Công Tước

Chương 1463: Nhớ nhung



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngôn Đình: “Đúng, anh sợ mình ngủ

Hay là bạn gái nhỏ của anh nghĩ cách cho anh được không?” “Anh ngoan ngoãn lái xe đi, em phải ng3ủ đây

Dù sao em cũng không có bằng lái, cũng không giúp được anh.”

“Không có lương tâm!” Cung Ngôn Đình cười nói, Lam Anh hạ t2hấp ghế ngồi xuống, nhắm mắt ngủ

Năm nay ở đây tổ chức thi khắc bằng, hôm nay là ngày trưng bày các sản phẩm, Cung Ngôn Đình muốn dẫn Lam Anh đến đây xem.

Bởi vì trên đường có tuyết đọng nên hơi trơn, Cung Ngôn Đình lái rất chậm, cả đường đến đó đã thấy có không ít xe đụng nhau, Cung Ngôn Đình càng thêm cẩn thận.

Lam Anh hỏi: “Có cần em lái thay không?”

“Sau đó chú cảnh sát đến bắt được, chúng ta sẽ không xem được tượng bằng nữa.” Cung Ngôn Đình cười nói.

Lam Anh câm nín.

Cung Ngôn Đình điều chỉnh thành nhạc thư giãn, không quấy rầy cô, còn anh thì chuyện tâm lái xe.

5

Hai tiếng sau, xe đến điểm nghỉ chân, Lam Anh từ phòng vệ sinh quay lại phát hiện chiếc xe kia cũng đỗ ở cách xe cô hai cái xe, không có a4i ở ghế lái

Cô lên xe, Cung Ngôn Đình hỏi: “Em có muốn mua ít đồ ăn không?” Lam Anh lắc đầu: “Không cần đâu

Chúng ta chuẩn bị 0nhiều như vậy, đã đủ rồi.” Cô hà hơi vào tay, “Bên ngoài hơi lạnh.” Cung Ngôn Đình gật đầu: “Ừ, bên ngoài rất lạnh.” Đóng cửa lại, tiếp tục lên đường, Lam Anh thấy chiếc xe vẫn đỗ tại chỗ, không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Xe chạy qua Thiết Yến đến Dương Thành

Mặc dù Dương Thành ở cạnh Thiết Yến, nhưng vì dựa vào núi nền nhiệt độ thấp hơn

Cô rất giỏi lái xe trong tuyết, dù sao cũng được học chuyên nghiệp, nhưng cô cảm thấy Cung Ngôn Đình chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên hỏi một câu rồi không nói nữa

Đến nơi, hai người đến khách sạn nghỉ ngơi đến tối rồi đi xem khắc bằng

Bên trong tượng bằng được thắp đèn đẹp giống như là chốn bồng lai tiên cảnh.

Cung Ngôn Đình cầm máy ảnh chuyên nghiệp, nhân lúc Lam Anh không chú ý chụp ảnh cho cô, cô giơ tay che mặt: “Anh đừng chụp em, em không ăn ảnh đâu.”

Cung Ngôn Đình: “Đó là bởi vì người khác không biết chụp, anh chụp nhất định rất đẹp.” Chụp xong anh đưa cho cô xem: “Em xem có đẹp không?” Lam Anh thấy anh chụp cũng không tệ lắm, Cung Ngôn Đình nói: “Anh là người nghiệp dư yêu thích chụp ảnh

Đến nơi, hai người đến khách sạn nghỉ ngơi đến tối rồi đi xem khắc bằng

Bên trong tượng bằng được thắp đèn đẹp giống như là chốn bồng lai tiên cảnh.

Cung Ngôn Đình cầm máy ảnh chuyên nghiệp, nhân lúc Lam Anh không chú ý chụp ảnh cho cô, cô giơ tay che mặt: “Anh đừng chụp em, em không ăn ảnh đâu.”

Cung Ngôn Đình: “Đó là bởi vì người khác không biết chụp, anh chụp nhất định rất đẹp.” Chụp xong anh đưa cho cô xem: “Em xem có đẹp không?” Lam Anh thấy anh chụp cũng không tệ lắm, Cung Ngôn Đình nói: “Anh là người nghiệp dư yêu thích chụp ảnh

Đừng coi thường anh, biết chưa?” Lam Anh ngượng ngùng, “Vậy anh chụp em đẹp chút nha.”

Cung Ngôn Đình giơ tay ra dấu OK: “Em cứ yên tâm giao cho anh đi.”

Hai người sống chung với nhau quá tự nhiên cũng quá hài hòa, cảm giác ngọt ngào giữa hai người liếc qua là thấy ngay

Cung Ngôn Đình nhờ một người đi đường giúp, anh ôm Lam Anh, nghiêng đầu chạm vào đầu cô, cùng nhau nhìn vào ống kính mỉm cười, chụp một bức ảnh.

Cảm ơn người ta xong, Lam Anh chạy tới xem, bất ngờ phát hiện người đi đường đó chụp hai người rất đẹp, “Chụp đẹp quá.”

Cung Ngôn Đình nói: “Cao thủ ở dân gian, về anh phải rửa mấy bức ảnh này ra, để trong ví tiền của anh mới được

Em nói xem có xứng đôi không?” Lam Anh cảm thấy anh đúng là không biết xấu hổ, quay đầu đi xem những tượng bằng khác

Cung Ngôn Đình đi theo sau cô, chậm rãi nhìn cảnh đẹp băng tuyết ngập trời

Hai người tay trong tay đi bộ ở trước mặt, Phó Thanh Ly chậm rãi đi theo sau lưng

Hắn mặc áo bông, đội mũ và đeo khẩu trang che mặt kín mít, giống như rất nhiều người xem tượng bằng, quấn mình chặt chẽ

Lam Anh đứng ở bên cạnh một con rồng lớn, quay người lại nói với Cung Ngôn Đình: “Em muốn chụp một bức với con rồng này!”

Chụp xong, Lam Anh vừa định chạy qua chỗ Cung Ngôn Đình thì nhìn thấy một bóng người đứng bên cạnh cây cột đá

Mặc dù người đó mặc áo bông rất dày nhưng Lam Anh vẫn cảm thấy quen thuộc

Cô hơi khựng lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi mấy phần, cô nói với Cung Ngôn Đình: “Ngôn Đình, em đến phòng vệ sinh một chút, anh cứ xem đi nhé.” Cung Ngôn Đình quay đầu lại: “Được, anh đợi em ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.