Công Tước

Chương 162: Sức bền (5)



Chuyện xảy ra ở nhà họ Cung đương nhiên là Cung Ngũ không hề hay biết. Hàng ngày cô đều ôm sách học từ mới tiếng Anh. Yến Đại Bảo bị lạnh nhạt chống cằm nhìn cô, lầu bầu không vui.

Cung Ngũ cũng mặc kệ cô ấy, cô không những phải học từ mới mà còn phải tập luyện đối thoại với Công Tước đại nhân, bắt đầu trò chuyện từ những chủ đề phổ thông đơn giản nhất. Có đôi khi để tăng cường trí nhớ của cô, thậm chí Công Tước đại nhân còn lặp lại chủ đề nói chuyện ngày hôm trước với cô, Cung Ngũ chợt tự tin hẳn lên.

Đương nhiên cũng có ích lợi, khi Cung Ngũ đi học sẽ kéo Yến Đại Bảo ngồi hàng trước, hại Yến Đại Bảo rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm nên đành phải nghiêm túc nghe giảng.

Yến Đại Bảo oán thán với Cung Ngũ, Cung Ngũ trừng mắt mím môi: “Tớ rủ cậu nghe giảng nghiêm túc mà cậu lại còn nói tớ liên lụy cậu, hại cậu à. Yến Đại Bảo, cậu thế là sao hả?”

Yến Đại Bảo cong môi lên: “Người ta muốn cùng cậu ngồi ở dưới thì thầm nói chuyện chứ bộ.”

Cung Ngũ lườm: “Tớ thấy cậu muốn cuối kỳ tớ phải nộp tiền thi lại thì có. Yến Đại Bảo, nếu tớ thì không qua thì cậu coi chừng đấy.”

Yến Đại Bảo chớp mắt, không dám nói nữa, đẩy cô: “Học từ mới học từ mới đi.”

Chiều thứ sáu, Yến Đại Bảo đã xách túi lên, vừa nhìn thấy Cung Ngũ cầm túi đã xông tới ôm cánh tay cô nói: “Tiểu Ngũ, tớ đi cùng cậu.”

Cung Ngũ ngây người, “Cậu đang đợi tớ đấy à?”

Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy, lần nào cậu cũng một mình chạy trước, hại tớ không đuổi theo được, lần này tớ đi cùng cậu xem cậu làm thế nào?”

Cung Ngũ: “…”

Không còn cách nào khác, cô đành phải cùng đi xuống dưới, đi đến cầu thang tầng hai, hai cô gái nhìn thấy Yến Hồi đến đón Yến Đại Bảo.

“Yến Đại Bảo!” Yến Hồi gọi, vẫy tay với Yến Đại Bảo: “Mau đến với vòng tay ấm áp của ba nào!”

Mặt Yến Đại Bảo nghệt ra: “Ba có thấy mình ấu trĩ không hả? Con đã lớn thế này rồi, nếu để người khác nhìn thấy thì ngại lắm ấy!”

Vẻ mặt Yến Hồi bắt đầu méo mó: “Yến Đại Bảo!”

Cung Ngũ vội vàng đẩy Yến Đại Bảo, nói: “Cậu thế này là không đúng rồi, chú Yến yêu thương cậu nên mới vậy, có gì mà phải xấu hổ chứ? Tớ muốn ba tớ ôm mà còn không được đây này.”

Yến Hồi vội vàng nói: “Con xem, con xem đi!”

Yến Đại Bảo hết cách, đành phải đi tới, giang tay ra ôm ba, “Con yêu ba.”

Cuối cùng Yến Hồi cũng hài lòng vỗ vai Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo của ba đúng là càng ngày càng khiến ba thích hơn. Ở trường có thằng nhóc xấu xí nào nói thích con không? Không được, nếu như ông đây phát hiện ra thì nhất định sẽ tự tay bóp nát nó, giống như bóp chết một con gián!”

