Công Tước

Chương 1437: Thân thế (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi mắt to đen láy của Cải Trắng Nhỏ khóc đến mức đỏ hoe, nguyên nhân chủ yếu là vì không tìm thấy mẹ nên mới đau lòng. Lam 3Anh xoa mặt Cải Trắng Nhỏ: “Thật đáng yêu.” Vất vả mãi mới rửa sạch mông, Cải Trắng Nhỏ cuối cùng cũng nín khóc, đang trừng2 to đôi mắt rưng rưng mếu mỗi vẻ mặt đầy uất ức. Yến Đại Bảo bể cô bé trong lòng nâng niu: “Tớ cảm thấy Cải Trắng Nhỏ hình 5như hơi mập.” Lam Anh lo lắng hỏi: “Tiểu Ngũ bây giờ thế nào rồi?”

Yến Đại Bảo lắc đầu: “Không biết, không có ai nó4i với tớ, tớ cảm thấy tớ và Cải Trắng Nhỏ bị người ta quên mất rồi. Tớ muốn đi tìm mami xem Tiểu Ngũ ra sao rồi, Anh Anh ch0úng ta cùng đi đi.”

Lam Anh gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta cùng đi. Phải tìm hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Cậu ấy tỉnh dậy nhất định cũng lo lắng cho Cải Trắng Nhỏ.” Hai người cùng một cô giúp việc, bể Cải Trắng Nhỏ cùng đến bệnh viện. Trên đường đi cô bé rất ngoan, chỉ tròn mắt hiếu kỳ nhìn xung quanh. Cung Ngũ đã tỉnh. Lúc này, cô đang nằm trên giường bệnh, đang rên rỉ với Nhạc Mỹ Giảo muốn về nhà, Nhạc Mỹ Giảo tức giận mắng: “Về nhà cái gì? Con ngoan ngoãn ở đây cho mẹ. Con còn lo lắng cho Cải Trắng Nhỏ à? Rời khỏi thì không chịu được à?” Bà đang giáo huấn thì Yến Đại Bảo và Lam Anh bể Cải Trắng Nhỏ xuất hiện trước cửa, Cung Ngũ lập tức reo lên: “Cải Trắng Nhỏ!” Cải Trắng Nhỏ vừa nhìn thấy mẹ, lập tức hoan hô, vẫy cánh tay nhỏ muốn sà vào lòng mẹ. Yến Đại Bảo cẩn thận đưa cô bé cho Cung Ngũ: “Trả cho cậu này, ở nhà thay tã rửa mông cho nó mà cứ như giết heo vậy.” Cung Ngũ liếc mắt nhìn Yến Đại Bảo: “Cậu mới là heo!” Cải Trắng Nhỏ lẩm bẩm một tiếng, Cung Ngũ lập tức bể cô bé vào lòng: “Cải Trắng Nhỏ yêu dấu của mẹ, mẹ rất nhớ con.” Nhạc Mỹ Giảo ngồi bên cạnh dạy dỗ Cung Ngũ. Triển Tiểu Liên ngồi bên cạnh nói đỡ. Lam Anh đứng ngoài cửa, nhìn đám người chen chúc trong phòng bệnh. Cung Ngũ mỉm cười với Lam Anh: “Lam Anh, sao cậu cũng đến đây? Tớ nhớ là cậu đang dẫn đoàn mà?”

Lam Anh mỉm cười nói: “Tớ vừa trở về. Đại Bảo rất lo lắng, tớ liền đến đây xem cậu ra sao, nhìn thấy cậu không sao là tốt rồi, cậu ấy làm tớ sợ hết hồn.”

Cung Ngũ nhe răng mỉm cười với bà: “Mẹ con là đẹp nhất.” “Bớt đi!” Nhạc Mỹ Giảo xoay người đi ra ngoài. Bà đi qua cạnh người Lam Anh, Lam Anh nhìn thấy rõ trong mắt bà chứa đầy nước mắt, ra khỏi cửa thì nước mắt liền rơi xuống.

Thì ra đây là tâm trạng của một người mẹ. Dù có giả vờ không quan tâm thế nào thì trong lòng luôn đặt con mình ở vị trí số một.

Lam Anh cúi đầu, không nói ra được mình có tâm trạng gì. Nếu tất cả các bà mẹ trên đời đều như vậy, có phải mẹ cô thật ra cũng như vậy không?

Trên đường rời khỏi bệnh viện, Lam Anh ngẩn ngơ, lúc đi được nửa đường thì điện thoại đổ chuông, cô nghe máy: “Alo?”

“Lam Anh?” Giọng của Cung Cửu Dương trong điện thoại truyền tới.

Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng hết hồn, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ!”

Cung Ngũ nhe răng, giơ Cải Trắng Nhỏ đến trước mặt Yến Đại Bảo, nói: “Để Cải Trắng Nhỏ ở với cậu vài ngày, xem như là bồi thường, có được không?”

