*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hắn gần như tuyệt vọng mà đứng dậy, cơ thể lảo đảo, chậm rãi bước đi
Căn nhà Phó Thanh Ly ở vẫn nằm gần đại học Thanh Thành, hắn chẳng có yêu cầu gì với nhà ở, có sang2 trọng hay không cũng không quan trọng
Việc mất ngủ trong thời gian dài khiến tinh thần hắn không tỉnh táo, sự náo nhiệt và phồn hoa của4 thế giới bên ngoài càng khiến hắn trở nên cô độc rõ ràng hơn
Trên đường0 trở về, bên ngoài có hoa tuyết bay lất phất như đang mỉa mai hắn bất lực.
Trên đời này không phải tất cả nỗ lực đều nhận được sự hồi báo, giống như sự nỗ lực chẳng có ý nghĩa gì của hắn hiện tại
Tâm nguyện của hắn chỉ là muốn có một người phụ nữ, nhưng hắn có làm thế nào cũng không thể có được
Sự kiên nhẫn miệt mài của hắn khiến hắn trông như một kẻ ngốc nghếch nực cười
Hắn nhìn rõ được sự chán ghét và lạnh lùng trong ánh mắt cô, cũng nhìn rõ được sự kiên nhẫn và quyến luyến của cô đã không còn, nhưng hắn có thể làm được gì? Hắn đành chịu bó tay, hắn không còn khả năng thay đổi tình hình.
Phải làm sao đây? Hắn phải làm sao đây? Tất cả sự nỗ lực của hắn đều không đổi được một ánh mắt nhìn lại của cô
Trong mắt trong tim cô đã có người đàn ông đó, tình cảm bốn năm bọn họ từng có bỗng trở thành một trò cười chẳng có ý nghĩa gì
Hắn phải làm thế nào mới có thể trở về quá khứ, hắn hận Tang Cung, nếu không phải vì Tang Cung thì có lẽ cô vĩnh viễn không biết được bí mật đó
Nhưng tất cả sự hối hận đều vô dụng, cô thật sự quyết định từ bỏ hết mọi thứ bọn họ từng có, đến bên cạnh một người đàn ông khác bắt đầu cuộc sống mới
Phó Thanh Ly đốt một điếu thuốc trong màn đêm
Hắn hít thật sâu một hơi, thở ra một vòng khói, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trừng mắt cho đến khi trời sáng.
Tiếng pháo vang lên từng đợt liên hồi
Sáng sớm ngày mùng một của năm mới, bên ngoài là một lớp tuyết dày phủ trắng xóa
Hắn còn nhớ có một năm tuyết cũng rơi nhiều thế này, bọn họ cùng nắm tay nhau đi đến siêu thị
Chắc là cô đã quên rồi nhỉ?
Hắn dưới lầu khu phố nhỏ, trong khu phố có rất ít người, đa phần mọi người đều đã về quê ăn Tết
Từng dấu chân của hắn in xuống đất, hắn chậm rãi đi về phía trước
Khi đi ra đến cửa khu phố, xe của Tang Cung đã chạy đến, Tang Cung bấm còi xe gọi hắn, “Đi, tôi đưa anh đến một nơi rất thú vị.” Phó Thanh Ly vẫn đi về phía trước, chẳng có ý dừng lại.
Tang Cung vội vàng đậu xe ở bên đường, đuổi theo sau: “Tôi nói thật đấy
Bảo đảm anh đi rồi sẽ không hối hận, đó là một chỗ tốt...”
Phó Thanh Ly chẳng có hứng thú, “Cút.” Tang Cung chẳng hề để tâm
Đối với hắn mà nói, lúc trước ở trong tổ chức thì tổ chức là tổ tông của hắn, lúc đó tổ chức cho hắn quyền lực cho hơn tiền
Bây giờ đã rời khỏi tổ chức, Phó Thanh Ly chính là tổ tông của hắn vì Phó Thanh Ly cho hắn tiền.
