*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bộ Sinh cử người lái xe đến, mấy người cùng ngồi vào. Một đồng người lên xe, Cung Ngũ ngồi vào ghế, Cung Ngôn tình nghe lời Nhạc Mỹ Giảo, bấ3t chấp tất cả, lấy chăn đắp lên chân Cung Ngũ, lại dùng chăn quấn cổ lại như cái bánh chưng. Cung Ngủ không chịu được nói: “Anh, em sắp nón2g chết rồi.” “Trời lạnh, đó là ảo giác.” Cung Ngôn tình nói: “Mẹ nói quấn dày chút không sao.” Cung Ngũ nhìn về phía Lam Anh: “Tớ có thể là5m gì chứ? Tớ cũng rất tuyệt vọng!”
Lam Anh cười: “Nhịn một chút đi, là ý của cô mà.” Cung Ngôn tình lập tức phụ họa: “Đúng vậy, khô4ng phải là anh muốn như vậy, về em kháng nghị với mẹ ấy, anh chỉ là người thi hành thôi.” Cung Ngũ thở dài. Yến Đại Bảo ngồi ở bên cạnh Cải0 Trắng Nhỏ, đang nghiêng đầu nhìn nó: “Cải Trắng Nhỏ thật là nhỏ, lúc nào mới có thể lớn lên chứ?” Cung Ngũ khinh bỉ: “Yến Đại Bảo, cậu cũng từ một đứa nhóc bé xíu từ từ lớn lên, cậu gấp cái gì chứ?” Yến Đại Bảo xị mặt, nói: “Tớ thích trẻ con biết chạy biết nói chuyện, giống như Tiểu Bát ấy” “Tiểu Bát cũng là từ từ lớn lên.”
Hai người bởi vì đứa bé mà lại cãi nhau, Lam Anh đã quen rồi, chỉ mỉm cười nhìn, cũng không nói chuyện. Cung Ngôn Đình ở bên cạnh thỉnh thoảng lại kéo cái chăn vì Cung Ngũ lộn xộn mà làm tụt ra, nếu như phát hiện cứ tuột ra, anh ta còn chạy đi lấy một cái kẹp kẹp lại. Cung Ngũ muốn kháng nghị, Cung Ngôn Đình vội vàng nói: “Bây giờ em phải bảo vệ tốt, vậy thì hai tháng sau mới có thể khỏe mạnh giống như trước kia, ngộ nhỡ có cái gì không thoải mái thì sau này sẽ khổ”.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, Lam Anh im lặng nhìn, đột nhiên phát hiện không có ba mẹ, nếu như có anh trai thì hình như cũng không tệ. Đáng tiếc, cô đã định trước là cả đời này không có ai cả rồi. Lam Anh tự giễu cười một tiếng, một đứa trẻ mồ côi không có tư cách mơ ước xa vời quá nhiều, cùng lắm là chỉ có thể hâm mộ người khác. Xe đến nhà thì dừng lại, đoàn người lại xuống xe. Cung Ngũ mới vừa xuống xe đã bị Cung Ngôn tình đưa ngay vào nhà, sợ gió lạnh bên ngoài thổi vào người cô. Bên trong phòng đang mở máy sưởi, Cung Ngũ nóng toát mồ hôi, nói gì cũng phải cởi chăn bông trên người xuống, Cải Trắng Nhỏ cũng nóng đầu dây mồ hôi, ọ ọe sắp khóc. Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy tiếng đi ra: “Tiểu Ngũ?”