Công Tước

Chương 177: Những cô gái vi diệu (5)



Cung Ngũ còn chưa bình tĩnh lại, bởi vì tận mắt chứng kiến một cảnh súng đạn, khẩu súng đó còn nhắm chuẩn vào cô, nghĩ lại đã thấy sợ khóc òa lên.

Yến Đại Bảo an ủi mãi cũng không có tác dụng, một cuộc điện thoại gọi đến đã khiến Cung Ngũ dừng khóc, “Tìm thấy điện thoại rồi!”

Căn cứ vào tin tức của hệ thống định vị, cuối cùng chiếc điện thoại được tìm thấy ở một đường ống nước ngầm, mở nắp cống ra là lấy được điện thoại ở bên trong.

Cung Ngũ lập tức ngưng khóc, hỏi: “Có phải là vẫn còn nguyên vẹn không? Có còn như mới không?”

Đối phương trả lời: “Ừm... ngoài việc hơi nặng mùi một chút, đang được tiêu độc khử trùng thì cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng làm sạch như điện thoại mới.”

Yến Đại Bảo tắt máy nói: “Sao rồi?”

Cung Ngũ hít mũi, đứng dậy: “Tìm thấy rồi.”

Yến Đại Bảo lập tức nhảy dựng lên, “Tốt quá rồi! Tớ đã nói là anh tớ lợi hại lắm rồi mà! Chắc chắn là sẽ tìm lại được!” Cô quay sang nhìn Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao cũng lợi hại, chắc chắn là anh Bánh Bao giúp Tiểu Ngũ tìm lại được điện thoại!”

Ba cô mới là người nhỏ nhen nhất, nhưng đương nhiên là không thể nói với Tiểu Ngũ được.

Lý Nhất Địch nhíu mày, chuyện này không xong nhanh vậy được, cho dù là điện thoại hay là kẻ âm mưu bắt cóc Yến Đại Bảo, anh ta đều sẽ phải điều tra rõ ràng.

Đồng chí cảnh sát cảm thấy rất thú vị, câu lạc bộ này hôm qua có người bị mất điện thoại, hôm nay lại có người định bắt cóc con gái. Mới đầu chỉ có thái độ đến đây như thông lệ, kết quả khi đến nơi mới phát hiện hình như sự việc rất nghiêm trọng, dưới mặt đất có một khẩu súng, trên chiếc bàn đánh bi-a và lan can tầng hai có không ít vết máu, tuy người đã chạy thoát nhưng dấu vết vẫn còn lưu lại.

Bởi vì chuyện này nên câu lạc bộ tạm ngừng hoạt động, hiện trường bị phong tỏa, có nhân viên chuyên nghiệp đến thu thập mẫu máu, lấy dấu vân tay trên khẩu súng.

Người bị tấn công tại hiện trường bị lấy lời khai, hai cô gái bị tấn công ngất trong nhà vệ sinh được đưa đến bệnh viện, ngay cả Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cũng được đưa đến bệnh viện để kiểm tra tổng thể.

Cung Ngũ thở dài: “Tuy lấy lại được điện thoại tớ rất vui, nhưng liệu tớ có mất luôn công việc này không?”

Yến Đại Bảo ngẩn người: “Tiểu Ngũ, cậu vẫn còn quan tâm đến công việc này cơ à? Đồ ham tiền!”

Cung Ngũ thở dài, kiểm tra tổng thể xong ngồi trên ghế chờ đợi Yến Đại Bảo, hỏi giờ một người đi đường mới biết đã hơn chín giờ tối, thời gian trôi đi quá nhanh.

Cô còn đang ngẩn người đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp. Cô quay đầu nhìn đã thấy Nhạc Mỹ Giảo hớt hải chạy tới, Bộ Sinh đi theo sau. Nhìn thấy Cung Ngũ ngồi đó, Nhạc Mỹ Giảo vội vàng chạy nhanh tới: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ ngạc nhiên: “Mẹ? Sao mẹ đã về rồi?”

Vẻ mặt Nhạc Mỹ Giảo lo lắng: “Mẹ vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của cảnh sát, nói con đang ở bệnh viện, mẹ sợ quá, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Có chuyện gì vậy hả? Sao cảnh sát lại gọi điện thoại cho mẹ?”

Bộ Sinh ở bên cạnh chen vào: “Có lẽ là vì phần thông tin người giám hộ chỉ đổi tên người giám hộ mà không đổi số điện thoại.”

