*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tang Cung ở bên cạnh gào thét, cầm vé đặt cho hắn trong tay, tất cả mọi người đều sôi sùng sục vì không khí của trận so tài
Phó Thanh Ly3 đánh ngã đối phương dễ như trở bàn tay, trở thành người thắng cuộc trong cuộc so tài này
Cuối cùng người bị thương nặng đó ngã thẳng x2uống, Phó Thanh Ly đứng ở trên võ đài, giơ cao hai tay, hưởng thụ sự hoan hộ cho thắng lợi của mình
Tang Cung cuồng loạn lắc vé đặt cượ5c trong tay, “Thắng rồi! Thắng rồi!” Đặt càng nhiều, thắng cũng càng nhiều
Trên mặt và trên người Phó Thanh Ly đều có vết máu bầm và vế4t thương, nhưng những thứ này không hề ảnh hưởng đến thắng lợi cuối cùng của hắn.
Hắn định đi từ trên võ đài xuống, nhưng quay người lạ0i thì nhìn thấy ngay Lam Anh.
Biểu tình trên mặt hắn dần dần nhạt đi, hắn yên tĩnh nhìn cô, âm thanh sôi trào xung quanh và sự yên tĩnh của hắn hình thành nên sự đối lập rõ ràng.
Có người đi đến kéo Lam Anh: “Ngại quá, cô không thể lên đó được...” Còn chưa dứt lời, người nói chuyện kia đột nhiên bị Lam Anh giơ chân đạp bay ra ngoài
Cô nhìn chằm chằm Phó Thanh Ly, giơ một xấp tiền dày trong tay lên, nói: “Tôi đánh với anh, tôi cược tôi thắng.” Cô đứng ở trên cao, giọng nói quá vang dội, trong nháy mắt khiến những âm thanh xung quanh yên tĩnh lại
Những người này nhìn cô gái trước mặt, xinh đẹp không thể nhìn thẳng, quần áo màu đen tôn lên đôi chân dài và vóc dáng mê người của cô.
Bảo vệ khu đấu quyền anh lao tới, lại bị những người khác kéo lại: “Đặt tiền cược!” “Đại ca, thế này không hợp quy củ!” “Quy củ cái gì? Mày thấy ở đây có quy củ à?”
Lam Anh nhảy vào võ đài, cong khóe môi lên nói: “Sao thế? Anh sợ à? Anh yên tâm, tôi là phụ nữ, anh nên vô cùng hưng phấn mới đúng.”
Cô chậm rãi đẩy vũ khí ra khỏi kẽ tay, lưỡi dao màu đen được ánh đèn che giấu, hòa làm một thể với găng tay màu đen trên tay cô
Phó Thanh Ly nhìn chằm chằm cô, hắn mấp máy môi, khẽ phun ra hai chữ trong tiếng người ồn ào: “Lam Anh...”