẽ vấp ngã...” Cô trầm ngâm để mặc hắn nắm lấy tay. Hoa tuyết rơi trên mặt cô mát lạnh, thỉnh thoảng còn rơi lên cổ khiến cô không kìm được mà rụt cổ lại tránh né. Phó Thanh Ly: “Đừng chơi nữa, trở về thôi, cẩn thận bị cảm lạnh.” Cô ngẩng đầu chậm rãi quay trở về, biểu cảm trên gương mặt cũng hồi phục lại vẻ lạnh lùng như trước đó. Dù bị nắm lấy tay nhưng cô chẳng hề cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay đó. Phó Thanh Ly từ trước đến giờ luôn là một nhân vật máu lạnh. Cô chưa từng quên tất cả mọi thứ mà Phó Thanh Ly đã làm, chưa từng quên. Sau Tết, Lam Anh cũng chuẩn bị trở lại trường. Bắt đầu từ mùng ba Tết, công ty du lịch gọi điện thoại cho Lam Anh, cô đã từ chối, nhưng bây giờ cô phải đi làm trở lại. Cô ngồi trên sofa, Phó Thanh Ly trở về từ công ty, cô nói: “Tôi phải trở về” Phó Thanh Ly sững sờ, hắn vội đóng cửa lại. Dù chưa trả lời nhưng hành động đã thể hiện suy nghĩ của hắn. Lam Anh đứng dậy đi về phía hắn, cô nói: “Tôi phải trở về chỗ của mình. Nếu anh không tránh ra, tôi sẽ khiến anh phải tránh ra.”
Phó Thanh Ly: “Em muốn khiêu chiến với huấn luyện viên của em?”
Cô trả lời: “Huấn luyện viên trước kia. Bây giờ không như vậy nữa.” Phó Thanh Ly mỉm cười: “Không phải nữa à? Nhưng mà, Lam Anh của anh, em vẫn phục tùng mệnh lệnh.” Biểu cảm trên mặt Lam Anh vẫn không thay đổi, cô nói: “Anh có thể thử.”
Cánh tay cô để trong túi từ từ rút ra, giữa các ngón tay của cô là những cây kim sắc nhọn, cô nói: “Tôi phải trở về chỗ của mình.” Phó Thanh Ly mỉm cười: “Muốn bỏ đi, cũng được, ra tay thôi.” Tròng mắt của Lam Anh trừng mạnh, cô dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía hắn, sau đó Phó Thanh Ly nói: “Số 7, trở về vị trí!” Động tác kề sát vào người hắn của cô lập dừng lại ngay sau khi nghe thấy tiếng khẩu lệnh, quay trở lại tư thế thẳng tắp. Cô trừng to mắt, cơ thể đang run rẩy, cô thậm chí còn nghe được tiếng hít thở căng thẳng của bản thân, từng tiếng từng tiếng vang lên, từng tiếng từng tiếng lặp lại. Phó Thanh Ly đi đến trước mặt cô, hắn vuốt ve mặt cô nói: “Nhìn xem, Lam Anh của anh, em là của anh.” Cánh tay thả lỏng bên người của Lam Anh bắt đầu cử động, một ngón, hai ngón, ba ngón... đến khi toàn bộ bàn tay đều có khả năng hoạt động. Cô như một tia chớp chói mắt vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ trong không trung, con dao sắc nhọn vượt qua bụng Phó Thanh Ly, làm rách cả áo bông cô mua mà hắn đang mặc trên người. Phó Thanh Ly ôm lấy vết thương trên bụng, ngẩng đầu nhìn cô. Đòn tấn công thứ hai của Lam Anh cũng đến ngay sau đó, Phó Thanh Ly không tránh né, con dao sắc nhọn trên tay cô bay về phía gương mặt của hắn.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt đỏ, gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Dường như ở một giây phút nào đó, cô nhìn thấy Sài Tranh Vanh đang nhìn cô mà mỉm cười, hét gọi Lam Anh khiến mắt cô cay cay. Một giây trước khi rạch vào mặt hắn, cô đột nhiên dừng động tác tấn công lại, quán tính quá mạnh khiến cô đụng vào cửa. Cô nhìn chằm chằm Phó Thanh Ly không chớp mắt, một hồi sau cô nói: “Khẩu lệnh của anh, không còn hiệu quả như trước nữa.”
Nói xong, cô mở cửa bước ra ngoài.