Ban đầu Cung Truyền Thế chỉ cần một cái tên chứ hoàn toàn không hể để tâm đến những cái khác.

Cung Ngũ nhìn Nhạc Mỹ Giảo, thở dài: “Chuyện này... một lời khó nói hết, để nói sau vậy.”

Yến Đại Bảo đi từ trong phòng ra, Lý Nhất Địch theo sau, Yến Đại Bảo còn đang lầu bầu: “Em đã nói với anh là em không sao rồi, vậy mà anh cứ không nghe, em không sao mà.”

Lý Nhất Địch vẫn đang lạnh mặt, không nói gì, càng không muốn cãi vã với cô.

Yến Đại Bảo đi ra nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo, còn cười ngọt ngào nói: “Cháu chào cô, chào anh Bộ.”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Cậu có bị thương không?”

Yến Đại Bảo giơ tay đặt lên sau gáy nói: “Ngoài chỗ sau gáy bị u một cục ra, những chỗ khác đều ngon lành.”

Cung Ngũ bỗng thấy chột dạ, vội vàng nhiệt tình với Yến Đại Bảo: “Không sao là tốt rồi, he he he, Yến Đại Bảo, hai chúng ta phải về trường rồi đúng không?”

Nhạc Mỹ Giảo còn đang lo lắng, “Tiểu Ngũ, con về nhà với mẹ đã, sáng mai mẹ đưa con đến trường sau.”

Yến Đại Bảo tròn mắt ngạc nhiên, “Vậy còn cháu thì sao? Cháu muốn đến trường cùng Tiểu Ngũ.”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn Lý Nhất Địch đứng sau Yến Đại Bảo, gật đầu với anh ta, “Yến Đại Bảo, đây là... anh trai cháu? Hay là bạn trai cháu?”

Đôi mắt Lý Nhất Địch lóe lên, Yến Đại Bảo đã trả lời: “Đây là anh Bánh Bao nhà dì cháu.”

Nhạc Mỹ Giảo hiểu ra, là anh họ, “Yến Đại Bảo này, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô rất lo lắng cho Tiểu Ngũ, cô tin ba mẹ cháu cũng rất lo lắng cho cháu, cho nên hôm nay chúng ta ai về nhà nấy, mai gặp nhau ở trường học, được không cháu?”

Yến Đại Bảo phồng má lên, Cung Ngũ huých nhẹ cô, Yến Đại Bảo đành phải gật đầu: “Vậy được ạ, tạm biệt Tiểu Ngũ, tạm biệt cô, tạm biệt anh Bộ.”

Cung Ngũ đi về cùng Nhạc Mỹ Giảo, ngồi xe Bộ Sinh lái thẳng đến cổng tiểu khu. Tài xế lái xe về, còn ba người họ đi lên lầu.

Dù sao thì bây giờ Nhạc Mỹ Giảo cũng không đuổi được Bộ Sinh đi được nữa. Bà chỉ có một chiếc chìa khóa nhà, Bộ Sinh thì có cả một chùm, nếu chẳng may bà làm mất chìa khía thì còn lấy được chìa khóa ở chỗ Bộ Sinh.

Dường như đã biết bà sắp trở về, trong nhà đã được quét dọn sạch sẽ, Nhạc Mỹ Giảo tuyệt đối không tin đây là do Bộ Sinh đích thân làm, không biết anh ta đã tiêu bao nhiêu tiền. Tủ lạnh cũng đầy ắp đồ ăn, vừa nhìn bao bì đã biết là chọn loại đắt tiền, rau củ cũng là loại an toàn không có thuốc trừ sâu, từng cọng rau đều còn đọng sương, tuyệt đối không phải là loại rau đã để qua đêm.

Nhạc Mỹ Giảo tức lộn ruột. Đây chính là đốt tiền mà, nhưng bà cũng chỉ có thể tức giận vậy thôi, tiêu điểm chú ý lúc này là Cung Ngũ, bà đang truy hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cung Ngũ âu sầu ngẩng đầu lên nhìn trời: “Chuyện nói ra gì dài lắm!”

Nhạc Mỹ Giảo đánh cô một cái, “Vậy thì nói ngắn gọn thôi!”

“Vậy thì con nói bắt đầu từ chuyện con bị mất điện thoại.”

Khi cô nói chuyện với Nhạc Mỹ Giảo, Bộ Sinh đã lấy điện thoại ra gọi người đến nấu cơm, Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy, quay đầu lại mắng: “Cậu đưa tiền cho tôi, tôi nấu cơm cho cậu, muốn ăn bao nhiêu cũng có!”