Yến Đại Bảo lườm, “Không có đâu!”

Vừa nghe thấy nói không có, Yến Hồi liền nổi giận: “Yến Đại Bảo của ông đây xinh đẹp thế này, sao lại không có ai thích? Bọn nó mù hết rồi à? Ông phải móc hết mắt của chúng nó ra mới được?”

Cung Ngũ: “…”

Có nữ sinh đi ngang qua liếc nhìn thấy người đàn ông mắc bệnh thần kinh này. Nghe nói hàng tuần bên tòa nhà ký túc xá nữ khoa tiếng Anh đều có một gã thần kinh mặc kệ sự ngăn cản của cô quản lý kí túc xá, cố tình đến đón người. Xem ra chính là người này rồi. Không ngờ lại quyến rũ như vậy, đáng tiếc lại là một kẻ tâm thần.

Yến Đại Bảo không thể chịu nổi kéo tay ba cô, “Trời ạ, đi thôi ba.”

Cung Ngũ cũng dè dặt đi theo sau, cùng xuống dưới lầu.

Cô quản lý ký túc xá khi nhìn thấy Yến Hồi, vẻ mặt giống như nhìn thấy một con chó điên, vừa căm tức lại vừa sợ hãi, rụt cổ lại trốn trong phòng quản lý, sống chết không chịu ra ngoài.

Khi đi xuống dưới lầu, Yến Đại Bảo đột nhiên sờ túi nói: “Hình như tớ quên lấy điện thoại rồi.”

Yến Hồi nói: “Không sao, ba lấy giúp con.”

Yến Đại Bảo vội vàng kéo lại, “Con tự đi được, con biết để ở đâu.” Rồi cô quay lại nói với Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ cậu phải đợi tớ đấy nhé. Không được chạy trước đâu đấy!”

Cung Ngũ bỗng rợn hết cả tóc gáy vì đang bị ba Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm nên đành phải gật đầu, “Tớ biết rồi!”

Cô không dám nói chuyện với ba Yến Đại Bảo, cho nên phải giả bộ đang xem điện thoại.

Kết quả cô vừa lấy điện thoại ra đã bị rút mất, Yến Hồi miết một góc điện thoại, vẻ mặt ghét bỏ giống như có vi khuẩn, nhưng lại nghiêm túc nhìn chiếc điện thoại, “Này đồ xấu xí, cái đồ chơi này mày lấy ở đâu ra đấy?”

Sau lưng có người đưa khăn bông cho ông ta, ông ta cầm lấy lau chiếc điện thoại rồi ném khăn đi. Ông ta vuốt ve mép chiếc điện thoại, đột nhiên chạm vào thứ gì đó, khiến chiếc điện thoại tách ra, bắt đầu vào trạng thái biến hình.

Cung Ngũ há hốc miệng, ba Yến Đại Bảo cũng biết cái này sao?

Tuy lần mò chậm chạp nhưng Yến Hồi vẫn biến được chiến điện thoại về hình dạng khẩu súng ngắn, ông ta cầm khẩu súng, phát hiện ra ngón tay mình không bấm được vào cò súng, vừa nhìn đã biết là sản phẩm được chế tạo riêng. Yến Hồi nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt nghi hoặc, “Sao mày lại có được thứ đồ chơi này?”

Cung Ngũ sợ bị ông ta ném hỏng luôn điện thoại, đành phải nói: “Đây là quà một người bạn cháu tặng...”

“Ai?”

“Chính là… chính là anh trai của Yến Đại Bảo.”

Cô không dám nói là con trai của chú, bởi vì cô cảm thấy trong mắt Yến Hồi chỉ có một mình Yến Đại Bảo, hoàn toàn không coi Công Tước đại nhân là con trai, cô sợ nếu mình nói ra như vậy sẽ bị ba Yến Đại Bảo một cước đá bay.