Vốn dĩ hắn có ý xấu với Lam Anh, nhưng hiện giờ phát hiện Phó Thanh Ly vẫn còn mong nhớ Lam Anh nên hắn liền tạm thời dẹp đi suy nghĩ đó
Tang Cung đi theo sau lưng Phó Thanh Ly, không ngừng khuyên bảo: “Anh xem anh dồn nén bao nhiêu ngày rồi? Không phải anh muốn trút ra hết à? Chỗ tôi nói nhất định sẽ cho anh giải quyết triệt để...” Phó Thanh Ly dừng chân lại, nhìn hắn, “Lần đầu tiên thì dẫn tôi đi đánh bạc, lần thứ hai thì giới thiệu một người hút ma túy, lần thứ ba thì anh còn muốn làm gì?” Tang Cung muốn kéo hắn xuống nước, như vậy hai người họ dễ dàng cấu kết với nhau, không thể tách rời
Mùng một tết, trên đường không có nhiều người qua lại như ngày thường, Cung Ngôn Đình lái xe ra khỏi tiểu khu, Lam Anh bất an hỏi: “Ngốn Đình, anh thật sự nhận thức rõ mình đang làm gì phải không?” Cung Ngôn Đình nghiêm túc lái xe: “Đương nhiên, anh lái xe đưa em đến chỗ mẹ anh ăn cơm
Chỉ đơn giản như vậy.”
Vẻ mặt Lam Anh có vài phần không xác định: “Mẹ ruột anh.” Cung Ngôn Đình: “Anh đã bảo không có gì mà
Mẹ anh không giống những bà mẹ chồng khó tính kia đâu, bà ấy là một quý phu nhân không hề để tâm đến những chuyện xung quanh, vậy nên em có thể hoàn toàn yên tâm.”
Lam Anh cẩn thận hít sâu một hơi, nói: “Nhưng mà Ngôn Đình, em thật sự cảm thấy đây không phải là thời điểm tốt.”
“Vừa đúng thời điểm mà
Tiểu Ngũ không về đón Tết, đúng lúc anh lại đưa em đến, ít người sẽ dễ nói chuyện
Người đồng sẽ rất lộn xộn
Huống hồ gì anh cũng nói với mẹ rồi, hôm nay anh sẽ dẫn bạn gái về nhà
Lẽ nào em lại để anh thất hứa?”
Suốt đường đi Lam Anh đều rất bất an, cứ có cảm giác mình sẽ bị người ta chán ghét
Cung Ngôn Đình cười suốt dọc đường: “Đã nói là không sao mà
Được rồi, đến nơi thì em sẽ biết.” Trong biệt thự Bộ thị, Bộ Sinh ngồi trên sofa, Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Cửu đang ngồi bên kia chăm chú chơi ô tô nhỏ
Nhạc Mỹ Giảo vừa đắp mặt nạ xong, đang ngồi trang điểm
Bộ Sinh thở dài: “Mỹ Giảo, em đã rất đẹp rồi.”
Nhạc Mỹ Giảo chẳng thèm quan tâm anh ta, nhìn vào gương, cảm thấy hiệu quả rất tốt, cuối cùng cũng hài lòng
Mọi người chuẩn bị xong chưa bao lâu thì xe của Cung Ngôn Đình đã đến nơi
Lúc Nhạc Mỹ Giảo nói với Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, anh con đến rồi, còn đứng ngờ nghệch đó làm gì? Mau đi ra ngoài, hôm nay anh con dẫn chị xinh đẹp đến đấy.”
Bộ Tiểu Bát lập tức nhảy lên, “Đi tìm anh thôi!”
Bộ Tiểu Cửu cũng nhảy lên: “Đi tìm anh thôi!” Hai cậu nhóc một lớn một nhỏ xông ra ngoài, “Anh ơi!”
Bộ Tiểu Bát nhìn vào Lam Anh: “Chị xinh đẹp này em biết! Lúc trước em có gặp chị ấy, chị ấy đi cùng chị Tiểu Ngũ.”
