Công Tước

Chương 1428: Kẻ điên (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kết quả mọi người đều không quen. Lam Anh chỉ có thể nói: “Phiền mọi người đợi thêm một lúc nữa, bọn họ là hai cô gái, không an toàn, ch3úng ta đừng bỏ hai cô gái lại, làm phiền mọi người rồi.”

Hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp mở miệng, ngược lại là không có mấy ai2 phản đối, đoàn lẻ lần này phần lớn là thanh niên nên rất dễ thương lượng.

Chỉ là đợi nửa tiếng mà hai cô bé kia vẫn chưa lên, 5có người sốt ruột: “Hướng dẫn viên Lam, phải đợi bao lâu nữa? Ngộ nhỡ bọn họ leo mệt rồi không leo nữa, chẳng lẽ chúng ta còn phải đợi 4đến tối người khác đều xuống núi hết rồi à?”

Lam Anh: “Bọn họ sẽ không thể không lên đây, trước khi lên núi tôi đã nhắc nhở mọi0 người rồi, đây là tuyến hành trình, nếu như không lên núi, xe ở cổng ra không đón được người, bọn họ sẽ không gặp được xe khách.”

Do dự một chút, cuối cùng đám người này cũng đồng ý.

Lam Anh ngồi xổm xuống cởi dây giày ra buộc chặt lại, nhìn dáng vẻ này là định nhanh chóng xuống núi tìm người, Phó Thanh Ly hiểu quá rõ thói quen của cô.

Phó Thanh Ly uống một ngụm nước nữa rồi nói: “Tôi đi tìm. Tôi biết hai cô gái kia ở đâu.”

Lam Anh quay đầu lại, những người khác cũng nhìn qua: “Vừa rồi tại sao anh không nói?”

Phó Thanh Ly cười: “Về mặt lo lắng vừa rồi của hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp rất thú vị.”

Cô giao cờ cho một người trong đó, nói: “Anh mang lên núi, tôi đi xuống tìm bọn họ.”

Cô thật sự không yên tâm, nếu như là hai người đàn ông thì cô có thể không lo lắng như vậy, nhưng đó là hai cô gái, ngộ nhỡ có chuyện gì thì xong rồi. “Hướng dẫn viên, cô định xuống núi tìm bọn họ à?” Thanh niên há hốc mồm: “Cô không ở đây thì chúng tôi làm thế nào? Không có ai hướng dẫn cả” Lam Anh: “Tôi sẽ đi nhanh thôi, những người còn lại mong mọi người phối hợp một chút, đi theo cờ, không cần đi quá nhanh, mệt rồi thì nghỉ, tôi sẽ nhanh chóng đuổi kịp.” Kết quả một đống thanh niên kháng nghị, nói không thể bởi vì hai cô gái kia mà để hướng dẫn viên xuống núi, dù sao hướng dẫn viên cũng là con gái, Lam Anh không quan tâm: “Không cần lo lắng cho tôi, tôi tìm được bọn họ rồi sẽ đuổi kịp mọi người.”

“Hướng dẫn viên, cô có thể đuổi kịp, nhưng hai cô gái yếu ớt kia thì không đuổi kịp cô, cô chắc chắn sẽ không vứt bọn họ lại...” Người cầm cờ vội vàng trả lại cờ cho cô: “Không được, không thể bởi vì hai cô gái kia mà làm chậm trễ cả đám người chúng tôi được, ở đây chúng ta có hai mươi tám người, bọn họ chỉ có hai người. Hơn nữa, bọn họ không đến, đó là trách nhiệm của bọn họ, không thể bởi vì hai người bọn họ mà lãng phí thời gian chúng tôi nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu được, mọi người nói có đúng không?”

“Đúng vậy!” Một đống người phụ họa. Lam Anh nhìn bọn họ: “Các anh là đàn ông con trai mà lại so đo với hai cô gái à?”

“Ai nói một đống đàn ông con trai? Bọn họ không phải con gái à?” Một đám người nhìn chằm chằm cô ầm ĩ lên, cứ cãi nhau mãi không phải là cách, cuối cùng Lam Anh nói: “Nếu không mọi người ở đây đợi tôi hai mươi phút, hai mươi phút sau tôi sẽ trở lại. Tôi không thể bỏ lại bọn họ không quan tâm được. Đây là danh sách, mọi người nhớ cứ mười phút lại gọi điện thoại cho bọn họ một lần.”

Lam Anh dửng dưng nhìn hắn, Phó Thanh Ly nhìn cô cười: “Tôi biết bọn họ ở đâu.”

“Ở đâu?”

“Hướng dẫn viên cùng tối xuống, hay là cho phép tôi đi tìm một mình?”

Lam Anh nhìn thời gian, nói: “Chúng tôi đợi anh hai mươi phút.”

Rất rõ ràng là cố không muốn cùng hắn đi xuống một chút nào, cho nên nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

“Ở đâu?”

“Hướng dẫn viên cùng tối xuống, hay là cho phép tôi đi tìm một mình?”

Lam Anh nhìn thời gian, nói: “Chúng tôi đợi anh hai mươi phút.”