Trên mặt Yến Hồi bỗng nhiên hiện lên nụ cười rạng rỡ, ông ta ung dung nhấc chân lên, khôi phục lại khẩu súng ngắn thành hình dạng chiếc điện thoại ban đầu, rồi đi một vòng quanh Cung Ngũ, “Ông hiểu rồi, anh trai của Yến Đại Bảo, he he.” Ông ta hỏi, “Anh trai của Yến Đại Bảo đang yên đang lành lại tặng quà cho mày làm gì? Mày quen biết nó à?”

Cung Ngũ cảm thấy bây giờ mình đang giãy chết, bên cạnh là một gã đồ tể đang đang mài một con dao cho thật sắc, trái tim cô dường như đã sắp nhảy ra ngoài, cô cẩn thận nói: “Trước đây cháu từng đập xe của anh ấy, cháu cũng từng đi tìm anh ấy nên cũng có quen biết một chút. Lúc sinh nhật cháu, anh ấy cũng có mặt, cho nên... đây là món quà sinh nhật anh ấy tặng cháu.”

Nụ cười trên mặt Yến Hồi càng rạng rỡ hơn, mang theo tà khí khiến người ta thấy lạnh buốt, ông ta nói: “Chu đáo thật đấy, he he he...”

Khi Yến Đại Bảo đến thì nhìn thấy Cung Ngũ đang sợ hãi lắp ba lắp bắp, còn ba cô thì đang cười he he he, cô liền hét lớn, “Ba! Có phải ba lại đang bắt nạt Tiểu Ngũ không hả? Ba còn cướp điện thoại của cậu ấy nữa, ba trả lại cho cậu ấy ngay đi!”

Yến Hồi nhe răng, cầm một góc chiếc điện thoại, không muốn chạm vào tay Cung Ngũ, cảm giác như có vi khuẩn, “Cầm lấy.”

Cung Ngũ cũng không muốn chạm vào ông ta, cô cũng nhe răng, cầm lấy một góc kia của chiếc điện thoại rồi nhét vào trong túi.

Yến Đại Bảo chống nạnh lườm Yến Hồi, “Ba, có phải ba lại bắt nạt Tiểu Ngũ rồi không hả?”

Yến Hồi kiên quyết lắc đầu, “Không mà, ba mà lại là loại người đó à? Không phải!”

Cung Ngũ yếu ớt giơ tay phát biểu ý kiến: “Yến Đại Bảo, cậu hiểu lầm chú Yến rồi. Chú ấy chỉ thấy tò mò về điện thoại mới của tớ nên hỏi thôi, chú ấy không ức hiếp tớ thật mà.”

Yến Đại Bảo nghi ngờ nhìn Yến Hồi, phồng má lên không nói gì.

Yến Hồi nổi giận: “Yến Đại Bảo, con dám không tin tưởng ba hả?”

“Bởi vì ba đã từng làm vậy! Hừ!”

Cung Ngũ một lần nữa lên tiếng: “Yến Đại Bảo, không có thật mà, tớ bị ức hiếp mà lại không nói với cậu sao?”

Vẻ mặt Yến Đại Bảo cuối cùng cũng thoải mái hơn đôi chút, “Vậy được rồi. Nhưng ba tuyệt đối không được ức hiếp Tiểu Ngũ đấy nhé!”

Yến Hồi gật đầu: “Không ức hiếp.”

Nói xong, ông ta liền liếc nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt tán thưởng sự thức thời của cô.

Cung Ngũ dè dặt nở nụ cười.

Yến Hồi nói: “Nếu đã là bạn tốt của Yến Đại Bảo nhà ông đây thì sau này mày phải chơi chung với Yến Đại Bảo, đối tốt với nó, nếu như để ông đây phát hiện ra mày ức hiếp Đại Bảo...” Ông ta giơ tay lên, vẻ mặt âm u, ngón tay ra dấu bóp chết, nói: “Ông đây sẽ bóp chết mày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.