*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hẳn vén áo lên, trước ngực có một vết cắt, đây là món quà chia tay cô dành cho hắn.
Cô quyết tâm mang đi tất cả, không để lạ5i cho hắn một chút xíu niệm tưởng nào, ngay cả cái móc điện thoại hình con sâu xấu xí của hắn cũng bị cô ném vào thùng rác trong phòng vệ 4sinh, may mà hắn tìm lại được. Người phụ nữ lòng dạ độc ác, không hổ là người đi ra từ tổ chức, một khi đã hạ quyết định thì sẽ không có đ0ường vãn hồi.
So với lần đầu tiên dẫn đoàn ra nước ngoài, cổ tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, đã sớm có thể ứng phó thuần thục, cũng biết mang cái gì ra ngoài mới là cần nhất. Đến nơi khác nhau để đạc mang theo sẽ khác nhau, có gửi danh sách đồ cần mang theo cho cả đoàn, để mọi người chuẩn bị đồ theo như cô dặn dò.
Yến Đại Bảo mặc kệ: “Phải gọi là Cải Thìa Nhỏ, chỉ cần là con trai thì phải gọi là Cải Thìa Nhỏ, tớ thích ăn rau cải thìa, mami nói trẻ con thích ăn rau cải thìa lớn lên sẽ đẹp.”
Cung Ngũ nghiến răng nghiến lợi: “Nói không chừng trong bụng tớ là con gái, dù sao cũng không thể gọi là Cải Thìa Nhỏ được.” “Phải gọi phải gọi!”
Lam Anh ở bên cạnh yên tĩnh nhìn hai người đang cãi nhau này, cuối cùng không nhịn được nói: “Đại Bảo, bây giờ Tiểu Ngũ là phụ nữ có thai, chúng ta phải nhường cậu ấy mới được. Nếu không bé con ra đời tính khí không tốt thì làm thế nào? Cậu là cô của bé con đấy.”
Yến Đại Bảo ngẩn ra, lúc này mới nhớ không thể cãi nhau với phụ nữ có thai: “Được rồi. Tiểu Ngũ, tớ không cãi nhau với cậu nữa, cậu cũng không được cãi nhau với tới.” Nói xong, cô mím môi trợn mắt nhìn Cung Ngũ, dáng vẻ “tớ đã nhận sai rồi cậu còn không chịu, còn nhìn chằm chằm tớ muốn cãi nhau à”. Cung Ngũ trợn mắt, không để ý đến cô. Kiểm tra tất cả đều bình thường, bụng Cung Ngũ đã nhô lên rồi, cô sờ bụng, nói: “Đợi anh Tiểu Bảo vệ, xem anh ấy có giật mình không? Hừ!” Lam Anh nhìn vẻ mặt cô lúc nói lời này hình như phiền muộn. Nghĩ cũng đúng, Cung Ngũ mang thai đứa con của Công tước đại nhân mà anh lại không có ở bên cạnh. Cung Ngũ cứ nói qua đợt này anh sẽ về, nhưng đã qua mấy tháng rồi mà anh vẫn chưa trở lại.
Lam Anh cảm thấy nhất định trong lòng cô rất khó chịu, nhưng cô không nói, thậm chí còn vô cùng phấn khởi thảo luận chuyện con mình nhìn có xinh không. Hóa ra ai cũng đều có chuyện bất đắc dĩ, ai cũng có nỗi buồn không muốn ai biết. Lam Anh đỡ tay Cung Ngũ, cùng cô ngồi lên xe, cho dù ngồi ở hàng ghế sau, cô cũng phải bảo Cung Ngũ thắt dây an toàn. Ba người cùng ăn với nhau, gọi toàn là món phụ nữ có thai có thể ăn. Trên bàn cơm, Cung Ngũ như đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi Anh Anh, anh Tư tớ nói trước đó anh ấy bị người trộm mất ví tiền, là cậu tìm lại được à?” Lam Anh ngẩn ra, cô mỉm cười nói: “Thật là trùng hợp, tớ thuận tay chặn tên trộm lại, sau đó phát hiện đó là ví tiền của anh Cung.” Cung Ngũ cảm khái: “Cái này thật là... hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!” Yến Đại Bảo nghiêng đầu, nói: “Nhưng Anh Anh có bạn trai rồi, cho nên không phải là duyên phận.” Lam Anh mỉm cười, không nói gì, chỉ nghe bọn họ nói chuyện.
