Cung Ngũ đã tìm khắp trong ngoài trước sau trên dưới căn phòng nhưng cũng không tìm thấy điện thoại của mình. Cô cảm thấy mang theo người không tiện đánh bóng nên cô mới nhét điện thoại vào túi xách đặt trên chiếc ghế nghỉ ngơi ở trong phòng, nhưng bây giờ lại không tìm thấy đâu nữa.
Cung Ngũ phát điên, “Điện thoại của tôi bị trộm lấy mất rồi!”
Yến Đại Bảo nghe thấy động tĩnh liền chạy đến: “Tiểu Ngũ, cậu bị mất điện thoại à? Cậu đợi nhé, để tớ gọi thử xem nào nó rơi ở góc nào rồi.”
Yến Đại Bảo thử gọi điện nhưng xung quanh không có chuông vang lên.
Cung Ngũ suýt khóc, đó là vật báu vô giá của cô đấy, “Mất rồi...”
Yến Hồi rung đùi, vẻ mặt không thoải mái, lẩm bẩm, “Bị trộm mất rồi à?”
Yến Đại Bảo đảo mắt, nghiêng đầu nhìn Yến Hồi, “Ba, vừa rồi có bao nhiêu người cùng ở trong phòng thủy tinh với ba? Ba cho họ ra đây, hỏi xem ai lấy điện thoại của Tiểu Ngũ!”
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ hỏi một lượt, nhưng ai nấy đều nói là không lấy.
Cung Ngũ nhìn thật sâu vào mắt từng người, muốn tìm ra được dấu vết gì đó từ trong mắt họ nhưng không thu hoạch được gì cả, cô tiu nghỉu cúi đầu xuống, “Thôi xong rồi, điện thoại của tớ mất rồi... vật báu vô giá của tớ!”
Một lúc sau, Cung Ngũ nhìn Yến Hồi. Đến giờ cô nhớ rõ tối qua, khi ông ta cầm điện thoại của cô hỏi nọ kia, ánh mắt cuối cùng khi ông ta nhìn cô rất lạ, nhưng cô không thể nói là ông ta lấy được.
Đảo mắt một vòng, cô lật đật chạy đến bên cạnh Yến Hồi, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Chú Yến, cháu nghe Yến Đại Bảo nói, trước đây cậu ấy từng bị mất đồ, hơn mười ngày chú vẫn tìm thấy được, chú có thể tìm giúp cháu được không? Chú cũng biết đấy, chiếc điện thoại đó là quà sinh nhật anh trai Yến Đại Bảo, anh Phí tặng cho cháu, nếu như cháu mà làm mất thì có lỗi với người ta quá...”
Cô còn chưa nói hết, Yến Đại Bảo đã xông đến trước mặt Yến Hồi, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm ông ta.
Yến Hồi vội vàng hỏi, “Yến Đại Bảo, ánh mắt con vậy là sao hả?”
Yến Đại Bảo mím môi, tiếp tục trừng mắt.
“Yến Đại Bảo!”
“Ba!” Yến Đại Bảo phồng má lên hỏi: “Có phải là ba trộm điện thoại của Tiểu Ngũ không hả?”
Yến Hồi phủ nhận, “Ông đây mà thiếu điện thoại à? Ai thèm trộm điện thoại của con nhóc xấu xí kia chứ?”
Vẻ mặt Yến Đại Bảo rõ ràng không tin, “Ba biết đó là điện thoại anh tặng cho Tiểu Ngũ không hả?”
Yến Hồi ngẩng đầu lên nhìn trời, “A, tự con nhóc xấu xí này nói vậy, không liên quan gì đến ba cả.”
Cung Ngũ mím môi không nói gì, Yến Đại Bảo tiếp tục nói: “Khi anh tặng điện thoại cho mami và con đều bị ba lấy trộm mất, ba cứ muốn mami dùng điện thoại ba tặng. Bây giờ anh tặng điện thoại cho Tiểu Ngũ, có phải cũng là ba ăn trộm không hả?”
Yến Hồi chỉ vào Cung Ngũ: “Con bé xấu xí này tự mình không giữ được đồ thì bây giờ bảo nó tự đi tìm đi.”
Yến Đại Bảo gào lên, “Ba, ba đưa điện thoại đây! Nếu không con sẽ giận đó. Đó là anh trai tặng cho Tiểu Ngũ, không phải tặng cho ba!”
Yến Hồi nổi giận: “Không phải là ba ăn trộm!”
“Vậy thì cũng là ba cho người khác ăn trộm!” Yến Đại Bảo cũng nổi giận, “Con giận thật rồi đấy!”
Yến Hồi lầu bầu nửa ngày trời, mặt lạnh, gõ lên tay vịn ghế nói: “Cái tên trộm đó đâu? Không nhìn thấy Yến Đại Bảo của ông đây không vui rồi à? Trả điện thoại lại đi, nói gì cũng không được để Yến Đại Bảo của ông giận.”