Lam Anh nhìn cậu nói: “Chị cũng biết Tiểu Bát, Tiểu Bát ngày càng cao, ngày càng đẹp trai đấy
Chị rất thích Tiểu Bát.”
Bộ Tiểu Bát lập tức nhe răng mỉm cười với cô, “Chị, sao chị lại đi cùng anh em về đây? Chị có thể đợi Tiểu Bát trưởng thành, Tiểu Bát sẽ lấy chị làm vợ.”
Cung Ngôn Đình nổi giận: “Em bao nhiêu tuổi rồi? Đợi em lớn thì phải đợi đến khi nào?”
Bộ Tiểu Bát mím môi, không phục: “Em sẽ lớn thật nhanh, em sẽ cưới chị xinh đẹp.” Bộ Tiểu Cửu đứng bên cạnh nhảy nhót: “Tiểu Cửu lớn nhanh!”
Cung Ngôn Đình không còn cách nào, một tay kéo lấy Bộ Tiểu Cửu, một tay còn lại kéo lấy Lam Anh, mỉm cười nói với cô: “Không sao, chúng ta vào trong rồi nói
Mẹ anh là người rất dễ gần.” Anh dẫn Lam Anh vào nhà, Nhạc Mỹ Giảo đang ngồi trên sofa cùng Bộ Sinh, bà lập tức nói: “Có phải cô từng gặp cháu rồi không?”
Lam Anh ngại ngùng, “Chào cô, cháu là bạn học của Tiểu Ngũ, cháu tên Lam Anh.” Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng với Cung Ngôn Đình, nhưng không có nghĩa là bà cũng lạnh lùng với Lam Anh
Bà chào hỏi: “Thì ra là bạn của Tiểu Ngũ, mau, mau qua đây ngồi.” Thấy Bộ Sinh ngồi chết trân ở đó không đi, bà liền nhấc chân đạp một cái: “Cậu bại liệt rồi à? Không biết tránh ra à? Khách đến nhà cũng không biết nhường chỗ? Bị bệnh gì thế?”
Bộ Sinh: “...”
Đúng là nằm cũng trúng đạn, bạn còn biết bay đường cong
Anh ta đứng dậy, gật đầu với Lam Anh: “Xin chào, mời ngồi.” Bộ Sinh rõ ràng nhận thấy được sự mất tự nhiên của Lam Anh, anh ta chủ động nói với Cung Ngôn Đình: “Lo tiếp đãi con gái nhà người ta đàng hoàng, mới vừa đến, nhất định là vẫn chưa quen.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy anh ta liền nổi giận, “Cậu giỏi lắm đúng không? Lam Anh không phải người ngoài, trước kia tôi từng gặp rồi, là bạn tốt của Tiểu Ngũ, đến nhà chơi thì cũng giống người nhà mà.” Bộ Sinh vội vàng im miệng, không dám nói thêm một câu nào nữa, nhanh chóng trở về phòng đọc sách
Nhạc Mỹ Giảo kéo Lam Anh lại nói chuyện, “Trước đó cô nghe Ngôn Đình nói muốn dẫn bạn gái về nhà, cô thật sự rất vui
Trước kia cũng có đối tượng, cô có hỏi nó nhiều lần nhưng nó không chịu nói, cũng chẳng dẫn về nhà
Lần này thì tốt rồi, không cần cô hỏi, nó còn chủ động đưa về nhà.”
Cung Ngôn Đình đỡ trán: “Mẹ...”
“Con đừng chen vào! Mẹ đang nói chuyện với Lam Anh con không thấy à?” Cung Ngôn Đình câm nín
Lam Anh không biết nên nói gì mới ổn, chỉ có thể mỉm cười nghe Nhạc Mỹ Giảo nói chuyện.
Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Lam Anh là người ở đâu? Ba mẹ ở nhà làm công việc gì?” Cung Ngôn Đình lập tức nói: “Mẹ, mẹ hỏi mấy chuyện đó làm gì?” Lam Anh nhìn Cung Ngôn Đình một cái, mỉm cười nói: “Cô hỏi là vì quan tâm em, sao anh lại không cho cô hỏi?”