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Anh Tư nhà tớ cũng có bạn gái rồi. Tớ bảo anh ấy dẫn về nhà cho tớ gặp, anh ấy luôn không có thời gian, mẹ tớ cũng tò mò.”
“Có phải cô sắp sinh em bé rồi không?” Yến Đại Bảo hỏi.
Cung Ngũ gật đầu: “Bụng mẹ tớ lớn hơn bụng tớ. Nhưng tớ cảm thấy thật thua thiệt, sau này bảo bối nhà tớ ra đời rồi, rõ ràng không nhỏ hơn bao nhiêu, kết quả lại thua vai vế, khó chịu thật!”
Yến Đại Bảo cười nói: “Chuyện đó rất nghiêm trọng?” Cung Ngũ chớp mắt: “Không phải vấn đề có nghiêm trọng hay không, đây là kém vai vế, rõ ràng lớn như nhau mà không thể gọi anh, chỉ có thể gọi cậu.” Lam Anh cười nói: “Cùng lắm thì sau này gọi tên thôi, như vậy người khác sẽ không biết vai vế” Cung Ngũ gật đầu: “Cách này của Anh Anh rất hay, sau này bảo Tiểu Bát gọi tên bảo bối, bảo bối cũng gọi tên nó là được. Thông minh!” Yến Đại Bảo nhìn người này, lại nhìn người kia, xua tay: “Ôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa, dù sao tớ cũng là cô!” Ba người cười cười nói nói, thời gian trôi đi rất nhanh. Sau đó, Yến Đại Bảo đưa Cung Ngũ về, Lam Anh về nhà mình, cô vẫn đi bộ về như cũ, tâm trạng rất tốt, vẻ mặt tươi cười khiến lòng người ta say mê hơn cả hoa tươi ngày xuân. Cô về đến chỗ ở rồi không ra ngoài nữa, cô cần ôn tập tài liệu. Chạy bộ sáng sớm và rèn luyện là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của cô. Tình cờ một sáng cô gặp Bán Bạch ở giao lộ đầu đường, cô đã chạy qua rồi, Bán Bạch đột nhiên gọi cô lại: “Số 7!” Lam Anh đứng khựng lại, hờ hững quay đầu lại nhìn Bán Bạch. Bán Bạch béo hơn so với trước kia, đương nhiên cũng xinh đẹp hơn, da trắng như tuyết, khí sắc cũng rất tốt. Cô ta đi qua chỗ Lam Anh, giơ tay vén tóc lên, nói: “Hóa ra là có thật.”
Lam Anh nhìn cô ta chằm chằm nhưng cô ta lại như chẳng có chuyện gì, cười khéo léo với cô, hình như cô ta đã quên mất cô ta đã từng làm điều gì với cô. Bây giờ cô ta lại giống như một người bạn cũ đứng ở đầu đường nói chuyện với cô, Lam Anh không biết rốt cuộc trái tim người này làm bằng gì.
Bán Bạch cười nói: “Tôi ra ngoài rồi. Lúc Tang Cung ra ngoài đã dẫn tôi đi theo, bây giờ tôi tự do rồi. Phi Hồng không cần Tang Cung đưa ra cho nên anh ta có lòng tốt đưa tôi ra ngoài. Cô không ngờ đúng không?”
Lam Anh hờ hững nhìn cô ta như nhìn một người xa lạ.
Bán Bạch nói: “Bây giờ tôi sống rất tốt, tôi có bạn trai rồi, cô thì sao? Chúng ta đều là người đi ra từ tổ chức, tôi biết cô cũng tự do rồi. Cùng nhau liều mạng như vậy, tôi biết chắc chắn cố sẽ ra được...”
