Công Tước

Chương 1416: Anh cố gắng là vì ai?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố lắc đầu, không nói gì thêm, sau khi thay đổi vận động, cố bước lên máy tập thể dục rồi luyện tập. Cô đột nhiên phát hiện những gì mình luyệ3n tập bây giờ đều do Phó Thanh Ly dạy, ngoài những thứ hẳn dạy, cô chẳng còn biết thứ gì khác. Cảm xúc tụt đến cực điểm, cô không biết bản th2ân nên tiếp tục hay là từ bỏ. Cô đứng trên máy tập thể dục mãi mà không cử động, hai cô gái còn lại lo lắng nhìn cô: “Lam Anh? Cô không sao c5hứ?” Lam Anh định thần trở lại, cô lắc đầu: “Tôi không sao.” Sau đó, cô lại tiếp tục tập luyện. Đây là những thứ mà cô học đã nhiều năm, cô k4hông thể vì bất kỳ ai mà từ bỏ. Những gì cô học mới khiến cô có thành tích như ngày hôm nay, có được sự tự do như ngày hôm nay. Cô bắt đầu nh0ận số lượng lớn công việc, tiền học bổng sẽ được gửi vào thẻ của cô sau khi khai giảng một tháng, tuy không nhiều nhưng cô đều tích góp lại không dùng lung tung. Lịch công việc hướng dẫn viên du lịch được xếp dày đặc, đó là yêu cầu của cô. Học kỳ sau đã không còn môn học, ngoại trừ những người định đi du học thì tất cả những người còn lại đều bận rộn đi làm hoặc tìm việc làm, Lam Anh được xem là một người khá thuận lợi. Trong quá trình đó, đương nhiên không thể bỏ qua sự giúp đỡ của bác sĩ và sự nỗ lực của bản thân cô.

“Lam Anh, tuần tiếp theo sẽ rất bận, thanh minh được nghỉ khá dài ngày. Trong thời gian nghỉ ba ngày, người đi du lịch cũng rất nhiều.” Lam Anh gật đầu: “Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.” Đương nhiên, Lam Anh cũng chủ động yêu cầu dẫn các đoàn du lịch đi nước ngoài. Cô có chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch, hơn nữa còn nói tiếng Anh rất lưu loát, có cơ hội đi ra nước ngoài vẫn luôn là hi vọng của cô. Trong một lần cô vô tình nghe thấy giám đốc nói chuyện với một hướng dẫn viên người Nhật, nói hướng dẫn viên biết tiếng Nhật cũng không dễ tìm, lúc đó Lam Anh trở về liên quyết định học tiếng Nhật, kỹ năng nhiều sẽ có lợi cho bản thân, dù sao thường ngày cô cũng rất rảnh rỗi. Đoàn khách ra nước ngoài đầu tiên cô nhận là đoàn gồm ba mươi người. Lần đầu tiên dẫn khách nước ngoài, bên ngoài có hướng dẫn viên giúp đỡ nên cô không cần lo lắng. Đối với Lam Anh mà nói, cơ hội đi ra nước ngoài thật sự rất hiếm có, nên mỗi lần đi ra ngoài cô luôn cố gắng hết sức, nỗ lực chăm sóc tốt cho từng du khách.

Lần đầu tiên cô dẫn đoàn khách ra nước ngoài, ngoài một số khúc mắc nhỏ trong quá trình dẫn khách thì xét về tổng thể mà nói, mọi chuyện đều rất thuận lợi.

Đương nhiên dẫn khách ra nước ngoài sẽ tốn nhiều thời gian hơn, có chuyến thì đi tận một tuần, có khi nhiều thì đến tận nửa tháng, người cũng mệt, nhưng có một điểm tốt đó là thu nhập cao hơn so với khi đi trong nước.

Sau khi trở về, chuyện đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo, hỏi cô ấy mấy ngày qua có đến trường hay không, Yến Đại Bảo nói trong điện thoại: “Tớ không đi, tớ phải lập nghiệp!”

Lam Anh: “Đại Bảo này, có phải cậu vẫn bán búp bê hay không?”

Yến Đại Bảo nói đúng vậy, bây giờ cô đang bán búp bê, lại còn bán rất tốt: “Anh Bánh Bao nói mở cho tớ một trang web, bán búp bê trên mạng là thuận tiện nhất, không cần tớ phải tự đem đi bán, thật là tốt. Bây giờ tôi trở thành bà chủ rồi, anh Bánh Bao còn nói, để xem xem sau này có thể mở cửa hàng nào khác hay không, sau đó sẽ mở cửa hàng khác cho tớ...”

Lam Anh hít thật sâu một hơi: “Ừ, không sao là tốt. Đại Bảo, tớ đang ở ngoài tìm công việc, bây giờ đang thực tập, là hướng dẫn viên du lịch, dẫn người ta đi rất nhiều chỗ. Nếu hôm nào cậu muốn đi chơi thì nói với tớ một tiếng, tới dẫn cậu cùng ra ngoài, có được không?”

Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên cao ba tấc: “Được đấy, tớ thích nhất là ra ngoài chơi.” Nhưng lại cúi đầu thở dài: “Nhưng ba nhất định sẽ không có tớ đi, ba thật là phiền.”

Lam Anh không biết nên nói gì: “Ừ, không sao, đợi hôm nào ngài Yến dẫn Đại Bảo ra ngoài chơi vậy, tớ dẫn Đại Bảo ra ngoài cũng được, lúc nào cũng được.” cúp máy xong, Lam Anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy bây giờ cô đã được tự do, nhưng cô vẫn ở trong căn nhà của tổ chức. Ngày nào còn ở lại thì ngày đó cô phải gánh vác trách nhiệm của mình, không thể nào thay đổi. Khi trở về chỗ ở, cô bước đến cửa thì nhìn thấy xe của Phó Thanh Ly dừng ở chỗ hắn vẫn luôn đậu. Hắn ngồi trong xe, chỉ yên lặng nhìn sang bên này, không có bất kỳ động tác nào. Lam Anh điều chỉnh tầm nhìn, đi thẳng một mạch vào tòa nhà. Phó Thanh Ly dựa vào ghế, vẫn luôn nhìn chằm chằm theo bóng dáng của cô, cho đến khi bóng dáng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.