“Đúng vậy, con xem Lam Anh hiểu chuyện biết bao, con cuồng như vậy làm gì?” Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt.
Cung Ngôn Đình chỉ có thể im miệng, Lam Anh dịu dàng trả lời: “Cô, nói ra sợ cô chê cười
Cháu là trẻ mồ côi, ba mẹ cháu đều đã qua đời
Từ nhỏ..
cháu được họ hàng nuôi dưỡng, sau khi cháu trưởng thành thì không để họ hàng chi trả phí sinh hoạt nữa, một mình cháu cũng có thể tự nuôi sống được mình
Trong nhà cháu đã không còn người thân nào khác, nghe nói có một người anh trai, nhưng chưa từng liên lạc.”
Cô cúi đầu, biểu cảm có chút khó xử
Cô dõng dạc nói ra mọi chuyện, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị người ta chán ghét
Dù sao thì đối với rất nhiều người mà nói, ba mẹ đã mất không phải là chuyện tốt, đặc biệt là khi nói ra chuyện này vào đúng ngày mùng một Tết.
Nhạc Mỹ Giáo trong mắt Lam Anh giống như một quý phu nhân trong phim truyền hình, dù bà có chán ghét cô hoặc nói những lời khó nghe thì cô cũng cảm thấy bình thường.
Cô thích Cung Ngôn Đình, không có nghĩa là cổ mặt dày mày dạn bám lấy anh
Lý do cô chịu đi gặp mặt người nhà của Cung Ngôn Đình là vì cố hi vọng mình có thể ở trước mặt họ nói rõ tình hình của bản thân, chứ không phải lừa dối hay giấu giếm bọn họ, để sau này xảy ra nhiều chuyện không hay khác
Nhạc Mỹ Giảo nghe xong lời cố nói, mắt liền ngấn lệ, bà nói: “Thì ra Lam Anh cũng giống như cô à?” Bà vén tóc Lam Anh: “Lúc cô còn rất nhỏ ba mẹ cũng mất sớm, một mình cô bị gửi đến nhà họ hàng, sau đó cô rời khỏi căn nhà đó, tự mình ra ngoài kiếm sống
Chúng ta giống hệt như nhau!” Cung Ngôn Đình kinh ngạc nhìn Nhạc Mỹ Giảo
Đây là lần đầu tiên anh nghe Nhạc Mỹ Giảo nhắc đến chuyện này
Nhạc Mỹ Giảo: “Không sao cả, sau này cô sẽ không quản cuộc sống của hai đứa đâu, chỉ cần hai đứa sống vui vẻ, cảm thấy thoải mái là tốt rồi, chẳng còn gì quan trọng hơn
Có đúng không?”
Lam Anh gật đầu: “Vâng
Cháu rất vui vì được gặp mặt cô, cháu tưởng rằng hoàn cảnh như cháu sẽ khiến nhiều người cảm thấy cháu không biết xấu hổ, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không may mắn...” Nhạc Mỹ Giảo: “Tại sao lại khiến người ta cảm thấy cháu không biết xấu hổ? Nếu thân thể có thể lựa chọn được, chúng ta đều sẽ chọn lựa được sống trong gia đình có ba mẹ hòa thuận và vui vẻ, có đúng không? Bản thân chúng ta chả ai muốn mình là trẻ mồ côi cả! Cháu đừng đau lòng, cũng đừng buồn bã
Chúng ta chỉ cần sống thật tốt, đừng làm chuyện gì khiến bản thân cảm thấy hổ thẹn là được
Sau này nếu Ngôn Đình ức hiếp cháu, cháu cứ nói với cô, cô sẽ giúp cháu.” Cung Ngôn Đình thở dài, nói thành ra cái gì thế này? Làm như anh là người xấu vậy, anh chẳng làm gì hết mà.
