*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Anh đã không muốn tức giận với anh nữa, cô hỏi: “Chú Út anh đã nói chuyện với anh chưa?”
Lam Anh lắc đầu: “Không có thì thôi.” Cung Ngôn Đình kéo cô lại, hỏi: “Chuyện gì thế? Sao vậy? Chú Út làm gì em rồi2?” Sắc mặt anh có chút thay đổi, “Chú ấy ức hiếp em à? Không thể nào, mười chú Út cũng không thể nào là đối thủ của em.” Cô bật cười, “Ai đ5ánh nhau với anh ta chứ? Là chuyện khác.”
Vừa bước vào cửa, Cung Ngôn Đình lập tức đè cô vào cửa, cúi đầu hôn lên môi cô, hôn thật mạnh một hồi mới chịu buông ra, hỏi: “Từ cổng trường đi ra tâm trạng em đã nặng nề rồi
Lam Anh trừng to mắt: “Anh làm gì thế? Chú Út anh sẽ tìm anh thôi, anh ta sẽ nói cho anh biết...”
Mau nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì rồi? Bằng không bây giờ anh sẽ không khách sáo với em đâu.” Nói xong, anh liền luồn tay vào người cô, Lam Anh vội vàng giơ tay kéo lại: “Anh dừng lại!”
Cung Ngôn Đình nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó Lam Anh nhỏ tiếng nói: “Hôm nay em đi gặp chú Út anh, sau đó phát hiện em và chú Út anh là anh em cùng mẹ khác cha...”
Cung Ngôn Đình sững sờ: “Sao?” Lam Anh ngẩng đầu nhìn anh: “Là thật đấy
Kết quả giám định em có mang về này, em lấy cho anh xem...”
Cung Ngôn Đình kéo cô trở lại: “Chờ đã, cùng mẹ khác cha?”
Anh nói xong câu đó rồi thở dài một hơi, “Dọa chết anh rồi
May là không phải cùng cha khác mẹ, bằng không anh sẽ đập đầu vào tường mà chết thôi.”
Lam Anh bị phản ứng của anh làm cho ngạc nhiên: “Em nói thật đấy!”
Cung Ngôn Đình gật đầu: “Anh biết em nói thật sự
Anh nói rồi, rất may không phải là cùng cha khác mẹ, mà là cùng mẹ khác cha, nói thẳng ra thì em chẳng có quan hệ gì với anh
Đó là chuyện của chú Út, không liên quan đến nhà họ Cung, chúng ta vẫn là người yêu, thuận theo lẽ thường, không phải sao?” Lam Anh trợn tròn mắt: “Rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy? Em nói rồi, chúng ta là quan hệ cô và cháu trai, em là em gái của chú Út anh.” “Em là cố gì nào?” Ngón tay Cung Ngôn Đình đã cởi nút áo cô: “Em và Cung Cửu Dương bên đó có quan hệ ruột thịt hay không thì anh chỉ biết mỗi mình em
Em chẳng có máu mủ gì với anh, anh còn để ý chuyện người ta làm gì?” Anh cúi đầu hôn lên hõm cổ cô, đè vào cửa mà tấn công dồn dập
Lam Anh cắn môi dưới, định nói gì đó, nhưng kết quả vẫn không nói được một từ nào.
Khi mở to mắt trở lại thì hai người đã nằm trên giường, Lam Anh có chút thất thần
Cô cũng không biết bản thân mình làm vậy có đúng hay không, trước khi cô chưa xác định được suy nghĩ, tốt nhất nên chia tay một thời gian, kết quả anh lại tấn công thế này.
Đương nhiên, vấn đề cũng nằm ở cô, cô cơ bản không có ý nghĩ sẽ phản kháng, bằng không thì mười Cung Ngôn Đình cũng không phải đối thủ của cô.
“Em đang nghĩ gì thế?” Cung Ngôn Đình hỏi: “Lại nghĩ đến chuyện cô Út à?” Anh mỉm cười, đè lên người cô, hỏi: “Đừng nghĩ nữa, chú Út có tìm đến thì anh cũng nói như vậy
Anh chỉ biết mỗi Lam Anh, chỉ cần anh và Lam Anh không có quan hệ máu mủ gì, những người khác đều là rác rưởi.”
Lam Anh nhíu mày nhìn anh: “Em nghe người ta nói, nhà họ Cung của anh có rất nhiều quy tắc, không thể lấy một người phụ nữ có thân thể bất minh...” Cung Ngôn Đình gật đầu: “Có quy tắc này.” Lam Anh xoay lưng về phía anh, Cung Ngôn Đình thở dài: “Quy tắc là chết, người là sống, nếu thật sự có người tuân thủ quy tắc đó, mẹ anh cũng không được gả cho ba anh, ông nội anh cũng không lấy mẹ của em.”
Lam Anh xoay đầu lại: “Nhưng kết cục đều không tốt
Một người thì chết, một người thì bị ép ly hôn.” Cung Ngôn Đình mỉm cười: “Đúng, một người thì chết, một người thì bị ép ly hôn, có biết là vì sao không?” Lam Anh mặc kệ anh, chỉ để lại một bờ vai tuyệt đẹp mềm mại trước mặt anh, Cung Ngôn Đình nói: “Vì người đàn ông của bọn họ đều không thể rời khỏi nhà họ Cung, rời khỏi nhà họ Cung rồi thì bọn họ không còn gì cả, bọn họ không dám đánh cược, nên chỉ có thể hi sinh phụ nữ.” Lam Anh ngập ngừng, anh giơ tay kéo cô quay trở lại, nói: “Nhưng anh thì không như vậy
Anh có thể hoàn toàn rời khỏi nhà họ Cung, anh không chịu sự kìm cặp của bất kỳ ai, hiểu không?”