Cải Trắng Nhỏ nhoẻn miệng cười khờ khạo để lộ ra mấy chiếc răng nhỏ. Yến Đại Bảo thăm dò bể Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ cũng buông tay khiến Yến Đại Bảo ngơ ngác: “Tiểu Ngũ, cậu thật sự muốn để Cải Trắng Nhỏ ở với tớ vài ngày à?” Cung Ngũ nằm xuống giường, gật đầu: “Ừ, thật mà. Cậu bể đi đi, tối nó có khóc thì cậu cứ giao cho cô giúp việc là được, bọn họ sẽ biết nên dỗ con bé thế nào.” Nhạc Mỹ Giảo và Triển Tiểu Liên nhìn nhau, cả hai đều không nói gì. Rất rõ ràng, trong lòng Cung Ngũ đã có suy tính, biết mình không xuất viện được nhất định là do cơ thể của cô có vấn đề, vì vậy cô rất dứt khoát ném Cải Trắng Nhỏ cho Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo hốt hoảng: “Mami, con sợ! Con sợ Cải Trắng Nhỏ sẽ đi ị đi tè trên người con!”

Triển Tiểu Liên bể Cải Trắng Nhỏ lên: “Con còn thật sự cho rằng Tiểu Ngũ yên tâm để con trông chừng Cải Trắng Nhỏ à? Cô Nhạc không yên tâm để Tiểu Ngũ trở về nhà ngay, nên bảo Tiểu Ngũ ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày. Cải Trắng Nhỏ để mẹ chăm nom, ai cần đến con?”

Cải Trắng Nhỏ ngồi vào trong lòng bà nội, mếu môi muốn khóc. Trẻ con thường quên rất nhanh, dù Triển Tiểu Liên thường xuyên đến gặp nhưng qua mấy ngày là Cải Trắng Nhỏ liền thấy lạ với bà nội.

Triển Tiểu Liên trước giờ luôn nhẫn nhịn không tranh chăm cháu với Cung Ngũ, không ngờ bây giờ bà lại có cơ hội chăm Cải Trắng Nhỏ hai ngày.

Cung Ngủ nằm trên giường, tròn mắt nhìn Cải Trắng Nhỏ, ánh mắt lại đang sững sờ, như thông qua Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy một người nào khác. Cô buồn bã, thất vọng. Sau cùng cô lấy lại tinh thần, ngước mặt nhìn Triển Tiểu Liên nói: “Cô Triển, vậy bé con nhà cháu làm phiền cô chăm sóc mấy ngày rồi. Bà nội đừng vất vả quá. Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta tuy hơi nghịch một chút, nhưng bình thường cũng rất ngoan!”

Triển Tiểu Liên nhìn sắc mặt cô, trầm ngâm một hồi rồi bể Cải Trắng Nhỏ bước lên trước: “Tiểu Ngũ yên tâm, cô bảo đảm sẽ chăm sóc Cải Trắng Nhỏ thật tốt.” Do dự một hồi, bà lại hỏi: “Tiểu Ngũ, cô cảm thấy chúng ta có thể liên lạc, cô biết trong lòng cháu đang rất tức giận, nhưng mà...”

“Không cần!” Cung Ngũ đột nhiên cất cao giọng, nói: “Không cần! Nói không chừng anh Tiểu Bảo đang ở giai đoạn then chốt, nếu liên lạc với anh ấy, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh ấy. Cháu đã đợi lâu như vậy, cũng không ngại đợi thêm nửa năm nữa.” Cô ngẩng đầu nhìn sang Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, đặc biệt là mẹ, mẹ không được gọi điện thoại cho anh Tiểu Bảo. Con biết mẹ và cô Triển thương con, nhưng con không muốn làm phiền anh ấy, thật sự không muốn chút nào. Được không?”

Triển Tiểu Liên xoay đầu lại nhìn sang Nhạc Mỹ Giảo, Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng trả lời: “Con nghĩ rằng mẹ rảnh rỗi quản con à? Con thích thế nào thì cứ như vậy. Mẹ nói thì cũng nói rồi, mắng thì cũng mắng rồi, bây giờ con đã trưởng thành, con sẽ nghe lời mẹ sao? Mẹ không hơi đâu quản con nữa.”

Thì ra đây là tâm trạng của một người mẹ. Dù có giả vờ không quan tâm thế nào thì trong lòng luôn đặt con mình ở vị trí số một.

Lam Anh cúi đầu, không nói ra được mình có tâm trạng gì. Nếu tất cả các bà mẹ trên đời đều như vậy, có phải mẹ cô thật ra cũng như vậy không?

Trên đường rời khỏi bệnh viện, Lam Anh ngẩn ngơ, lúc đi được nửa đường thì điện thoại đổ chuông, cô nghe máy: “Alo?”

“Lam Anh?” Giọng của Cung Cửu Dương trong điện thoại truyền tới.

Lam Anh sững sờ: “Vâng.”

Cung Cửu Dương nói: “Ngày mai tôi đến tìm cô hỏi thăm một số chuyện.”

Lam Anh ngập ngừng mới trả lời: “Vâng, tôi biết rồi anh Cung.” Cung Cửu Dương: “Sáng mai tôi có khách, buổi trưa sẽ đến tìm cô.” Lam Anh do dự một hồi mới hỏi: “Anh Cung có chuyện gì thì nói trong điện thoại cũng được.”

Cung Cửu Dương: “Đừng cảnh giác như vậy, đương nhiên, con gái ra ngoài cảnh giác một chút cũng tốt, nhưng không cần chuyện gì cũng tỏ ra căng thẳng như vậy, tốt xấu gì tôi cũng biết cô là bạn học của cháu gái tôi, có đúng không? Hơn nữa, tôi không có hứng thú với kiểu con gái như cô, ngốc một chút mới thú vị.”

Lam Anh: “Vậy tạm biệt anh Cung, ngày mai gặp.” Cung Cửu Dương gật đầu: “Ngày mai tôi đến tìm cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.