Công Tước

Chương 1419: Đến nhà bác sĩ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc rời đi, cô không mang theo bất cứ bộ quần áo nào hồi đó Phi Hồng mua cho cô. Cô muốn cắt đứt tất cả những thứ có liên quan đến tổ ch3ức, như vậy cô mới có thể sống là chính mình trong cái xã hội này.

Còn Phó Thanh Ly, cô muốn gọi người đã chung sống bốn năm đó2 tên là Sài Tranh Vanh hơn.

Nói hoàn toàn quên nhất định là lừa mình dối người, thỉnh thoảng sẽ vẫn nhớ đến, lúc nhớ đến vẫn sẽ5 đau khổ, nhưng cũng không còn cảm thấy đau xé tim gan như lúc đầu nữa. Thời gian là thứ tàn nhẫn lại vô tình, nó luôn làm mọi thứ tốt 4hoặc không tốt trên đời này phai nhạt dần đi.

Cô cắt đứt tất cả liên lạc của mình, thay số điện thoại, dọn khỏi chỗ ở cũ là vì 0muốn tránh Phó Thanh Ly và Tang Cung. Nếu như có thể, cô muốn cả đời này không gặp lại họ. Cuộc sống của cô không đơn điệu cũng không đáng tiếc, cô làm chuyện mình thích, sống phong phú từng ngày.

Lam Anh đi trên đường, dần dần bình ổn lại tâm trạng. Về gần đến nhà, cô đi vào một cửa hàng hoa: “Cho tôi hỏi người lớn đón sinh nhật thì tặng hoa gì thích hợp?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu với cô, cô thanh toán tiền đặt cọc: “Sáng mai tôi đến lấy, cô chuẩn bị trước cho tôi được không?” “Được, mấy giờ thì cô cần, tôi nhất định sẽ chuẩn bị trước lúc đó cho cô.”. Dặn dò xong, Lam Anh lại đến cửa hàng hoa quả, mua rất nhiều hoa quả đẹp mắt, chuẩn bị ngày mai mang đi.

Sau khi lên đại học cô mới phát hiện ra đón sinh nhật phải tổ chức tiệc. Bởi vì cô được mời tới bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cung Ngũ. Đó là lần đầu tiên cô tham gia tiệc sinh nhật.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Anh xách đồ đã chuẩn bị xong đi về phía nhà bác sĩ.

Đi trên đường, cô bắt đầu suy nghĩ ngày tháng năm sinh thật sự của mình là ngày nào? Hình như cô không biết, bởi vì tất cả ngày sinh nhật của những người trong tổ chức đều viết theo ngày bọn họ được chọn vào tổ chức. Lam Anh đột nhiên nhớ đến lúc cô rời đi, tổ chức đưa cho cô rất nhiều tài liệu cá nhân, cô cất kĩ ở trong ngăn kéo, chưa từng nghĩ tới việc xem ngày sinh của mình, thậm chí chưa từng nghĩ có muốn tìm ba mẹ của mình không. Lam Anh thật sự không muốn tìm, cũng không tò mò, cô cảm thấy nếu như ba mẹ cô yêu cô thì sao lại nỡ vứt cổ đi? Bọn họ nhất định không yêu cô cho nên mới lựa chọn vứt bỏ. Lam Anh căn cứ theo địa chỉ tìm được nhà bác sĩ, sau khi hít sâu một hơi, cô giơ tay lên thử rất nhiều lần nhưng vẫn không có dũng khí hạ tay. Cuối cùng cô cũng gom được dũng khí gõ ba cái “cốc cốc cốc”. Chẳng mấy chốc đã có người nhìn qua ô mắt mèo trước cửa, sau đó mở cửa ra. Một cậu thiếu niên ngây thơ đứng ở cửa, mặc dù nhìn còn ít tuổi nhưng rất cao. Cậu ta nhìn Lam Anh thì ngẩn ra, lắp ba lắp bắp hỏi: “Chị... chị tìm ai?” “Xin hỏi... đây là nhà bác sĩ Thiệu đúng không?”

Cậu thiếu niên đỏ mặt, vội vàng chạy vào nhà như một làn khói: “Ba, mẹ, chị gái mọi người nói đến rồi kìa!” Bác sĩ nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn thấy Lam Anh lập tức cười nói: “Bác đoán ngay là cháu mà. Thằng nhóc vừa rồi là con trai bác, tên là Phương Viên. Tiểu Quỳ, Lam Anh đến rồi này!” Bác sĩ bảo Lam Anh đi vào, cười nói: “Đối dép này mới chuẩn bị hôm qua, cháu đi vào đi, đừng khách sáo.” Không lâu sau, một người phụ nữ đi ra khỏi phòng bếp, vừa nhìn thấy Lam Anh, bà lập tức kêu lên: “Ôi chao, con bé này đúng là y như ông nói, thật là xinh đẹp, đẹp hơn cả Hổ Phách nhà chúng ta nữa.” Lam Anh vội vàng nói: “Cháu chào bác, cháu tên là Lam Anh, là bệnh nhân của bác sĩ Thiệu. Từ trước đến giờ bác sĩ Thiệu rất quan tâm đến cháu, cháu vô cùng biết ơn. Hổ Phách rất đáng yêu, chúng cháu ở chung một ký túc xá, chúng cháu có quan hệ rất tốt.” Tiểu Quỳ kéo tay Lam Anh, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Lần này cuối cùng bác cũng thấy được người thật rồi.” Lam Anh ngượng ngùng nói: “Cháu không biết mua gì đến cả, lần đầu tiên đến nên mua tặng bác bó hoa tươi, đây là hoa quả...” Hai người cười nói: “Con bé này bị ngốc hả? Mua đồ làm gì? Cháu xem nhà bác thiếu cái gì chứ? Được rồi, mua rồi thì thôi, nhà bác khống chế nhiều, mau vào đi!”