Kết quả một tên gầy còm nơm nớp lo sợ đi từ bên ngoài vào, hắn hoảng hốt dè dặt nói: “Ngài Yến, chẳng phải ngài nói ngài phát tín hiệu tôi mới được ra tay sao? Ngài... ngài còn chưa phát tín hiệu, tôi chưa lấy được điện thoại...”
Yến Hồi nghe vậy liền nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp! Chẳng lẽ bị đứa khác giành trước rồi à?”
Yến Đại Bảo đứng trước ông ta trừng mắt lườm: “Đưa đây đi!”
Yến Hồi vội nói: “Yến Đại Bảo, ba không lấy điện thoại của con nhóc xấu xí này mà!”
“Lừa gạt!” Yến Đại Bảo không tin, “Chắc chắn là ba lấy! Con biết ba nghĩ thế nào, mới đầu ba không muốn cho mami và con dùng điện thoại của anh làm, sau đó lại đồng ý. Bây giờ ba lại không vui vì anh tặng điện thoại cho Tiểu Ngũ, ba lấy điện thoại ra ngay đi thì con không giận ba nữa, Tiểu Ngũ cũng sẽ không giận ba.”
Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chú Yến cháu chắc chắn sẽ không giận chú đâu ạ.”
Yến Hồi nổi giận: “Đã nói là không lấy rồi, trả thế nào được hả?”
Yến Đại Bảo chống nạnh: “Ba!”
Yến Hồi vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của Yến Đại Bảo lập tức trở nên dịu dàng: “Yến Đại Bảo, ba không lừa con, thực sự là ba chưa lấy được. Vốn dĩ định ăn trộm nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị người khác trộm trước rồi...”
Cung Ngũ nhảy dựng lên, xông đến quầy lễ tân: “Phòng camera giám sát ở đâu? Tôi muốn kiểm tra phòng camera!”
Giám đốc Hứa nghe nói Cung Ngũ bị mất một chiếc điện thoại cực kỳ đắt tiền nên cũng lo lắng đi tìm kiếm giúp, giúp cô đi kiểm tra camera giám sát. Tuy nhiên lúc đó có rất nhiều người trong phòng thủy tinh, hơn nữa khi đứng còn rất tùy ý, có rất nhiều thứ chắn mất nên không tìm được hình ảnh rõ nét.
Cung Ngũ đờ người, “Thôi xong, nếu như không có chứng cứ thì cho dù cảnh sát có đến cũng không được gì rồi.”
Cô gái lễ tân còn giúp kiểm tra thông tin hội viên của người đó, đột nhiên nghĩ ra điều gì, “À đúng rồi, vị khách kia đến đây dùng thẻ cũ của bạn!”
Cung Ngũ vội nói: “Vậy thì gọi điện thoại hỏi chủ nhân chiếc thẻ đó xem anh ta đã cho ai mượn thẻ là được.”
Chỉ cần biết được đầu mối, cô nhất định sẽ tìm được người đó, tìm được người đó rồi, cô sẽ quậy tung đến mức hắn gà chó không yên, ai bảo dám ăn trộm điện thoại của cô chứ!
Kết quả sau khi gọi điện thoại, chủ thẻ nói: “Không nói tôi cũng quên mất, sáng nay tôi để chiếc thẻ đó chung với ví tiền thì bị trộm móc mất, chưa nói đến việc tổn thất mấy nghìn, chủ yếu là các loại thông tin trong thẻ đều bị mất, còn chưa kịp đi làm bù!”
Cung Ngũ đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Vật báu vô giá của tớ!”
Yến Đại Bảo đứng bên cạnh cô, “Lần này biết phải làm sao đây?” Cô nghiêng đầu nhìn Yến Hồi, “Ba, ba có thể tìm điện thoại giúp Tiểu Ngũ được không?”
Yến Hồi quay đầu đi, tức giận với con gái bảo bối của mình: “Hừ!”
Đương nhiên Yến Đại Bảo biết phải dỗ ông ba thần kinh của mình thế nào, cô liền tiến sát tới, ngoan ngoãn ôm cổ Yến Hồi, hôn một cái lên mặt ông ta, nói: “Con yêu ba nhất, ba là người đẹp trai nhất trên thế giới này, còn đẹp trai hơn anh một vạn lần.”
Cuối cùng sắc mặt Yến Hồi cũng tốt hơn đôi chút, “Coi như con còn có chút lương tâm, sau này nếu như còn dám vu oan cho ông đây nữa thì ông đây sẽ treo cổ tự tử ở cửa phòng con.”
Yến Đại Bảo vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, con nhớ rồi, sau này chỉ cần ba nói là không phải thì con sẽ tin ba.”
Cung Ngũ cảm kích: “Cảm ơn chú Yến, đúng là chú Yến đẹp trai chết đi được!”
Yến Hồi trừng mắt nhìn cô, Cung Ngũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt sùng bái: “Chú Yến là người đẹp trai nhất trên đời!”
Bằng sự khẩn cầu của Yến Đại Bảo và sự nịnh hót tung trời của Cung Ngũ, cuối cùng Yến Hồi cũng gật đầu đồng ý cho người đi hỏi xem sao.