Ăn sáng xong, Yến Đại Bảo trang bị đầy đủ ra khỏi phòng khách, Cung Ngũ hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu định làm gì thế này?”
“Chúng ta sắp đi biển, phải chuẩn bị đầy đủ công tác chống nắng, nếu không sẽ bị phơi đen sì mất. Tiểu Ngũ, cậu để thế này không được đâu! Đúng rồi, phải mang cả đồ bơi đi nữa.”
Cung Ngũ vội vàng chạy về phòng, cầm hết những thứ cần đeo cần mặc mang đi.
Trên đường đi, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ríu rít ngồi phía sau nói chuyện. Yến Đại Bảo cứ băn khoăn mãi về tòa thành nào đó, Cung Ngũ chưa được nhìn thấy bao giờ cho nên không hề có khái niệm gì, chỉ nghe mình Yến Đại Bảo luyên thuyên không ngớt.
Cung Ngũ nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa nhìn vừa cảm thán: “Ở đây bầu trời trong xanh quá! Đến đâu cũng thấy màu xanh, không khí cũng trong lành, được sống ở đây thật là tốt quá!”
“Tớ cũng thích ở đây, trước đây mỗi khi nghỉ hè hoặc nghỉ đông, anh tớ không về Thanh Thành, mami hoặc ba sẽ đưa tớ đến đây nghỉ dưỡng.”
“Yến Đại Bảo, cậu thật là hạnh phúc.”
“Chẳng lẽ cậu không hạnh phúc à?”
“Sao so sánh được chứ?” Cung Ngũ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, từ nhỏ đến lớn, người yêu thương cô nhất là Nhạc Mỹ Giảo, ngoài ra không còn một ai nữa. Khi cô còn nhỏ đã từng hỏi mẹ, người khác có ông bà nội ông bà ngoại, tại sao cô lại không có, lúc đó câu trả lời của mẹ là họ chết hết rồi.
Sau đó Cung Ngũ không hỏi lại nữa. Người ta có nhiều người yêu thương đến thế, còn cô chỉ có mình mẹ cô, cho nên tình cảm của Cung Ngũ đối với Nhạc Mỹ Giảo là sự dựa dẫm và sự gửi gắm tâm lý mà rất nhiều người chưa từng được trải nghiệm.
Nghĩ đến Nhạc Mỹ Giảo, Cung Ngũ không nhịn được thốt thành lời: “Không biết mẹ tớ sao rồi nữa? Không gọi cho tớ lấy một cuộc điện thoại.”
Yến Đại Bảo vỗ vai cô, “Cậu yên tâm đi, nơi khác thì không dám nói, nhưng khách sạn của anh tớ thì chắc chắn là sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Đại Bảo nói như vậy, Cung Ngũ cảm thấy Yến Đại Bảo hoàn toàn tin tưởng Công tước đại nhân một trăm phần trăm.
“Tiểu Ngũ, cậu nhìn đi kìa! Đến lâu đài của anh tớ rồi! Cậu nhìn đỉnh núi kia kìa, đó là một tòa lâu đài lớn đó thấy chưa?” Yến Đại Bảo ra sức chỉ trỏ.
Vẫn còn cách khá xa nhưng Cung Ngũ có thể nhìn thấy trên đỉnh cao nhất của vách đá màu xám đó có một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ. Tòa lâu đài có một nửa là màu xám, một nửa là màu xanh lá cây. Tòa lâu đài đó đúng như Yến Đại Bảo nói, giống như tòa lâu đài trăm năm trong truyện cổ tích.
Cung Ngũ nhìn chằm chằm tòa lâu đài, không nhịn được cảm thán: “Tuyệt quá!”
Yến Đại Bảo hưng phấn, “Tớ cũng thích lắm ấy!”
Cho đến khi xe dừng lại, cô khẽ lẩm bẩm: “Một căn nhà to như vậy phải bán được bao nhiêu tiền cơ chứ?”
“Tiểu Ngũ, trong mắt cậu chỉ có tiền thôi à?”
Trước cửa lâu đài đã có người của Công tước đứng nghênh đón. Mấy bà già tuổi tác đã cao nhìn chằm chằm Công tước đại nhân, một bà già trong số đó tiến lên phía trước một bước, giơ tay ra chỉnh lại cổ áo anh, “Cổ áo của ngài Công tước còn chưa được cài xong, sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của ngài.”
Yến Đại Bảo thì thầm bên tai Cung Ngũ: “Bà ấy là thầy dạy lễ nghi của anh tớ, bất kỳ thứ gì trên người anh tớ đều không được phép có vấn đề gì hết, xưa nay bà ấy vẫn luôn hung dữ như vậy đó, nhưng anh tớ chưa bao giờ tức giận cả.”
