*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Anh: “...”
Cuối cùng Lam Anh cũng hiểu thì ra những lời Tần Tiểu Ngư thường mắng hắn đúng là sự thật. Cô lấy thẻ căng tin ra q3uệt, mặt không cảm xúc bưng mâm thức ăn đi tìm chỗ ngồi xuống. Cung Cửu Dương ngồi ở phía đối diện cô, tay gõ gõ vào mặt bàn, nói: “Không2 có ai mang đũa đến đây à?”.
Lam Anh nín nhịn hắn là trưởng bối của Cung Ngũ, cô chủ động đi lấy thìa đũa. Nhưng Cung Cửu Dương v5ốn soi mói, hết chê bai thìa đũa không vệ sinh, lại chê bai thức ăn không ngon, trong khi đó đều là những món hẳn tự chọn.
Cung C4ửu Dương ngồi ăn chậm rãi, hỏi: “Cô còn nhớ chuyện lúc nhỏ không?”
Lam Anh rũ mắt xuống, hỏi: “Anh Cung cứ nhìn thấy tôi thì lại hỏi cùng một vấn đề, tại sao anh cứ hỏi tôi chuyện đó vậy?” Cung Cửu Dương: “Chuyện này à, tôi từng nói rồi, cô trông rất giống một người quen cũ của tôi.” Hắn nhìn Lam Anh để đũa xuống, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy một tấm ảnh ra đưa đến trước mặt Lam Anh: “Người này.”
Trong ảnh là một cô gái trẻ tuổi, đây là một bức ảnh màu, rất rõ ràng, cô vừa nhìn một cái liền cảm thấy quen mắt. Sau khi cô phát hiện người này trông quen mắt thì cũng nhận ra là cô gái đó trông rất giống cô. “Cô ấy là ai?”
Cung Cửu Dương mỉm cười: “Một người quen cũ của tôi. Cô có cảm thấy quen mắt không? Lúc tôi nhìn thấy cô liền cảm thấy cô và người này trông rất giống nhau.”
Hắn lấy tấm ảnh lại, nhét trở vào trong ví tiền, cầm đũa lên tiếp tục dùng bữa: “Đây cũng là nguyên nhân tôi muốn biết tên họ của ba mẹ ruột cố. Thật ra mấy ngày nay tôi cũng điều tra ra được một chút chuyện. Cô từng ở trong một tổ chức? Chính là tổ chức của ba của bạn học cô?”.
Lam Anh sững sờ.
Tay cầm đũa của Lam Anh ngập ngừng, cô trả lời: “Từ lúc tôi nh0ớ được mọi chuyện, tôi đã ở trong cái cô nhi viện bị đóng cửa kia, chuyện lúc nhỏ hơn nữa, tôi không còn nhớ. Lúc tôi còn nhỏ thường hay nằm mơ, tuy mỗi lần đều mơ những giấc mơ khác nhau, nhưng đều ở trong một căn phòng có bức tường màu trắng. Những chuyện khác thì tôi không còn nhớ gì nữa, e rằng không thể giúp gì được cho anh Cung.” Cung Cửu Dương gật đầu: “Còn nhỏ quá không nhớ cũng là chuyện bình thường. Nếu đã là cô nhi, ai cũng sẽ hiểu kỹ về ba mẹ ruột của mình, cô không hiểu kỳ sao?”
Lam Anh: “Tôi hiếu kỳ, nhưng tôi sợ sự thật sẽ làm xáo trộn cuộc sống hiện tại của tôi, sợ ba mẹ ruột tôi là người độc ác, thay vì như vậy, chi bằng cứ tự huyễn hoặc bản thân rằng bọn họ vì bất đắc dĩ nên mới từ bỏ mình, vẫn tốt hơn là sự thật khiến cho tôi khó mà bình tĩnh được.”
Cung Cửu Dương mỉm cười: “Cô đúng là kiểu trốn tránh sự thật điển hình.”
Lam Anh mím môi, mãi một hồi sau cô gật đầu thừa nhận: “Đúng, tôi trốn tránh sự thật. Tôi sợ mình không chịu được đả kích mà sự thật tàn khốc kia mang đến. Cuộc đời tôi đã phải rất nỗ lực mới đi đến ngày hôm nay, tôi không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì làm tổn thương tôi thêm nữa.”
Cung Cửu Dương gật đầu: “Tôi hiểu. Nhưng làm rõ mọi chuyện có khi cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Cung Cửu Dương nhìn ánh mắt cô, bật cười thành tiếng: “Không cần cảnh giác như vậy, đối với tôi mà nói, chuyện đó không thể xem là bí mật.” Hắn gắp một cọng rau đưa vào miệng: “Tôi đến Thiết Yến tìm người điều tra tài liệu của cô, nhưng tài liệu cụ thể e rằng đã nằm trong tay của cô rồi. Tài liệu mà cô đang giữ chi tiết hơn. Bỏ tiền ra thì sẽ biết được chuyện mình muốn biết, nên cô không cần cảm thấy kinh ngạc.”
Lam Anh có chút bất an, cô cảnh giác nhìn Cung Cửu Dương, Cung Cửu Dương mỉm cười: “Tôi đã bảo là bỏ tiền ra mua được tài liệu, nhưng đối phương bảo tài liệu đã đưa cho cô hết rồi. Cô chưa từng xem qua?”
Lam Anh rũ mắt xuống: “Tôi chưa xem qua.” “Vậy thì về xem đi. Cô chỉ cần nói cho tôi biết, ba mẹ ruột của cô có phải họ Dương hay không là được.” Cung Cửu Dương nói rồi bỏ đũa xuống, chán ghét nói: “Khó ăn quá, không phải đồ ăn cho người mà. Heo còn chả thèm ăn.” Lam Anh cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm: “So với lúc không có thức ăn thì những thứ này có thể cứu được mạng người.”
Cung Cửu Dương đã đứng dậy, hắn rũ mắt nhìn cô một cái, gật đầu: “Câu nói này tôi thích nghe. Nhưng đáng tiếc tôi chưa từng trải qua ngày tháng không có thức ăn, nên tôi thấy không thích. Tôi đợi điện thoại của cô.”
Nói xong, Cung Cửu Dương bỏ đi. Lam Anh ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Cung Cửu Dương, chậm rãi thu tầm mắt lại, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lam Anh có chút bất an, cô cảnh giác nhìn Cung Cửu Dương, Cung Cửu Dương mỉm cười: “Tôi đã bảo là bỏ tiền ra mua được tài liệu, nhưng đối phương bảo tài liệu đã đưa cho cô hết rồi. Cô chưa từng xem qua?”
Lam Anh rũ mắt xuống: “Tôi chưa xem qua.” “Vậy thì về xem đi. Cô chỉ cần nói cho tôi biết, ba mẹ ruột của cô có phải họ Dương hay không là được.” Cung Cửu Dương nói rồi bỏ đũa xuống, chán ghét nói: “Khó ăn quá, không phải đồ ăn cho người mà. Heo còn chả thèm ăn.” Lam Anh cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm: “So với lúc không có thức ăn thì những thứ này có thể cứu được mạng người.”
Cung Cửu Dương đã đứng dậy, hắn rũ mắt nhìn cô một cái, gật đầu: “Câu nói này tôi thích nghe. Nhưng đáng tiếc tôi chưa từng trải qua ngày tháng không có thức ăn, nên tôi thấy không thích. Tôi đợi điện thoại của cô.”
Nói xong, Cung Cửu Dương bỏ đi. Lam Anh ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Cung Cửu Dương, chậm rãi thu tầm mắt lại, cúi đầu tiếp tục ăn.