Đây là lần thứ hai Lam Anh đến nhà người khác chơi. Chỗ đầu tiên cô đến là nhà Yến Đại Bảo, bởi vì nhà quá lớn nên khi đó cô thận trọng giống như không biết để tay để chân ở đâu.

Nơi này hiển nhiên không giống nhà Yến Đại Bảo, hơi nhỏ một chút nhưng là người cô rất quen thuộc, đặc biệt là bác sĩ. Sau khi cô đến, Tiểu Quỳ không nấu cơm nữa mà đi ra ngoài, đổi thành bác sĩ đi nấu cơm, bà ấy nói chuyện với Lam Anh.

Cho dù là dẫn đoàn đi du lịch cô cũng sẽ mang theo sách để đọc trên đường. Bây giờ cô không còn khó mở miệng nói chuyện nữa, cô có thể tùy ý nói ra lời mình muốn nói, cũng có thể chuyện trò vui vẻ với những người tóc vàng mắt xanh kia. Sau khi cô nhận đoàn quốc tế, chướng ngại ngôn ngữ của cô đã hoàn toàn biến mất.

Thứ bảy cô vẫn sẽ đi thăm bác sĩ. Bác sĩ tận mắt chứng kiến sự thay đổi của cô, cảm thấy mừng cho cô từ tận đáy lòng. Chớp mắt một cái, bảy năm đã qua. Đôi bạn chênh lệch tuổi tác gặp nhau từ bảy năm trước, bảy năm sau vẫn là bạn. “Cuối tuần này là sinh nhật năm mươi tuổi của bác, Lam Anh có muốn đến tham gia tiệc mừng sinh nhật của bác không?” Lam Anh ngẩn ra, cô kinh ngạc nhìn bác sĩ, mấp máy môi, lại không nói ra được một câu. Bác sĩ cười nói: “Sao thể, bác làm khó Lam Anh rồi à? Không sao, không có thời gian đến cũng không sao, con gái bác ra nước ngoài rồi, ngày mai mới về, bác cảm thấy không náo nhiệt...”

Lam Anh vội vàng lắc đầu, hốc mắt hơi ẩm ướt, cô nói: “Cháu sợ cháu đến không tiện, cháu...”

“Sao lại không tiện? Đây là đề nghị của bác gái. Bác ấy nói tuần nào về bác cũng nói Lam Anh thế này Lam Anh thế kia, bác ấy rất tò mò cháu là đứa bé thể nào, nhất định bảo bác phải mời cháu đến. Đây chính là nhiệm vụ của bác, nếu như tuần này cháu không đến, bác cũng phải gọi điện thoại hỏi cháu. Thế nào? Cháu có muốn đến không?”

Lam Anh ra sức gật đầu: “Cháu đến! Nhất định cháu sẽ đến!” Bác sĩ cười ha ha, so với lần đầu gặp, bây giờ ông phát tướng hơn nhiều, giống như ông Di Lặc hiển từ: “Vậy chúng ta quyết định thế nhé, đến lúc đó bác đi đón cháu.” “Không cần đâu ạ” Lam Anh nói: “Bác cho cháu địa chỉ, đến lúc đó cháu sẽ tự đi.” “Cũng được, bác biết Lam Anh luôn rất tự lập.” Lam Anh gật đầu: “Vâng!” Trên đường về, cô vừa đi vừa rơi nước mắt, cô cũng không biết tại sao, rõ ràng trong lòng rất vui, rõ ràng rất vui vì được mời, nhưng cô lại không nhịn được rơi nước mắt. Một chiếc taxi cẩn thận đi theo phía sau cổ, Phó Thanh Ly đang ngồi trên xe nhìn chằm chằm bóng lưng cô qua khe hở cửa kính. Tài xế taxi hỏi: “Anh này, chúng ta cứ đi với tốc độ này mãi hả?” Hắn đáp một tiếng: “Ừm.”

Nơi này hiển nhiên không giống nhà Yến Đại Bảo, hơi nhỏ một chút nhưng là người cô rất quen thuộc, đặc biệt là bác sĩ. Sau khi cô đến, Tiểu Quỳ không nấu cơm nữa mà đi ra ngoài, đổi thành bác sĩ đi nấu cơm, bà ấy nói chuyện với Lam Anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.