Cô ta nói tình trạng hiện nay của mình, nói quá trình cô ta và bạn trai cô ta quen biết nhau, chỉ không nhắc đến những chuyện cô ta đã từng làm.
Lam Anh biết, cô ta lựa chọn quên đi, cũng tưởng là cô cũng lựa chọn quên đi.
Nhưng Lam Anh không quên được. Loại sợ hãi thân quen đó, loại tuyệt vọng hủy thiên diệt địa đó, loại căm ghét khiến cô sống không bằng chết đó, cô không quên được. Bán Bạch nói: “Để lại cách liên lạc đi, chúng ta là người đồng bệnh tương liên, sau này cũng có thể chăm sóc lẫn nhau...” Hiển nhiên cô ta thích ứng rất tốt với cái xã hội này, mặc quần áo xinh đẹp trang điểm khéo léo, mỉm cười đúng mực. Cũng đúng, cô gái đi ra từ tổ chức, ai cũng đều rất xinh đẹp, bọn họ muốn tìm được bạn trai là chuyện dễ dàng, không cần làm gì cả đã có rất nhiều đàn ông lũ lượt vây quanh rồi. “Chúng ta không cần liên lạc.” Lam Anh ngắt lời cô ta: “Tôi có bạn của mình, có cuộc sống của mình, cô cũng vậy, hãy sống thật tốt. Tạm biệt!” Nói xong, cô quay người rời đi. Cô không hiểu tại sao Bán Bạch và Tử Sa, Tang Cung làm chuyện như vậy rồi, bọn họ đều có thể dễ dàng quên đi, có phải chỉ khi chuyện xảy ra với bọn họ, bọn họ mới có thể hiểu được tâm trạng của người trong cuộc không? Sáng sớm lúc chạy bộ cô vui vẻ, nhưng trên đường về lại như thất thần. Chỉ có cô biết chuyện năm đó để lại cho cô bóng đen tâm lý và hận thù thể nào.
Cô không muốn mình trở thành người như vậy, nhưng rất nhiều lúc không có cách nào khống chế được trái tim mình. Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô kiên trì muốn đi sâu vào ngành tâm lý học. Cô sợ mình rơi vào trong thù hận, sợ mình rơi vào cảnh ngộ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Cô muốn sống thật tốt thì phải vứt bỏ được những hận thù kia. Cô có thể vì vượt qua nỗi sợ chó mà giết chết những con chó đó, nhưng cô không thể giết người. Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình quên đi chấn động do gặp phải Bán Bạch. Nếu như có thể, cô mong mình chưa bao giờ gặp Bán Bạch. Xe taxi dừng lại bên ngoài khu dân cư nhỏ, tài xế hỏi: “Anh này, bây giờ đợi hay là đi về?” Phó Thanh Ly lười biếng nói: “Về thôi.” Hắn đọc địa chỉ, lại dựa người ra lưng ghế sau. Xe taxi lái thẳng đến công ty, hắn xuống xe trả tiền, lảo đảo đi vào cao ốc, bảo vệ cao ốc nói: “Anh Sài, lâu lắm không nhìn thấy anh rồi, anh đi công tác à?” Phó Thanh Ly cười, ném cho bọn họ hai điếu thuốc, không nói câu gì đi thẳng lên tầng.
Hai người bảo vệ nói cảm ơn, không nhịn được lẩm bẩm: “Có phải anh ấy bị ốm không? Sao mới mấy tháng không gặp đã thành như vậy rồi, gầy sọp đi, sắc mặt cũng khó coi.”