Lam Anh nhìn sang Cung Ngôn Đình, Cung Ngôn Đình vội vàng làm mặt quỷ với cô
Anh nói không sai đúng không, mẹ anh không hề giống những bà mẹ chồng khác
Lam Anh phát hiện Nhạc Mỹ Giảo rất không khách khí với Cung Ngôn Đình
Cung Ngôn Đình nói cái gì cũng bị phản bác, khiến cô không kìm được mà thương thay cho anh.
Cung Ngôn Đình thở dài: “Không có địa vị ở trong nhà, thật sự hết cách rồi.”
Lam Anh mím môi mỉm cười.
Nhạc Mỹ Giảo cho Lam Anh một bao lì xì thật dày
Ban đầu cô không muốn nhận, sau đó Cung Ngôn Đình bảo cô lấy, cô đành cầm lấy để vào trong túi áo bông.
Khi Nhạc Mỹ Giảo đi vào nhà bếp xem việc chuẩn bị bữa trưa, Cung Ngôn Đình vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lam Anh, hỏi nhỏ: “Em còn cảm thấy căng thẳng không? Mẹ anh là như vậy, em đừng coi bà lây là trưởng bối, em coi bà ấy là bạn bè, bà ấy sẽ càng vui hơn
Bà ấy không thích làm trưởng bối, cảm thấy một khi nhận cái danh trưởng bối, chứng tỏ bà ấy rất là già
Bà ấy sẽ không thích.” Lam Anh gật đầu: “Em cảm thấy cô rất dễ gần, dễ hơn em đã nghĩ, cũng thoải mái hơn em từng nghĩ.” Cung Ngô Đình cười nói: “Đúng, ở chung rồi mới biết không đáng sợ như trong tưởng tượng chút nào.”
Anh ngẩng đầu lên vẫy Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát, em qua đây chơi với chị đi, anh đi qua đó có chút việc.”
Bộ Tiểu Bát lập tức đi đến: “Chị xinh đẹp, em nói chuyện với chị.”
Cung Ngôn Đình nói với Lam Anh: “Anh đi nói chuyện với mẹ rồi sẽ quay lại ngay.”
Lam Anh gật đầu, “Được.”
Đợi Cung Ngôn Đình đi rồi, Bộ Tiểu Bát liền nói với Lam Anh: “Chị xinh đẹp, chị đừng kết hôn với anh em, chị đợi em lớn lên rồi kết hôn với em được không? Em nghe người ta nói, xã hội bây giờ nhiều con trai, ít con gái, tìm đối tượng phải nhận lúc còn sớm
Chị xem, em đã học tiểu học rồi, chẳng mấy là có thể lên cấp hai, chị đợi em nhé
Em sợ đến lúc đó các chị xinh đẹp đều bị người ta cướp hết, em không tìm được thì làm thế nào?”
Lam Anh: “...”
Cung Ngôn Đình vào bếp, thấy Nhạc Mỹ Giảo đang kiểm tra nguyên liệu nấu ăn hôm nay, chê cái này không tươi, chế cái kia không ngon, “Hôm nay là lần đầu tiên con trai tôi dẫn bạn gái về nhà, không thể để nó và bạn gái nó cảm thấy chúng ta tiếp đón không được chu đáo, đổi hết những nguyên liệu nấu ăn này đi.” Quay lại nhìn thấy Cung Ngôn Đình, Nhạc Mỹ Giảo kinh ngạc, sau đó xụ mặt xuống: “Con vào đây làm gì?” Cứ như người vừa rồi người bận tâm đến con trai và bạn gái của anh không phải là bà vậy
Cung Ngôn Đình cười, liếc mắt ra hiệu với cô giúp việc rồi dẫn Nhạc Mỹ Giảo đi ra đứng ở cửa sau: “Mẹ, con nói chuyện này với mẹ, có liên quan đến Lam Anh.”
Nhạc Mỹ Giảo khoanh hai tay trước ngực, hất cánh tay anh ra, “Nói đi.”