Bộ Sinh liếc nhìn bà, “Em vừa xuống máy bay, nghỉ ngơi mấy ngày đã.”

Nhạc Mỹ Giảo trả lời: “Kiếm tiền tôi không thấy mệt.”

Bộ Sinh: “…”

Cung Ngũ: “…”

Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt, “Nói tiếp đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cung Ngũ đành tiếp tục, nói xong, cô nhún vai, “Chỉ có thế thôi, sau đó điện thoại của con đang được tiêu độc khử trùng, con vẫn chưa lấy lại được.”

Nhạc Mỹ Giảo cắn răng, nhéo cô một cái: “Con ham tiền đến mức không thiết sống luôn rồi đấy à? Vì một chiếc điện thoại mà con còn trừng mắt với một tên đang cầm súng, đầu óc con có vấn đề rồi đấy à?”

Cung Ngũ cúi gằm mặt xuống, “Không phải vậy, chỉ là con nghĩ hắn ta chính là người đó nên hét lên thôi mà...”

Nhạc Mỹ Giảo đánh cô liên tiếp mấy cái, “Thế là hét đấy hả? Con có bản lĩnh thế nào con còn không biết hay sao hả? Con giả bộ anh hùng gì hả? Bên ngoài có bao nhiêu người không cứu được Yến Đại Bảo, con thì cứu được chắc? Con không nghĩ là nhỡ chẳng may không đập trúng được người ta rồi hắn ta cho con một phát súng thì chẳng phải con đi đời rồi không?”

Cung Ngũ bĩu môi, “Con đâu có giả bộ anh hùng gì đâu? Con chỉ cảm thấy nhìn từ vị trí của con thì dễ khiến hắn ta ngã xuống đất nhất, kết quả hắn ta phản ứng lại quá nhanh nên không ngã, nhưng dù sao thì cũng làm rơi khẩu súng trong tay hắn ta xuống!”

Nhạc Mỹ Giảo nghĩ ngợi một hồi, hỏi: “Có bắt được người không?”

Cung Ngũ trả lời: “Chạy rồi!”

Mặt Nhạc Mỹ Giảo biến sắc, “Liệu người đó có quay lại tìm con báo thù không?”

Cung Ngũ ngẩn người, lần này Bộ Sinh cũng ngẩng đầu lên, “Không bắt được người à?”

Cung Ngũ gật đầu, “Chạy rồi, nhưng hình như hắn ta cũng bị thương rồi.” Thấy mặt Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo cùng nhau biến sắc, Cung Ngũ vội nói, “Nhưng không phải là tại con làm bị thương, là do người anh đó của Yến Đại Bảo nổ súng.”

Bộ Sinh trầm mặc, sau đó nói với Nhạc Mỹ Giảo, “Em đừng lo, mục tiêu của hắn ta là cô gái kia, ba cô ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, để xem điều tra thế nào rồi tính sau. Nếu không được thì đưa Tiểu Ngũ ra nước ngoài.”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn Cung Ngũ, không nhịn được lại đánh cô một cái, “Con thì giỏi gây chuyện lắm! Con nói xem sao con không chịu ngoan ngoãn một chút hả? Đã lớn chừng này rồi, con đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện rồi hả? Con làm mẹ sợ chết khiếp rồi đấy có biết không?”

Bà chỉ có một đứa con, đứa con để ở lại nhà họ Cung đó đều không hy vọng được gì nữa rồi, cho nên bà hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ đó, dồn tất cả sự quan tâm cho một mình Tiểu Ngũ. Từ khi Cung Ngũ còn bé bà đã tự tay chăm bẵm nuôi lớn cô từng chút một, nhưng kết quả thì sao? Từ bé đến lớn chưa bao giờ cô khiến bà bớt lo lắng, lần đầu tiên trốn học còn khiến bà tưởng cô bị người ta bắt cóc. Lúc đó không có ai giúp đỡ, bà đi khắp các con phố lớn dán thông báo tìm trẻ lạc, sau đó cảnh sát gọi điện cho bà nói ở câu lạc bộ bi-a có một cô bé gái vì trốn học sợ mẹ đánh nên không chịu về nhà, bảo bà đến đón. Bởi vì câu nói đó của cảnh sát nên bà không dám đánh mắng, kết quả con bà lại càng ghê gớm hơn, làm gì cũng không được, chỉ thích một mình chạy đi đánh bi-a, đây có còn là con gái bình thường nữa không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.