“Có lẽ thể, lâu không đến như vậy, tám phần là dưỡng bệnh rồi.” “À đúng rồi, vừa nãy quên không nói với anh ấy, người ta khiếu nại nói bên kia rất loạn, những người đó thấy anh ấy không đến, đều loạn hết lên...” Phó Thanh Ly lên tầng, đẩy của công ty ra, đủ loại người trong công ty đang cười đùa với nhau, sự xuất hiện của hắn trong nháy mắt khiến tất cả dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tang Cung ngồi ở trên ghế, bên cạnh là hai người phụ nữ ăn mặc hở hang, mà bên trong sân huấn luyện cũng có thêm không ít người, chỉ là nhìn biết không có ai đúng đắn cả. Hắn đi qua chỗ Tang Cung: “Ra ngoài. Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Tang Cung cười: “Tôi nói này, anh đi đâu lâu thế hả, cứ tưởng anh chết rồi, không ngờ vẫn còn sống, có điều dáng vẻ anh cũng không khác chết rồi là bao.” “Bớt phí lối đi ra ngoài!” Hắn túm lấy áo Tàng Cung, nâng cao giọng: “Ra ngoài!”
Tang Cung béo ra không ít, dù sao hắn cũng lười, luôn không kiên trì rèn luyện khiến những bắp thịt bắt đầu dãn ra sau khi hắn buông lỏng. Lần đầu tiên Phó Thanh Ly lại không kéo được hắn lên, Tang Cung cười: “Cái bộ dạng này của anh còn có thể làm gì? Bộ dạng sống dở chết dở, không phải là chết thật rồi chứ?”
Phó Thanh Ly không lên tiếng mà móc dao găm trong túi ra, đâm thẳng vào cổ hắn, u ám nói: “Ra ngoài!” Tang cung bị đau, vội vàng mở miệng: “Này này, có gì từ từ nói, đang yên đang lành động dao gì chứ, đi đi ra ngoài nói!” Phó Thanh Ly đẩy Tang Cung đến cửa, hắn quay đầu lại nhìn người trong phòng huấn luyện, nói: “Ai không được tôi ký hợp đồng thì cút hết cho tôi, trước khi tôi quay lại mà vẫn ở đây, tôi sẽ khiến mấy người bò ra ngoài!” Nói xong, hắn đẩy Tang Cung đi đến cầu thang, đột nhiên dùng lực, đè dao găm lên cổ hắn, đâm sâu thêm vào vết thương vừa rồi. Hắn nhìn chằm chằm Tang Cung, nghiến răng hỏi: “Trước đây anh liên hiệp với Tử Sa và Bán Bạch ra tay với tôi và Lam Anh, anh đã nói gì với cô ấy?”
Tang Cung vừa định mở miệng, Phó Thanh Ly lại ẩn sâu dao vào cổ hắn, nói: “Tốt nhất là anh nhớ lại hết từ đầu đến cuối rồi hãy mở miệng, nếu không, tôi không bảo đảm tôi có thể trượt tay, không cẩn thận cắt đứt cổ họng anh không đâu.”
Tang Cung bị hắn túm tóc, đè dao găm lên cổ, đang từ từ lún sâu vào. Phó Thanh Ly lúc này vô cùng nghiêm túc, trong mắt hắn không có hy vọng, không có ánh sáng, không có bất cứ thứ gì có thể kích thích ý thức của hắn, ánh mắt nặng nề, lúc ra tay thậm chí còn không có tri giác hạ dao khiển Tang Cung sợ hãi.
Hắn vội vàng nói: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra hết rồi!” Phó Thanh Ly nói: “Tôi muốn nghe nguyên văn, đừng có giở thủ đoạn với tôi, đừng có khua môi múa mép, tôi hiểu anh hơn anh hiểu mình đấy.”
Tang Cung cân nhắc lời hắn, cơn đau và mùi máu tanh dưới cổ truyền đến, mồ hôi chảy từ trán xuống má, hắn khó khăn nói: “Tôi nói! Tôi nhớ rồi! Tôi... nói với cô ta, anh tặng cô ta cho tôi rồi.”
Dao lại cắm sâu thêm vào cổ hắn, Tang Cung gào lên: “Tôi còn nói với cô ta, anh cũng muốn cô ta, đưa cô ta ra ngoài có thể diện, vừa đẹp, vừa tài giỏi, cô ta sẽ phục tùng khẩu lệnh, cho nên anh có thể nắm cô ta trong tay. Anh tặng cô ta cho tôi, tôi đồng ý với anh sau này sẽ không quấn lấy anh nữa... chỉ vậy thôi...”