“Là thế này, không phải vừa rồi Lam Anh nói với mẹ là cô ấy còn có một người anh sao? Mặc dù rất nhiều năm không liên lạc, cũng chưa từng gặp nhau, nhưng trước Tết, anh cô ấy chủ động đi tìm cô ấy
Nhưng người anh này có chút quan hệ với con.”
Nhạc Mỹ Giảo lập tức cảnh giác nhìn anh: “Con có ý gì? Có quan hệ với con? Có quan hệ gì với con? Mẹ nói trước, con là con trai mẹ, nếu như người khác dám nói con là con trai của bọn họ, tuyệt đối là lừa đảo.”
Cung Ngôn Đình: “Không phải ý này
Anh trai của Lam Anh là chú Út của con, Cung Cửu Dương.” Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra, “Làm sao lại có quan hệ với Cung Cửu Dương được? Cung Cửu Dương không phải là thứ tốt đẹp gì, không phải là thấy Lam Anh xinh đẹp rồi có ý đồ đấy chứ?” Cung Ngôn Đình lắc đầu: “Không phải
Mẹ đừng vội, nghe con nói đã được không?” Nhạc Mỹ Giảo khẽ hếch cằm lên: “Vậy con nói đi.” Cung Ngôn Đình nói hết chuyện của Lam Anh với bà
Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ còn tưởng con và Lam Anh thành họ hàng gì, hóa ra không có quan hệ huyết thống, như vậy thì đơn giản thôi, không phải chuyện lớn gì cả.” Cung Ngôn Đình: “Mẹ không phản đối à? Không cảm thấy có cái gì là lạ à?”
Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ dựa vào cái gì mà phản đối, khó khăn lắm con trai mẹ mới tìm được một người bạn gái, mẹ mừng còn không kịp
Nhà họ Cung có ngai vàng phải thừa kế à? Chú trọng huyết thống như vậy làm gì? Nếu thật sự muốn chú trọng huyết thống, bọn họ dứt khoát kết hôn với người nhà mình là được rồi, như vậy càng có thể bảo đảm huyết thống thuần túy.”
Cung Ngôn Đình không nói lại được.
“Chú Út đi tìm con, cũng từng tìm Lam Anh, hy vọng con và cô ấy chia tay.” “Chia tay cái gì?” Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt lên, “Liên quan chó gì đến cậu ta? Lại không kết hôn với cậu ta, cậu ta ầm ĩ cái gì?” Cung Ngôn Đình cười, “Con biết mẹ con khác với mọi người mà.”
Nhạc Mỹ Giảo khoanh hai tay trước ngực, “Nhà bọn họ từ trên xuống dưới chẳng ai ra gì cả, lại còn có yêu cầu cao với người khác
Còn huyết thống, còn xuất thân trong sạch, nhà bọn họ ai là người trong sạch? Cái lão già đó không lấy hai vợ à? Cũng không biết xấu hổ mà nói, đúng là không có kiến thức
Sau này con bớt để ý tới cái tên Cung Cửu Dương đó đi, cậu ta không phải là thứ tốt đẹp gì đâu, cậu ta lấy tư cách gì xen vào việc của người khác như vậy? Em gái cậu ta? Ha, sau này kết hôn rồi, con đừng gọi cậu ta là chú Út nữa, nếu cậu ta muốn nhận em gái, sau này bảo cậu ta gọi con là em rể đi!”
Cung Ngôn Đình: “.” Không thể không nói, mẹ anh quá ngầu.
Anh buồn cười, lại sợ chọc giận Nhạc Mỹ Giảo
Người mẹ hiện đại như vậy không có nhiều, biết rõ vai vế kém hơn nhà chồng trước, không những không nhượng bộ mà còn ghê gớm hơn.
Khi đi ra ngoài, anh thấy Lam Anh đang ngồi xổm dưới đất, đang chơi trò đại phú ông với Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu
Bộ Tiểu Cửu là ngân hàng, Bộ Tiểu Bát và Lam Anh ném xúc xắc kiếm tiền
Cung Ngôn Đình đi đến bên cạnh xem, Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, không lên tiếng
Cung Ngôn Đình cười với cô, nhân lúc Bộ Tiểu Bát không chú ý, hôn lên mặt có một cái, “Mẹ anh rất đồng ý.”