“Thì ra người có tiền thực sự mời thầy dạy lễ nghi về à?”
“Cậu không có à?”
“Cậu thấy tớ giống người có tiền lắm à?”
“Ừ đúng, cậu nghèo mà.”
Câu nói đó quen quen khiến Cung Ngũ có cảm giác như Lý Tư Không đang ở đây.
Công tước đại nhân đã cùng với Triển Tiểu Liên đi vào lâu đài. Trong khi Cung Ngũ còn đang cảm thán kinh ngạc thì Yến Đại Bảo kéo cô vội vàng vào theo, Cung Ngũ lén hỏi, “Chúng ta cứ lén lút chơi ở bên ngoài thôi không được à?”
“Được chứ. Vậy thì chúng ta sẽ không được hưởng thụ lễ nghi theo quy cách tối cao của lâu đài. Chỉ có khi nào anh tớ đến đây thì những người đó mới xếp hàng nghênh đón thôi.”
Cung Ngũ gật đầu, lại hỏi: “Mấy người đó là ai vậy? Người làm thuê à?”
Yến Đại Bảo thầm thì: “Họ khác với người trong dinh thự Công tước, đều là người làm ở đây từ đời này sang đời khác, tổ tiên của họ làm việc ở lâu đài, con cháu đời sau của họ cũng vậy, đó là một kiểu… trung thành mà chúng ta không tưởng tượng ra nổi đâu.”
Cung Ngũ nhăn mặt: “Trung thành á?”
Yến Đại Bảo gật đầu, “Ừ, nó giống như là các vị đại thần ngoan cố thời cổ đại, trung thành hết mực. Nếu như trong số họ có ai đó bị đuổi ra khỏi lâu đài thì cả gia đình họ đều không sống nổi.”
“Tại sao chứ?” Cung Ngũ kinh ngạc, tìm công việc mới là được rồi hay sao?
Yến Đại Bảo nhún vai, “Không ai dám thuê người bị đuổi ra khỏi lâu đài về làm việc cả. Ở đây không giống như ở chỗ chúng ta, bị đuổi rồi thì đi chỗ khác làm. Ở đây nhỏ như vậy, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền đến tất cả những nhà chủ khác, cho nên họ đều không muốn bị đuổi đi đâu.”
Cung Ngũ chẹp miệng, “Kinh khủng thật đấy. Anh cậu đã từng đuổi ai đi chưa?”
Không đợi Yến Đại Bảo trả lời, bỗng nhiên có người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, “Hai cô gái xinh đẹp, xin hai cô yên lặng, ở đây không thích hợp để trò chuyện.”
Yến Đại Bảo làm mặt quỷ với Cung Ngũ, nhanh chóng hành lễ công chúa ưu nhã với bà già đó. Cung Ngũ vội vàng bắt chước hành lễ rồi chạy theo Yến Đại Bảo.
Bà cụ run run tay, gõ chiếc gậy trong tay xuống nền đất, lẩm bẩm: “Sao có thể mặc quần áo như vậy chạy lung tung được chứ? Cô gái xinh đẹp phải mặc lễ phục mới đúng.”
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ chạy ra đại sảnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Công tước đại nhân không ở đại sảnh, có người dẫn họ đi đến phòng của mình, hỏi Triển Tiểu Liên mới biết Công tước đại nhân vừa trở về lâu đài đã bị quản gia trong lâu đài lôi đi làm việc rồi.
Cung Ngũ không ngừng cảm thán: “Tớ còn tưởng anh Phí rất rảnh rỗi cơ, thì ra là bận như vậy.”
Yến Đại Bảo đính chính: “Không đúng, là anh Tiểu Bảo mới đúng.”
“À ừ.” Cung Ngũ sửa lại, “Anh Tiểu Bảo không rảnh rỗi như tớ tưởng, hóa ra anh ấy cũng bận rộn như vậy.”
Triển Tiểu Liên cười nói: “Tiểu Bảo cũng phải nuôi dưỡng gia đình, trong lâu đài, ở dinh thự Công tước, còn cả công xưởng phân bố ở các nơi và nhân viên của doanh nghiệp đều cần nó nuôi sống, địa vị càng cao thì áp lực càng lớn.”
“Đúng là không dễ dàng gì mà.”
Triển Tiểu Liên cười nói: “Ai bảo nó là đàn ông chứ? Đàn ông thì phải làm việc nhiều hơn thôi. Đi nào, chúng ta đi ra bãi cát chơi.”
Cung Ngũ lén hỏi Yến Đại Bảo, “Có phải là mẹ ruột không vậy?”
Yến Đại Bảo gật đầu, “Đúng rồi, là mẹ ruột đấy.”
Cung Ngũ tỏ vẻ rất đồng cảm với Công tước đại nhân.