“Chỉ vậy thôi?” Hắn cười, ánh mắt giống như thần chết nhìn vào mắt Tang Cung, nói: “Anh chắc chắn chỉ có vậy thôi?”
“Vẫn còn!” Tang Cung vội vàng nói: “Vẫn còn, ghi âm! Tôi... tôi cho cô ta nghe đoạn ghi âm...” “Ghi âm gì?” Hắn hỏi.
“Chính là ghi âm đoạn đối thoại của anh và tối hôm anh đồng ý giao dịch với tôi...” Hắn thở hổn hển, nói: “Tôi biết anh sẽ không giữ chữ tín, cho nên tôi ghi lại cuộc đối thoại đó, cố ý cho cô ta nghe..”
Phó Thanh Ly nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Chỉ vậy thôi?” “Chỉ vậy thôi! Bây giờ cho dù anh biết tôi thì cũng chỉ có những thứ này..” Hắn đẩy Phó Thanh Lyra, che cổ mình lảo đảo chạy ra ngoài đến bệnh viện, hắn không muốn chết, không muốn chết một chút nào. Phó Thanh Ly cầm dao đi vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa vết máu, vẻ mặt như tro tàn. Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao cô lại dùng ánh mắt như vậy nhìn Phó Thanh Ly, tại sao nhắc đến tên hắn là cô lại chán ghét, tại sao dùng chính mình để thí nghiệm ở lại bên cạnh Phó Thanh Ly, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải vượt qua bản năng phản ứng với khẩu lệnh. Tất cả những thứ này đã để lại bóng đen tâm lý quá sâu với cô, sâu đến nỗi cô muốn vứt bỏ Phó Thanh Ly, sâu đến nỗi cô muốn cho dù như thế nào cũng phải ép mình quên đi.
Cô sợ mình trở thành vật độc chiếm của Phó Thanh Ly, cả đời cũng không thoát ra được.
Cô hiểu quá rõ bóng đen tâm lý trong lòng mình, cho nên cô không ngừng đi tìm bác sĩ tâm lý, giải trừ sự sợ hãi và chán ghét của cô đối với tổ chức. Cô đối xử lạnh nhạt với Bản Bạch, không phải cố quên mất quá khứ, mà là cô không muốn mình nhớ đến, nhưng lại không có cách nào quên đi những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Hắn nhìn con dao găm sắc lạnh, nhất thời không biết làm thế nào. Chắc cô vô cùng hận hắn đúng không? Tất cả những gì hắn đã làm với cô đều không thể tha thứ.
Hắn khiến cố sống hèn mọn, càng về sau càng khiến cô sống như kẻ ngốc, sống trong sự lừa dối do hắn tạo ra. Hắn tưởng đó là không chút sơ hở, nhưng cuối cùng phát hiện, đó là hắn tình nguyện từ một phía, chỉ cần giơ ngón tay ra khẽ chọc là cái gì cũng có thể phá vỡ. Quan hệ mỏng manh như vậy, sao hắn lại tưởng là bền vững chắc chắn?
Hắn đi ra ngoài, trở lại công ty. Những người trong công ty vẫn chưa đi, thậm chí bọn họ còn kết bè kết đội đứng khoanh tay ở sân huấn luyện. Phó Thanh Ly không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng không biết bọn họ đang nói gì, hắn đứng ngây ra đó, giống như tượng gỗ mất đi ý thức. Cho đến lúc một trận gió mạnh ập đến, phản ứng bản năng của cơ thể lập tức khởi động, hắn liên tiếp tấn công khiến những kẻ định đánh lén kia lập tức nằm kêu rên la liệt trên mặt đất. “Cút!” Đám người nằm trên mặt đất lập tức vội vàng bò dậy lao ra cửa. Người đi hết, hắn cũng chán nản ngã xuống đất.