. Bộ Sinh đi theo sau bà: “Con bé về rồi, đừng lo lắng.” Nhạc Mỹ Giảo trừng anh ta một cái, vào phòng của Cung Ngũ: “Con cảm thấy vẫn ổn chứ?” Cung Ngũ gật đầu: “Con vẫn ổn, mẹ yên tâm đi. Mẹ xem cả đường anh Tự cứ bắt con quấn chăn, con nóng chết rồi.” Nhạc Mỹ Giảo nói: “Mẹ dặn nó đó, mẹ biết con không nghe lời, chỉ muốn mình thoải mái.” Cung Ngôn tình ở bên cạnh cười, Cung Ngũ trợn mắt, Yến Đại Bảo ở bên cạnh nhảy lên: “Cô, Cải Trắng Nhỏ thật đáng yêu!” Nhạc Mỹ Giảo kiểm tra Cung Ngủ xong, đi qua xem Cải Trắng Nhỏ: “Là một tiểu mỹ nhân, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp.” Cung Ngũ lập tức nói: “Đúng thể đúng thế, con cũng cảm thấy như vậy. Yến Đại Bảo còn nói khó coi. Bây giờ cậu nói cũng muộn rồi...” Hai người cứ ở với nhau là lại cãi nhau vì đứa bé, Cung Ngủ không chịu nổi Cải Trắng Nhỏ bị người nói không tốt một chút xíu nào. Bé con tỉnh rồi, Nhạc Mỹ Giảo bể nó vào lòng: “Cải Trắng Nhỏ, bà là bà ngoại, là bà ngoại nha. Ngoan ngoãn, lớn lên thành một cô bé xinh đẹp, đừng có học theo mẹ cháu, mẹ cháu không ngoan một chút nào, sau này Cải Trắng Nhỏ của chúng ta phải làm một đứa bé ngoan nhé”. Cải Trắng Nhỏ nhỏ xíu, khuôn mặt nhỏ vẫn còn nhăn nhúm, nhưng đôi mắt rất to, đảo qua đảo lại nhìn cái thế giới lạ hoắc này. Con bé sắp khóc rồi. Nhạc Mỹ Giảo đưa nó cho Cung Ngũ: “Cho nó bú đi.” Cung Ngũ vội vàng đón lấy, vẫn chưa thuần thục nhưng đã dám bế rồi, cổ đặt nó vào trong lòng, cho bú. Bộ Sinh và Cung Ngôn tình đứng ở cửa trò chuyện mấy câu, bởi vì Cải Trắng Nhỏ ở đó, có náo nhiệt thế nào cũng có mức độ. Yến Đại Bảo vẫn nhìn chằm chằm vào Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ bú mẹ, cô cũng ở bên cạnh chu môi, Lam Anh thở dài: “Đại Bảo, chúng ta đừng quấy rầy Cải Trắng Nhỏ bú mẹ nữa, đợi nó bú xong rồi hãy chơi cùng.” Yến Đại Bảo xách một món đồ chơi của trẻ sơ sinh trêu cô bé, cái tay nhỏ xíu của Cải Trắng Nhỏ cũng không bắt được, múa may loạn lên. Lam Anh ngồi ở bên cạnh nhìn, không nhịn được nói: “Thật là đáng yêu!” Yến Đại Bảo cười: “Đúng thế.
Chỉ ngắm đứa bé thôi hai người cũng có thể ngồi cả ngày được, Cải Trắng Nhỏ ngủ rồi vẫn chưa đi.
Cung Ngũ trợn mắt: “Yến Đại Bảo, có phải cậu và Lam Anh định ngủ lại đây không?” Lam Anh vội vàng đứng lên: “Ngày mai tớ phải dẫn đoàn, không thể ở lại đây được, phải mau về thôi.” Cung Ngũ vội vàng nói: “Anh Anh, từ đây đến chỗ cậu rất xa, cậu phải mau về đi, trời đã tối rồi, cậu đừng chạy nữa.” Cô hỏi Cung Ngôn Đình: “Anh Tư, anh có thể giúp em đưa Đại Bảo và Anh Anh về không?” Cung Ngôn Đình thuận miệng nói: “Được, hai em gái nhỏ, đi thôi.” Yến Đại Bảo nhảy lên lẩm bẩm: “Em không cần anh đưa đâu, em có xe.” Cung Ngôn Đình cười: “Vậy thì không được, Tiểu Ngũ ra lệnh, anh nhất định phải thi hành, bạn học Yến Đại Bảo, em cho anh một cơ hội biểu hiện đi.” Yến Đại Bảo liếc nhìn anh một cái: “Được rồi!” Lam Anh đi ở phía sau cũng không nói gì, cùng hai người lên xe. Cung Ngôn Đình chỉ bản đồ trực tuyến, hỏi: “Đại Bảo ở khu ngoại thành, Lam Anh là... ở phía tây thành phố. Anh đưa Đại Bảo về trước rồi đến Lam Anh, được chứ?” Yến Đại Bảo: “Không thành vấn đề!”