Lam Anh lại nhìn anh, nụ cười trên mặt Cung Ngôn Đình càng rực rỡ hơn.
Bộ Tiểu Bát ở bên cạnh giục: “Chị Lam nhanh lên đi
Anh đừng ở bên cạnh quấy rầy nữa.”
Cậu bé tỏ vẻ ghét bỏ, Cung Ngôn Đình lui về sofa ngồi.
Chị Lam, đến lượt chị đấy.” Bộ Tiểu Bát cao hứng nói, không có Cung Ngôn Đình ở bên cạnh, cậu vui hẳn lên
Nhạc Mỹ Giảo đi từ phía sau ra, liếc nhìn Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, con lại quấn người đòi chơi rồi đúng không? Con tưởng là chơi đại phú ông thì thật sự có thể thành đại phú ông à?”
Bộ Tiểu Bát: “Con giàu hơn chị Lam” Lam Anh: “Tiểu Bảo lợi hại hơn chị, chị toàn thua thôi.” Cung Ngôn Đình vừa nghe thấy thế, lập tức dịch lại gần, “Anh giúp em.” Ban đầu là giúp Lam Anh, sau đó phát triển đến thay luôn Lam Anh chơi với Bộ Tiểu Bát
Lắc một cái, quân của Bộ Tiểu Bát lăn về vị trí xuất phát, cậu lập tức tức giận òa khóc: “Anh xấu! Hu hu hu...”
Cung Ngôn Đình ném xúc xắc xuống, “Em bắt nạt chị Lam, đương nhiên anh phải trả thù cho chị rồi, em có chơi nữa không?”
Bộ Tiểu Bát khóc rồi tiếp tục chơi, Lam Anh ở bên cạnh lau nước mắt cho cậu khiến cậu rất hài lòng.
Tiết mục tranh Lam Anh với Cung Ngôn Đình kéo dài đến tận lúc ăn cơm mới thôi.
Bộ Tiểu Bát tố cáo với Bộ Sinh: “Ba, anh toàn bắt nạt con, còn không để con chơi với chị Lam.”
Bộ Sinh: “Chị Lam là bạn gái của anh con, anh ấy không cho con chơi là đúng rồi
Có bản lĩnh thì sau này tự tìm bạn gái đi.”
Bộ Tiểu Bát suýt nữa thì khóc, may mà Nhạc Mỹ Giảo giúp cậu, “Tiểu Bát ngồi xuống ăn cơm, sau này con phải tìm một cô gái tốt trẻ tuổi xinh đẹp lại nghe lời cho bà con tức chết đi.” Bộ Sinh nhìn bà, “Nó tìm người dịu dàng xinh đẹp liên quan gì đến anh? Tại sao anh phải tức chết? Người phụ nữ anh tìm kém hơn ai chứ?” Nhạc Mỹ Giảo: “...” Lại không muốn phản bác nữa.
Bộ Tiểu Bát dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm mẹ, Nhạc Mỹ Giảo nhìn cậu một cái, nói: “Tiểu Bát ăn cơm đi, ba con nói cũng đúng.” Bộ Tiểu Bát lại tức giận sắp khóc
Lam Anh vội vàng khom người dỗ cậu: “Tiểu Bát so với hồi trước đã thành nam tử hán rồi, Tiểu Bát thật giỏi, nam tử hán sẽ không khóc.”
Cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của cậu lại thu về, Bộ Tiểu Bát vội vàng ăn cơm.
Lần này ra mắt phụ huynh tất cả coi như thuận lợi, hoàn toàn ở trong dự liệu của Cung Ngôn Đình, thậm chí còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của anh
Tảng đá luôn đè trong lòng Lam Anh cũng hoàn toàn hạ xuống rồi.