Rất rõ ràng là cố không muốn cùng hắn đi xuống một chút nào, cho nên nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Phó Thanh Ly vừa uống nước, vừa quay người xuống núi. Một người trong đó chỉ Phó Thanh Ly nói: “Với tốc độ này của anh ta, hai mươi phút có thể quay lại à?” Hẳn chậm rãi đi trên con đường dành riêng cho người đi bộ, ốc sên bò còn nhanh hơn hẳn. Lam Anh ngồi xuống tảng đá, nói: “Sẽ trở lại.” Bớt đi một người đàn ông luôn quấn lấy hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp, những người trẻ tuổi còn lại kia rục rịch, ai cũng cầm điện thoại hỏi Lam Anh số cô gọi cho bọn họ có phải là cách liên lạc với cô không. Lam Anh trả lời: “Điện thoại của tôi là của công ty, chỉ có lúc dẫn đoàn mới cầm, các anh muốn cách liên lạc cũng vô ích.”

Một đám người tưởng là lấy được số điện thoại của hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp lập tức thất vọng, dĩ nhiên Lam Anh sẽ không cho số điện thoại riêng của mình: “Sổ riêng của tôi không tiện cho. Rất xin lỗi.” Cô đột nhiên chỉ ngọn núi lôi ra phía đối diện nói: “Mọi người có nhìn thấy đỉnh núi đó không? Cái đỉnh núi đó có một truyền thuyết rất đẹp...”

Cô dùng truyền thuyết nhỏ thành công chuyển chủ đề.

Nói xong truyền thuyết về đỉnh núi, cô lại thuận tay chỉ một tảng đá ở phía trên, lại kể cho bọn họ một câu chuyện, chẳng những người bên cạnh bị cô thu hút, ngay cả những du khách khác đang leo lên núi cũng đều bị thu hút. Hướng dẫn viên du lịch của bọn họ ở phía trên liều mạng gọi nhưng bọn họ cũng phải nghe xong câu chuyện mới đi. Có người nhìn thời gian một chút, nói: “Mười bảy phút, bọn họ vẫn chưa lên đến nơi, hướng dẫn viên, có phải đến giờ là chúng ta có thể đi rồi không?”

Lam Anh gật đầu: “Vẫn còn ba phút nữa.” Một đám người nhao nhao nói chuyện, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thanh Ly nhẹ nhàng nhảy lên bậc thềm, hắn giơ tay ra chỉ phía sau, nói: “Đến rồi” Có người nhìn qua đó, quả nhiên thấy hai người đi giày cao gót đang đỡ nhau khó khăn leo lên. Lam Anh nhanh chóng đi xuống, giơ tay ra mỗi bên kéo một người, chẳng mấy đã lên đến nơi: “Hết hai mươi phút, bây giờ xuất phát!” Hai cô gái lập tức kêu rên: “Chúng tôi vừa mới lên đến nơi, chúng tôi phải nghỉ ngơi!” Lam Anh nhìn giày của bọn họ: “Biết rõ đi ra ngoài du lịch, hành trình cũng được phát từ trước rồi, tại sao còn đi giày cao gót? Như vậy đương nhiên tốc độ không thể nhanh được.” Hai cô gái sống chết ngồi đó không đi, tháo giày ra xoa chân. Bên cạnh luôn có đàn ông vây quanh, có người bắt đầu xin giúp bọn họ. Lam Anh suy nghĩ một chút, mới nói: “Hai người có thể đợi cùng bọn họ, những người khác đi theo tôi, giữ liên lạc.” Ý này lập tức được mấy người đàn ông muốn ở lại đồng ý: “Được, giữ liên lạc.” Lam Anh dẫn những người khác lên núi trước, hai cô gái kia đi cùng hai người đàn ông, sau mười phút cũng lên đường. Tốc độ của Lam Anh rất nhanh, cô vừa đi còn vừa kể cho bọn họ nghe những câu chuyện mà hướng dẫn viên du lịch xung quanh không biết, vậy cho nên mặc dù leo núi mệt mỏi, nhưng nghe chuyện bất giác đã đến đỉnh núi: “Bây giờ mọi người hoạt động tự do, có thể tìm cảnh đẹp để chụp ảnh, bốn mươi phút sau chúng ta tập trung ở chỗ này.”

Vốn dĩ là ba mươi phút, cô cho thêm mấy người ở lưng chừng núi kia mười phút nữa.

Dựa theo thời gian coi như là vừa đẹp, chỉ là không biết mấy người kia có đúng giờ không. Cô ngồi tại chỗ hóng gió, đôi chân dài vừa khỏe mạnh vừa xinh đẹp, chỉ cần ngồi ở chỗ nào cũng đều khiến người ta không nhịn được nhìn thêm mấy cái. Có những du khách khác ngồi xuống nghỉ ngơi lén cầm máy ảnh lên muốn chụp trộm cô mấy bức. Sự xuất hiện của Phó Thanh Ly vừa vặn chặn mất ống kính máy ảnh của mấy người kia, hắn đứng ở vị trí cách Lam Anh không xa, chậm rãi nhìn cô. Lam Anh nhìn thấy hắn, không lên tiếng, nhưng di chuyển đôi chân dài đổi phương hướng khác, chỉ để lại cho Phó Thanh Ly một góc mặt nghiêng. Phó Thanh Ly rời đi, cô cũng để lại cho những người kia một góc y như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.