Ngay sau đó cô đã bình tĩnh lại, ng3ẩng đầu lên nhìn về phía người cuố2i cùng ở trong góc kia.
Cô5 đi đến, người kia cúi đầu, đội mũ4, khoanh tay trước ngực hình như đ0ang nhắm mắt dưỡng thần. Cô hít sâu một hơi: “Sài Tranh Vanh, phiền anh viết số điện thoại di động vào đây.” Người kia ngồi im không nhúc nhích, Lam Anh quay đầu đi một chút, sau đó cố đẩy khẽ bả vai người kia. Mũ che kín mặt anh ta, cũng không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ. Sau khi cô đẩy hai lần, cuối cùng người kia cũng nhúc nhích, lấy cái mũ che mặt xuống. Nhìn thấy mặt anh ta. Lam Anh ngẩn ra, trong nháy mắt toàn thân xuất hiện cảm giác tê dại ngắn ngủi, cô đứng im không nhúc nhích. Phó Thanh Ly hình như nhìn ra phản ứng của cô, hắn cười, giơ tay ra với cô: “Tôi viết số điện thoại của tôi cho hướng dẫn viên du lịch.” Hẳn lấy giấy bút từ trong tay cô, viết số điện thoại lên phía trên, sau đó trả lại cho cô: “Được rồi.” Giấy bút giơ ra giữa không trung, cô không giơ tay nhận. Tài xế đứng ở cửa gọi cô: “Lam Anh, chuẩn bị lên đường.” Lam Anh chợt hoàn hồn lại, cô nhanh chóng nhận lấy giấy bút trong tay đối phương, không nhìn hắn lấy một cái, quay người rời đi. Phó Thanh Ly lại che mặt, nhắm mắt lại.
Tài xế và Lam Anh trao đổi ở dưới xe. Mỗi lần xuất hành, tài xế và hướng dẫn viên du lịch đều phải có hiểu ngầm, hợp tác tốt, trên đường mới sẽ không bởi vì địa điểm, thời gian và hành trình mà bị trở ngại. Người tài xế này đã hợp tác với Lam Anh nhiều lần, hai người trao đổi cũng thuận lợi, một câu nói một ánh mắt đã biết nói gì. Rất nhiều lúc sẽ có những du khách khác ở bên cạnh, nhiều câu không thể nói. Địa điểm bọn họ ăn cơm và nghỉ ngơi đều là chỗ quen biết, nhiều lần dẫn đoàn qua đó sẽ có lợi ích và trích phần trăm. Lam Anh không thích cách thức như vậy, nhưng hình như chuyện này đã thành quy định ngâm trong giới hướng dẫn viên du lịch rồi.
Hai người ở phía dưới nói chuyện, tài xế nói lần này anh ta ở bên ngoài tìm được một nhà hàng trích phần trăm cao hơn nhiều, có thể ăn trưa ở nhà hàng đó, Lam Anh khó xử: “Trên hành trình viết tên của nhà hàng kia rồi, nếu như thay đổi, người ta sẽ nói...”
Tài xế kéo Lam Anh đến bên cạnh, ốm vai cô, hạ thấp giọng: “Cô ngốc à? Thiếu gì lý do để qua loa lấy lệ? Cứ nói nhà hàng kia đủ khách rồi, phải đợi, bọn họ đi chơi đều mệt mỏi cả, ăn không phải là chủ yếu, có ăn là được, nhất định là coi chơi là chính...”
Lam Anh cau mày, vừa mới định nói, cánh tay tài xế khoác trên vai cổ đột nhiên bị người ta hất ra. Lam Anh mới vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người lảo đảo. Sau tiếng va chạm nặng nề, Phó Thanh Ly dùng một tay bóp lấy cổ tài xế ẩn anh ta lên xe. Dáng người tài xế rất cường tráng, bình thường đi đâu cũng không có ai dám động vào, vậy mà bây giờ lập tức bị Phó Thanh Ly dùng một tay nhấc lên, mặt mũi trắng bệch.
Lam Anh trợn to mắt, cô cứng đờ người ra tại chỗ nhìn chằm chằm Phó Thanh Ly. Phó Thanh Ly mở miệng: “Tại sao lại để cho hắn động vào em?” Tài xế ú ớ phát ra tiếng cầu cứu với Lam Anh, cái tay đang cầm danh sách của cô cuối cùng cũng nhúc nhích. Cô tháo file bìa cứng đựng danh sách ra ném về phía Phó Thanh Ly. Phó Thanh Ly dùng cái tay còn lại bắt lấy cái vật đang bay đến. Lam Anh thấy động tác đập đá của tài xế yếu đi rồi, cô lao qua. Phó Thanh Ly muốn phòng ngự thể tấn công của Lam Anh nên chỉ có thể buông tay ra. Tài xế vừa hạ chân xuống đất đã che cổ thở hổn hển, ngay cả sức chạy đi cũng không có, cuối cùng sắc mặt anh ta ổn định lại, anh ta mệt mỏi ngồi im không nhúc nhích. Lam Anh bày sẵn tư thế với Phó Thanh Ly, vũ khí trên ngón tay cô cũng lóe lên sắc bén dưới ánh mặt trời rực rỡ, vẻ mặt cô chuyên tâm lại hung ác, giống như sắp đối phó với một người cực kỳ độc ác. Phó Thanh Ly đột nhiên cười, Lam Anh vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm hắn như cũ, Phó Thanh Ly nói: “Anh chỉ không thể chịu đựng trừ anh ra, còn có người ở gần Lam Anh của anh như thế. Anh không thể chịu nổi.” Lam Anh lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không thu hồi lại tư thế. Phó Thanh Ly chậm rãi rút điếu thuốc sau tai xuống rồi châm lửa, hắn nói: “Anh là khách của mọi người, em định dùng thái độ như vậy với anh mãi à?” “Anh cảm thấy hành trình còn tiếp tục được sao?” Lam Anh lạnh lùng mở miệng, cô quay đầu nhìn tài xế vẫn còn ngồi dưới đất: “Anh tấn công người vô tội.”
