*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Anh: “Trong tài liệu mà cháu có được, ông ấy chính là ba của cháu...” Bác sĩ tháo mắt kính xuống, nhìn Lam Anh nói: “Bác quen3 biết Tấn Khang Bình.”
Lam Anh ngẩng đầu thật mạnh: “Bác sĩ...”
Bác sĩ mỉm cười: “Đừng căng thẳng, thật ra cũng 2không xem là quen biết. Lúc vào đại học bọn bác học cùng một trường, nhưng ông ấy vào muộn hơn bác một khóa, là một học đệ vô cù5ng ưu tú. Năm đó khi mới vào trường ông ấy còn đại diện cho tân sinh viên để phát biểu.” Ông ngập ngừng, do dự một hồi mới nói: 4“Nhưng mà sau đó hình như ông ấy đã đắc tội với ai đó.”
Lam Anh ngạc nhiên, bác sĩ mỉm cười khua tay: “Học cùng một trườ0ng, ra vào trường hay tham gia các hoạt động gì đó, khó tránh đụng mặt nhau vài lần. Gật đầu chào hỏi thì không tính. Sau khi tốt nghiệp thì càng không liên lạc, sau đó nghe nói ông ấy đến một bệnh viện tâm thần ở nơi rất hoang vu hẻo lánh. Ông ấy là một người rất có năng lực, chỉ là con người ông ấy... thật sự quá thẳng thắn, không đủ khôn khéo, tính tình lại không chịu luồn cúi, sợ là trong quá trình đó đã đắc tội với ai đó.”
Lam Anh mím môi, mãi một lúc sau cô mới nói: “Tài liệu nói là bị tai nạn xe qua đời.” Bác sĩ than thở: “Thật đáng tiếc cho một người như vậy, thật không ngờ.” “Lam Anh, cháu đừng quá vướng bận vì chuyện và người trong quá khứ. Mộ của Tần Khang Bình thì bác biết, ngày mai cháu xem có thời gian hay không, bác đưa cháu đến đó. Còn về Dương Chiểu, bác sẽ nhờ người hỏi thăm, nhưng sẽ cần một chút thời gian.” Cô gật đầu: “Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ.”
“Bác cũng không biết cháu đã nghe ngóng được tin tức thế nào, tóm lại, bất luận là người ra sao, đều đã là chuyện của đời trước, không liên quan gì đến cháu, cháu không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.” Bác sĩ mỉm cười nói: “Chúng ta, bất luận là khi nào, cũng phải nhìn về tương lai mới đúng.”
Lam Anh gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta phải nhìn về tương lai.”
Bác sĩ vỗ lên vai Lam Anh: “Lam Anh, nhớ lời của bác nói, người sống trên đời, không có mấy ai sống được như ý muốn của mình.”
“Vâng, cháu hiểu mà. Bác yên tâm, cháu sẽ nhớ kĩ lời của bác. Cháu sẽ không vì một số sự thật quá tàn khốc mà lùi bước.”
Hiểm lắm mới có một cuối tuần không dẫn đoàn, Lam Anh quyết định đi thăm Cung Ngũ. Tuần trước Cung Ngũ vừa làm phẫu thuật não, lấy một khối u bên trong não ra.
Cô không gọi điện thoại trước, đi tới nơi thì không thể vào thăm, Nhạc Mỹ Giảo nói với cô: “Cô biết cháu là bạn học của Tiểu Ngũ, thường cùng Đại Bảo đến, nhưng mà sau khi Tiểu Ngũ tỉnh dậy thì nó chẳng còn nhớ gì cả, ký ức trở về thời trước đại học, những người nó quen biết lúc vào đại học, nó chẳng còn nhớ ai nữa.”
Lam Anh sững sờ: “Tức là bây giờ Tiểu Ngũ không quen biết cháu?”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu. Lam Anh nhìn thấy một bóng người đàn ông cao lớn đang bế Cải Trắng Nhỏ ngồi bên cạnh giường bệnh. Lúc ở ký túc xá cô từng gặp người này, biết được đó là người trong lòng Cung Ngũ, cũng chính là ba của Cải Trắng Nhỏ, sau một trận bạo bệnh, cuối cùng anh cũng trở về.
Đáng tiếc, Tiểu Ngũ cũng quên cả anh.
Lam Anh không vào thăm Cung Ngũ được, sau khi chào tạm biệt Nhạc Mỹ Giáo, cô trở về nhà. Sau khi lên WeChat thì nhìn thấy Yến Đại Bảo trưng ra một quả đầu trọc, nếu không phải cả nhóm người đứng cùng nhau trông ai cũng đẹp mắt thì rõ ràng cảnh tượng này trông vô cùng thê thảm, Cung Cửu Dương vẫn không gọi điện thoại đến thăm hỏi, sau đó Lam Anh mới nhớ lại, hôm đó Cung Cửu Dương có nói với cô, sau khi biết rõ mọi chuyện thì gọi điện thoại cho hắn, ý là muốn cô chủ ấy động gọi điện thoại. Hắn hiếu kỳ với thân thể của cô như vậy là vì thân thể của cô có liên quan gì đó với hắn. Hắn đợi điện thoại của cô là đang đợi thời khắc cô quyết định đối diện với sự thật. Lam Anh ngồi trước bàn học, ánh đèn màu trắng bạc chiếu lên quyển sổ nhật ký của Dương Chiếu, cô càng xem nhiều thì càng hiểu nhiều hơn về đôi tình nhân này.
Nếu ban đầu Dương Chiếu có ý định dụ dỗ Tần Khang Bình thì thời gian sau đó nhất định là bà đã bỏ mặc tất cả mà yêu Tần Khang Bình. Bà đã có cảm xúc vui buồn bị thương hạnh phúc, trở thành một người có nụ cười và hi vọng. Tần Khang Bình nỗ lực nghĩ cách để bà rời khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng đáng tiếc kết quả cuối cùng lại thất bại vì một vụ tai nạn ô tô.
Trước khi Tần Khang Bình rời khỏi đã từng hứa với Dương Chiểu, đợi ông trở về, ông có thể đưa bà rời khỏi, nhưng cuối cùng Dương Chiểu vẫn không đợi được, cuối cùng chết đi trong sự tuyệt vọng.
Lam Anh nhìn quyển nhật ký trên tay, chữ viết bắt đầu xiêu vẹo biển hình, đã không còn sự ngay ngắn chỉnh tề như thời mới yêu đương nữa. Nét chữ chứa nhiều sự nóng nảy hơn, trong một dòng chữ thậm chí còn có từ viết sai. Sự lộn xộn và vội vã có thể nhìn thấy dễ dàng trong từng hàng chữ. Cho đến sau cùng, một cậu cũng viết không hoàn thiện, cứ lặp đi lặp lại một từ “Bình”, đến trang sau cùng, chữ “tình” cũng không viết ra được nữa, chỉ là những nét vẽ hoảng loạn, còn cho rách cả giấy.
Bà bắt đầu từ phản kháng đi đến thất vọng đến tê liệt. Tình cảm mãnh liệt, tràn đầy hi vọng, niềm hạnh phúc ngắn ngủi cũng hiện ra rõ ràng trước mắt bà, cuối cùng tất cả đều biến thành chờ đợi, lo lắng, thất vọng, tuyệt vọng, phát điên... Lam Anh nhẹ nhàng đóng quyển nhật ký, nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài.