Công Tước

Chương 1439: Thân thế (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bệnh tâm thần, không giống với bệnh về tâm lý. Cô biết bác sĩ tâm lý và vợ ông ấy cũng gặp nhau trong quá trình trị liệu, nhưng bệnh tâm3 lý của vợ bác sĩ là hình thành sau này, lại còn là bệnh tâm lý có thể chữa trị, nhưng bệnh tâm thần thì sao?

Là sinh ra đã bị 2hay sau này mới bị? Bàn tay cầm xấp tài liệu của cô cứ run rẩy, giống như đã mất đi khả năng khống chế, sự đả kích của thông tin này kh5iến cô hầu như mất hết sức lực. Tài liệu ghi chép rõ ràng thời gian, địa điểm hai người họ gặp nhau, thời gian địa điểm mang thai, và c4ả thời gian Tần Khang Bình rời khỏi, cho đến khi Dương Chiểu qua đời. Rõ ràng đây là một nội dung chẳng có cảm xúc, nhưng sống mũi cô v0ẫn thấy cay cay. Sau đó Tần Khang Bình rời khỏi bệnh viện đi đến nơi khác công tác ba tháng, trong lúc trở về thì gặp tai nạn giao thông không thể cứu chữa. Dương Chiếu vẫn chờ đợi Tấn Khang Bình trở về bệnh viện, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đợi được. Bà dần dần trở thành một bệnh nhân bình thường trong bệnh viện tâm thần. Sau khi bà sinh con gái xong, cũng rất nhanh chóng bị mất đi con gái.

Lam Anh biết mình chính là đứa trẻ đó, không biết tại sao cô lại bị đưa đến cô nhi viện phi pháp kia. Quá trình cụ thể ra sao cô không biết, tài liệu cũng không có, nhưng kèm theo tài liệu này, có một quyển sổ ghi chép chi chít chữ. cô lật trang đầu tiên ra. Ở trang đầu là một dòng chữ đơn giản tự cổ vũ bản thân, ký tên là Dương Chiểu và ngày tháng, là hơn hai mươi năm trước.

Cô cẩn thận lật trang tiếp theo, trong nhật ký xuất hiện từ “chồng”. Tức là ban đầu Dương Chiểu đã có chồng, nhưng tình cảm của bà và chồng đã đi đến mức không thể cứu vãn. Trong từng câu từ có thể thấy được Dương Chiểu vô cùng thất vọng và chán nản, niềm hi vọng của bà đều đặt lên đứa con.

Một tấm ảnh khác là một người đàn ông trẻ tuổi. Cô nhìn vào ánh mắt của người đàn ông trong bức ảnh. Tần Khang Bình có một đôi mắt đầy kiên cường chính trực, ông mang đến cho Dương Chiếu niềm hi vọng, nhưng lại lần nữa kéo bà xuống địa ngục. Cô không biết lúc Tần Khang Bình sắp chết, liệu ông có nghĩ đến chuyện nếu ông chết đi, với thân phận như Dương Chiếu thì bà phải xử lý đứa trẻ trong bụng như thế nào không. Lam Anh hoảng loạn thu dọn giấy tờ lại, luống cuống nhét trở vào trong túi tài liệu. Cô rửa mặt đánh răng xong thì nằm lên giường, nhưng đầu óc cứ không ngừng hiện ra những nội dung mà trước đó cô nhìn thấy. Cô ôm đầu, chán nản hét lên một tiếng, nhưng vẫn không khống chế được dòng suy nghĩ hoảng loạn trong đầu.

Ngủ đến nửa đêm, cô lại ngồi dậy, càng về khuya thì càng khó ngủ, ban đầu thì chạy đi luyện tập với cường độ cao, cho đến khi cả người cảm thấy mệt mỏi thì mới nằm xuống ngủ lại. Cho đến khi trời sáng, chuyện đầu tiên mà trong đầu Lam Anh nghĩ tới chính là nhật ký của Dương Chiếu.

Tối hôm qua cô xem vội vã, lướt nhanh qua nội dung, bây giờ nhớ lại, vẫn có thể hiểu đại khái.

Những thứ như hình ảnh, nhật ký, bệnh án của Dương Chiểu trước kia, Lam Anh không biết là ai đã lưu giữ chúng lại sau đó lại bị người trong tổ chức tìm thấy. Không còn nghi ngờ gì nữa, tài liệu trong tay cô thật sự là bản chi tiết nhất. Nhưng cô nhất thời không biết nên đối diện với những tài liệu kia và thân thể kinh khủng này của mình như thế nào.

Lam Anh phát hiện đứa trẻ được nhắc đến trong khoảng thời gian này không phải là cô. Cô xem sự thay đổi từng ngày từng ngày trong cuộc đời của một người phụ nữ. Bà và chồng tranh cãi, tâm trạng bà từ thất vọng đến tuyệt vọng, yêu cầu ly hôn, nhưng người chồng rõ ràng không muốn ly hôn, kết quả cuối cùng chính là Dương Chiếu bị người ta đưa vào bệnh viện tâm thần, cũng mất đi quyền giám hộ và gặp mặt con. Bà bị người ta xem là một người tâm thần, để mặc bà la hét cả ngày cũng không thả ra.

Từ tâm trạng kịch liệt phản kháng đi đến bước chán nản thất vọng, bà thật sự cảm thấy bản thân đã trở thành một người bị bệnh tâm thần, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, ký ức càng ngày càng hỗn loạn. Bà cảm thấy bản thân có lẽ sẽ nhanh chóng chết ở đây. Sau đó Tần Khang Bình xuất hiện trước mặt bà.

Dường như bà mang tâm lý báo thù. Trong nhật ký của bà có viết rằng chồng bà nghi ngờ bà không chung thủy, bà rõ ràng bị oan nhưng cứ phải gánh chịu sự giày vò của người đó, vậy tại sao bà không biến những chuyện đó thành sự thật? Dù sao bà cũng là một người sắp chết, còn chồng bà cũng không có ý định đón bà trở ra. Vì thế bà dụ dỗ người bác sĩ chữa trị cho bà và đạt được mục đích dễ như trở bàn tay. Ban đầu chỉ đơn thuần là dụ dỗ nhưng sau đó cả hai có tình cảm thật sự, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng động lòng. Lam Anh là kết quả của mối tình vụng trộm của Dương Chiểu và Tần Khang Bình, vì thế thân phận của cô không hay ho tí nào.

Sự tồn tại của Tần Khang Bình như một cơn mưa và ánh sáng cho Dương Chiểu, cũng cho bà niềm hi vọng và dũng khí để tồn tại. Đặc biệt là sau khi mang thai, bà bắt đầu kiên định tin rằng mình nhất định có thể ra ngoài.

Lam Anh đóng quyển nhật ký lại, nước mắt khô trên mặt, cô đã không dám xem tiếp nữa. Cô rút một tấm ảnh bên dưới tài liệu ra, là bức ảnh của một người phụ nữ trẻ vô cùng xinh đẹp, người trong ánh nhìn vào ống kính mà nở nụ mỉm, đôi mắt dễ thương, gương mặt rạng rỡ, thậm chí còn mang bóng dáng của một số minh tinh điện ảnh trên truyền hình. Lam Anh biết đó là Dương Chiểu, cũng là người trong tấm ảnh của Cung Cửu Dương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.