Phó Thanh Ly cười: “Vô tội? Anh chỉ thấy hẳn là một kẻ lợi dụng em, không cảm thấy hắn vô tội.” Hắn hít sâu một hơi thuốc: “Hành trình phải tiếp tục.” Hắn đi đến chỗ tài xế. Tài xế bị động tác vừa rồi của hắn dọa vỡ mật, muốn lui về phía sau, kết quả không thể lui được nữa, anh ta run lẩy bẩy nhìn Phó Thanh Ly, về mặt kinh hoàng.
Phó Thanh Ly cúi người nhìn tài xế, hạ thấp giọng: “Bớt đi một chuyển xuất hành, anh sẽ bớt đi một lần tiền hoa hồng, tổn thất rất lớn, cho nên hành trình sẽ tiếp tục, đúng không?”
Hắn cười giống như một ác ma đeo mặt nạ, lúc nhìn tài xế, ánh mắt như đang nhìn một người chết.
Thật ra hướng dẫn viên du lịch nhận được tiền hoa hồng là chuyện bí mật trong ngoài đều biết, nhưng không có ai bởi ra, đặc biệt là không thể có khách hàng vạch trần, chỉ cần bới ra thì phải giả vờ không biết xử lý nghiêm túc, cách giải quyết phần lớn là cho nghỉ việc, hủy bỏ giấy hành nghề hướng dẫn viên du lịch, vv...
Tài xế vội vàng gật đầu: “Đúng, sẽ tiếp tục!”
Người vừa mới không sức lực nào sẽ tiếp tục trở mình bò dậy, nhanh chóng cách xa Phó Thanh Ly, chạy đến trước mặt Lam Anh. Anh ta theo thói quen định giơ tay ra, nhưng giờ được một nửa cảm thấy có một ánh mắt sắc bén quét qua, anh ta vội vàng duy trì khoảng cách với Lam Anh, đứng cách xa cô năm bước, nghển cổ nói với cô: “Lam Anh à, nhiều khách như vậy, không thể hành động theo cảm tính được. Tôi không sao, khách đùa với tôi thối, không đau không ngứa, chúng ta cứ như bình thường, dẫn đoàn ba ngày là kết thúc, tất cả bình thường, có đúng không?”
Lam Anh nhìn tài xế, trên khuôn mặt mập mạp của tài xế vẫn còn dư âm hoảng sợ, nhưng lại hết sức khuyến cổ dàn xếp ổn thỏa: “Vừa rồi khách đã xin lỗi tôi rồi, không phải là chuyện lớn. Này, đừng ngần ra đó nữa, các khách khác sốt ruột rồi, đi thôi đi thôi.”
Tài xế quay người định lên xe, vừa nhìn thấy Phó Thanh Ly, anh ta nhanh chóng vòng qua Phó Thanh Ly, vội vàng chạy đến chỗ xe khách.
Lam Anh lạnh lùng nhìn Phó Thanh Ly một cái, quay người đi đến chỗ xe. Phó Thanh Ly nâng cao giọng: “Hướng dẫn viên du lịch, em quên khách rồi.” Lam Anh dừng chân, quay đầu lại: “Trên đường anh bị lạc, tôi sẽ báo lên là anh tự lựa chọn rời đoàn.” Nói xong cô lên xe.
Phó Thanh Ly cười, đi về phía xe. Hắn vừa lên xe, Lam Anh ngồi ở hàng đầu tiên lập tức nói: “Thật xin lỗi vị khách này, trên xe không được hút thuốc.” Phó Thanh Ly gật đầu, hẳn hít mạnh một hơi rồi dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác trên xe, cười với Lam Anh, cố ý đi đến trước mặt cô, nói: “Tuân lệnh hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp của tôi.” Lúc nói chuyện, hắn phun khói ra ngoài, Lam Anh tức gần chết. Cô nín thở, đợi khói tản đi, Phó Thanh Ly cũng đi ra phía sau. Cô lạnh mặt, quay đầu hung hăng trùng hắn một cái, nói với tài xế: “Anh Tiết, chúng ta xuất phát thôi.” Người trên xe không có mấy ai nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, mọi người đều đang cười nói rôm rả về lần xuất hành này. Người không quen nhau bắt đầu quen nhau, quen nhau rồi nói chuyện càng sôi nổi hơn. Tất nhiên bên cạnh cô gái xinh đẹp nhất định dần dần có đàn ông trẻ tuổi xích lại gần, mà bên cạnh người đàn ông anh tuấn nhất định sẽ có cô gái trẻ tuổi vô tình hay cố ý đến gần. Phó Thanh Ly ngồi một mình ở vị trí cuối cùng, nhanh chóng trở thành mục tiêu của hai cô gái vì kết bạn nên đi du lịch cùng nhau. Hai người ngồi ở chỗ ghế đôi bên cạnh, bắt đầu vô tình hay cố ý nói chuyện với hắn. Phó Thanh Ly từng gặp quá nhiều cô gái xinh đẹp, mà còn toàn là kiểu không trang điểm cũng có thể trở thành điểm chú ý của tất cả mọi người, huống hồ hắn còn từng có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy. Cô gái bình thường ở trong mắt hắn thật sự không thể thu hút được phân nửa sự chú ý của hắn, hắn lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, dựa vào ghế, ánh mắt rơi lên trên người Lam Anh. Cô ngồi quay lưng lại với hắn, chỉ lộ ra chút góc nghiêng khuôn mặt. Nước da cô trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ một cái bóng lưng thôi cũng khiến hắn biết cô đẹp thế nào.
Lam Anh đang thu xếp lại phần tài liệu lát nữa phải nói, đây là điểm khác nhau giữa cô với người khác. Mỗi lần giới thiệu cùng một phong cảnh, cô đều cố gắng đào sâu thêm một số câu chuyện nhỏ mà lần trước không phát hiện ra, tìm tài liệu khắp nơi, chính là vì muốn làm kiến thức của mình thêm phong phú.
Xe lái đến đường lớn, Lam Anh đứng lên, cô cầm micro, một tay bám vào tay vịn duy trì thăng bằng, bắt đầu nói chuyện: “Xin chào các vị du khách, tôi là Lam Anh, hướng dẫn viên du lịch hành trình lần này của mọi người. Hành trình tiếp theo sẽ do tôi đưa mọi người đi, mọi người có chuyện gì có thể nói với tôi. Hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan núi Nhĩ Mạch của thành phố Kiêu Dương, toàn bộ hành trình từ Thanh Thành đến núi Nhĩ Mạch cần một tiếng bốn mươi phút, mọi người có thể tranh thủ khoảng thời gian này nghỉ ngơi ở trên xe, sau đó hăng hái leo núi. Sau đây tôi sẽ giới thiệu đơn giản cho mọi người về núi Nhĩ Mạch.”
Du khách bên dưới tụm năm tụm ba nghe, còn có người đang xì xào bàn tán, Lam Anh cũng không để ý, dựa theo tiết tấu của mình nói hết nội dung. Nói xong Lam Anh lại hỏi một câu như thường ngày: “Mọi người còn có vấn đề gì thì bây giờ có thể nói ra.”
Bình thường là không có ai có vấn đề, dù sao hành trình vừa mới bắt đầu, muốn hỏi cũng không có vấn đề gì mà hỏi, sau đó phía sau có một giọng nói vang lên: “Hướng dẫn viên du lịch!” Phó Thanh Ly: “Tôi yêu cầu giới thiệu cho một mình tôi một lần nữa, vừa rồi hai cô ở bên cạnh ầm ĩ quá, tôi không nghe được câu nào cả.” Người trên xe phát ra một tràng cười, hai cô gái ngượng ngùng, lại thẹn quá hóa giận, đồng loạt lườm Phó Thanh Ly một cái. Lam Anh mím môi, cô nói: “Không nghe rõ cũng không sao, đến núi Nhĩ Mạch rồi tôi sẽ giới thiệu cặn kẽ với mọi người, đến lúc đó anh có thể nghiêm túc nghe. Hành trình đã phát cho mọi người rồi, mọi người có thể xem hành trình mấy ngày này của chúng ta. Ngoài ra tôi xin nói trước, liên quan tới ăn uống, chúng tôi sẽ cố hết sức cải thiện cho mọi người, nhưng xét theo giá cả ở khu tham quan, mọi người cân nhắc một chút, chắc chắn không bằng mọi người ăn uống ở bên ngoài. Còn có một chuyện nữa là khu tham quan nhiều người, nếu như chúng tôi phát hiện đưa mọi người đi ăn cơm cần xếp hàng hoặc là đợi, chúng tôi sẽ tạm thời chọn những chỗ khác có giá cả tương tự, chuyện này cũng phải nói trước với mọi người.” Phó Thanh Ly ở phía sau cười một tiếng, Lam Anh nhanh chóng ngồi xuống, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Tài xế đưa mắt ra hiệu với cô, bảo cổ bình tĩnh lại. Bây giờ bọn họ bị khống chế, Phó Thanh Ly nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cho nên bây giờ không thể đối đầu với hắn, nếu không bọn họ sẽ mất việc.