Công Tước

Chương 1448: Tôi vẫn luôn chờ một cuộc điện thoại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngôn tình nhìn mà thở dài: “Chú Út có chuyện gì cứ nói thẳng, nhưng đừng dọa bạn gái cháu.” Anh cầm tay Lam Anh, nhìn về3 phía Cung Cửu Dương, cười nói: “Đây là Lam Anh - bạn gái cháu. Lam Anh, đây là chú anh.” Lam Anh gật đầu với Cung Cửu Dương2: “Chào anh Cung.” Cung Cửu Dương chặc lưỡi, gãi đầu, dáng vẻ đắn đo, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi luôn đợi một cuộc điện t5hoại, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đợi được.” Lam Anh cúi đầu cười, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Cung Cửu Dương, nói: 4“Xin lỗi anh Cung, trước đó tôi vẫn nhớ nhưng sau đó tôi bận đi làm và đi học nên quên mất. Bây giờ vừa vặn gặp anh Cung, tô0i nói với anh Cung một tiếng là được rồi. Anh Cung nói đúng, mẹ ruột của tôi họ Dương, tên là Dương Chiểu, ba tôi họ Tần, tên là Tần Khang Bình. Có điều bọn họ đều qua đời rồi.”

Cung Cửu Dương nhìn chằm chằm cô, Lam Anh mỉm cười đón nhận ánh mắt của hắn. Cô vẫn cảm thấy đây là một câu trả lời khiến cô cảm thấy kìm nén và ngạt thở, nhưng không biết tại sao, ngay vừa rồi, lúc nói ra hình như dễ dàng hơn nhiều, hóa ra không giống như cô nghĩ.

Cung Ngôn Đình nhìn cô, có chút kinh ngạc: “Lam Anh, em quen chú Út à?” “Trước đây em từng gặp anh Cung mấy lần, anh cũng rất tò mò về thân phận của ba mẹ em.” Lý Nhất Địch hỏi Cung Cửu Dương: “Chính là cô ấy?” Cung Cửu Dương không trả lời, vỗ nhẹ vai Lý Nhất Địch, Yến Đại Bảo trợn tròn mắt: “Chuyện gì thế? Tại sao em không biết?” Lý Nhất Địch cười cầm tay cô: “Không có gì, chính là cảm thấy bạn học của Đại Bảo cũng đẹp y như Đại Bảo.” Yến Đại Bảo cười: “Em cũng cảm thấy như vậy.”

Cung Cửu Dương không lên tiếng, chỉ nhìn Cung Ngôn tình rồi gật đầu với Lam Anh: “Vậy thì tốt, vừa vặn tôi cũng biết Dương Chiểu, thế này đi, có thời gian chúng ta có thể nói chuyện một chút, cô cảm thấy thế nào?”

Lam Anh ngẩn ra, muốn từ chối, nhưng Cung Ngôn Đình vừa nói đây là bề trên của anh, bây giờ cô và Cung Ngôn Đình yêu nhau, đồng nghĩa với việc đây không chỉ là bề trên của Cung Ngôn tình, sau này cũng có thể là bề trên của cô, cô gật đầu: “Vâng. Nếu anh Cung tiện thì tôi cũng muốn tìm hiểu về mẹ đẻ của tôi một chút.”

Lý Nhất Địch ho khẽ một tiếng, anh ta kéo Yến Đại Bảo đứng lên: “Đi, anh đưa Đại Bảo Bảo ra ngoài chơi một vòng.” Yến Đại Bảo vẫn muốn quay đầu lại, Lý Nhất Địch cười, “Anh chuẩn bị một con sư tử đồ chơi rất to cho Đại Bảo, Đại Bảo chắc chắn sẽ thích.”

Yến Đại Bảo lập tức đi theo Lý Nhất Địch.

Bọn họ đứng lên lập tức có chỗ trống, Cung Cửu Dương ngồi xuống, chống cằm, gõ ngón tay lên trên bàn, nhìn Cung Ngôn Đình, lại nhìn Lam Anh, muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn không nói gì cả, đứng lên khoát tay: “Tôi sẽ liên lạc với cô sau.”

Lam Anh: “Vâng.”

Đợi Cung Cửu Dương đi rồi, Cung Ngôn tình nhìn cô nói: “Nếu em không thích thì có thể từ chối. Mặc dù nhìn chú Út không đứng đắn lắm, nhưng có một số chuyện chú ấy vẫn có thể hiểu được. Nếu như em không muốn, vừa rồi lại ngại từ chối, anh nói thay em một tiếng.”

Lam Anh lắc đầu cười, nói: “Không sao. Em cũng rất tò mò mẹ đẻ em rốt cuộc là người thế nào.”

Cung Ngôn tình gật đầu: “Đợi em biết rõ rồi thì nói cho anh nhé, anh cũng rất tò mò, rốt cuộc là người mẹ thế nào mà có thể sinh ra Lam Anh xinh đẹp như vậy.”

Lam Anh rất ngạc nhiên, sau đó cô ngượng ngùng: “Em không đẹp như anh nghĩ đâu...” Cung Ngôn tình cười: “Không, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy tại sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy. Chỉ là khi đó, trên mặt em không có nổi một nụ cười, vẻ mặt lại như bà cụ non...” Lam Anh trợn to mắt, “Em giống bà cụ non chỗ nào chứ?” Về mặt kinh hãi của cô làm Cung Ngôn tình buồn cười: “Đừng lo lắng, anh chỉ ví von thôi, cho dù em có biến thành bà cụ non thật thì cũng là bà cụ non xinh đẹp nhất.”

Lam Anh vô cùng xấu hổ, “Anh đừng nói nữa!” An Hổ Phách ngồi ở bên cạnh trừng La Tiểu Cảnh, tại sao cậu ta không biết nói lời âu yếm dễ nghe chứ? Nhìn anh Tư của Tiểu Ngũ đi!

La Tiểu Cảnh: “..” Đúng là tai bay vạ gió, vốn dĩ đang yên ổn, bởi vì người ta biết nói chuyện mà trách cậu ta, oan uổng quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.